Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù trước kia, chân mày của Ninh Tự Thủy không xóa được đau thương, nhưng ít ra còn có thể mỉm cười, cô còn có cảm tình; mà giờ đây, Ninh Tự Thủy là một khối băng. Vạn năm lạnh lẽo, không có ai có thể đến gần trong lòng của cô, không có ai có thể đả động cô, càng không có người có thể làm cho cô có phản ứng.
5 năm này, thậm chí hắn không cách nào xác định ở trong lòng của Ninh Tự Thủy rốt cuộc mình có vị trí hay không.
Sau khi nhận được vết thương nặng như vậy, hắn không cầu xin Ninh Tự Thủy có thể có phản ứng gì, hắn chỉ muốn có một cơ hội chăm sóc cho cô.
Vẫn được ở bên cạnh cô, như vậy là tốt rồi.
Ninh Tự Thủy không tự chủ đã ngủ mất, trong mộng gặp được một đứa bé gái, thật đáng yêu, nhìn có chút quen mắt nhưng không nhớ ra đã gặp ở nơi nào. Bất chợt trong lúc đó, cả người đứa bé gái nhuộm đầu máu đỏ tươi, dữ tợn kêu cứu mạng, gọi mẹ của nó. . . . . . Mình muốn cứu con bé, nhưng khoảng cách càng lúc càng xa với nó, tay đưa ra chộp vào không khí . . . . . .
"Không. . . . . ." Ninh Tự Thủy ngồi dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, trái tim đập cuồng loạn. Trong con ngươi u ám không sáng, lần đầu tiên phát ra ánh sáng khác thường, loại cảm giác đó quá mức chân thật, thậm chí rất khắc sâu.
Liên Phượng Vũ nghe tiếng cô thét chói tai, trong đôi mắt phượng dịu dàng tràn đầy lo lắng: "Em làm sao vậy?"
Lúc này Ninh Tự Thủy mới phản ứng được, mình đã ở trên máy bay rồi. Phía bên ngoài cửa sổ là tầng tầng mây thật dầy, máy bay ở trên trời bay lượn, bỏ lại một đường đuôi thật dài.
"Chúng ta đi về?"
Liên Phượng Vũ gật đầu, thân sĩ kéo chăn rớt xuống, đắp kín lại cho cô, nói: "Còn nửa tháng nữa, em sẽ phải lấy thân phận đồ đệ của Chiêm Dực Dương công khai biểu diễn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước"
Ninh Tự Thủy thu hồi con ngươi, từ lỗ tai của hắn lấy tai nghe, nhét vào trong lỗ tai mình, miễn cưỡng nhắm hai mắt lại, thậm chí ngay cả đối tượng muốn mời cô biểu diễn là ai cũng lười mở miệng hỏi.
Liên Phượng Vũ chỉ cười yếu ớt, dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghe nhạc. Hai người, mỗi người một tai nghe, yên tĩnh, tốt đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu trên người của bọn hắn màu vàng óng ánh.
Một bức tranh xinh đẹp xuất hiện.
. . . . . .
"Nữ đồ đệ của Chiêm Dực Dương thật sự đồng ý tới biểu diễn tại bữa tiệc kết hôn của tôi và Thần?"
Tính tình của Dương Lưu Vân cũng không giống như năm đó, lúc này cô mặc lễ phục màu đỏ rực, cao quý thanh nhã, tóc dài gợn sóng thật to, cuốn lại, ở trước ngực nhẹ nhàng đong đưa, lúc giơ tay nhấc chân đều có khí chất của một cô gái nhã nhặn. Lông mày vẽ một đường rất nhỏ, vô cùng quyến rũ và khôn khéo.
Trên ngón vô danh bên trái đeo chiếc nhẫn kim cương mấy Carat chiếu lấp lánh, trên ngón vô danh bên phải cũng là một chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh dương, lóe lên ánh sáng xanh, cao quý, thần bí, khí chất cao quý. Dáng vẻ vô cùng sang trọng.
Con ngươi Đường Diệc Nghiêu cưng chìu nhìn cô, gật đầu: "Mặc dù Kỷ thiếu gia đi tìm mời Chiêm Dực Dương, nhưng ông ta không chịu, chỉ phái đồ đệ của mình đi. Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người nguyện ý mời nữ đồ đệ của ông ta, thậm chí cũng không ai biết tài nghệ của nữ đồ đệ của ông ta như thế nào"
Dương Lưu Vân nâng môi đỏ thẫm, cười nhạt, giải thích: "Mặc dù nói không biết nữ đồ đệ của Chiêm Dực Dương như thế nào, nhưng Chiêm Dực Dương là người rất nghiêm cẩn, tuyệt đối không thể nào thu một người vô dụng làm đồ đệ. Em thật sự ghen tỵ, hâm mộ, oán hận, ban đầu em cũng muốn bái Chiêm Dực Dương làm thầy!"
Đường Diệc Nghiêu dục vọng quét tới bóng dáng đang đi tới, bước chân lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cung kính nói: "Kỷ thiếu gia . . . . ."
"Ừ." Kỷ Trà Thần gật đầu, con ngươi rơi vào trên người của Dương Lưu Vân: "Xong chưa? Chúng ta phải lên đường".
"Xong rồi" Dương Lưu Vân khéo léo lộ ra nụ cười ngọt ngào, tay khoác lên cánh tay của hắn cùng đi ra khỏi phòng khách, lên xe. Mà phía sau, Đường Diệc Nghiêu chỉ có thể lên xe hộ vệ, bám theo bóng dáng của bọn hắn.
Bốn năm trước, mình phạm phải sai lầm lớn, làm thương tổn Lưu Vân thật sâu, vì bù đắp tổn thương, hắn thúc giục Kỷ thiếu gia mau sớm thành hôn. Thậm chí, đánh cuộc cùng Kỷ thiếu gia, kết quả là mình bị đánh tàn phế một nữa, nhưng đổi lấy được hôn lễ của Kỷ thiếu gia và Dương Lưu Vân . . . . . .
Như vậy cũng coi như đáng giá đi!
Hôm nay là hôn lễ của Kỷ Gấm Sóc và Tiểu Ngư Nhi, mà làm anh em tốt, dĩ nhiên muốn Kỷ Trà Thần và Dương Lưu Vân cùng tham gia hôn lễ. Trong mắt người ngoài, bọn họ nhưng kim đồng ngọc nữ, vợ chồng ân ái mặn nồng.
Hai người vừa xuất hiện, liền bị mọi người vây quanh, có nịnh bợ, có bát quái, Kỷ Trà Thần vẫn nghiêm mặt sắc, một câu không trả lời, ngược lại Dương Lưu Vân đứng một bên, lộ ra nụ cười ưu nhã, rất lễ phép từ chối khéo, từ chối. . . . . . khôn khéo trả lời vấn đề lại không thất lễ.
Tiểu Ngư Nhi ở phía sau sân khấu, mặc áo cưới, phát giận ném bó hoa cô dâu. Bất cứ ai khuyên can cũng vô dụng, bất đắc dĩ chỉ có chú rễ đến trấn an cô dâu.
"Em làm sao thế ?" Giọng nói Kỷ Gấm Sóc dịu dàng, không có một chút ghét bỏ và bực tức.
Tiểu Ngư Nhi thở phì phò nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi: "Không phải em đã nói không muốn Dương Lưu Vân lẳng lơ kia tới tham gia hôn lễ của chúng ta sao, tại sao cô ta và Kỷ Trà Thần cùng tới?"
"Ngoan, đừng làm rộn! Cô ấy là vợ của Kỷ thiếu gia" Kỷ Gấm Sóc khom lưng nhặt bó hoa cô dâu ném vào trong thùng rác, lại căn dặn người nhanh đi cầm bó hoa cô dâu mới. Cũng may, lúc trước hắn có chuẩn bị nhiều món.
"Em mặc kệ, dù sao cô ta ở chỗ này, em sẽ không lấy chồng! Kỷ Gấm Sóc, em không lấy chồng!" Tiểu Ngư Nhi cố tình gây sự kêu lên, còn thiếu điều muốn đạp giày cao gót đứng trên bàn.
Vẻ mặt Kỷ Gấm Sóc lạnh lẽo, con ngươi cũng trở nên bén nhọn. Nắm chặt cổ tay Tiểu Ngư Nhi, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thu lại câu nói vừa rồi"
Tiểu Ngư Nhi bị phản ứng của hắn dọa sợ, nửa ngày cũng không nói ra lời. Con ngươi cô và ánh mắt hắn nhìn nhau, thái độ từ từ mềm nhũn, không dám nói lời nào, cắn môi, một tia khiếp đảm chợt lóe lên.
Bàn tay Kỷ Gấm Sóc chậm rãi vuốt ve đầu nhỏ của cô, giọng nói thì thầm: "Ngoan, anh có thể dung túng em làm bất kỳ chuyện hồ đồ nào, nhưng tuyệt đối không sự chấp thuận em hồ đồ trong hôn lễ. Em hiểu chưa?"
Giọng nói mặc dù dịu dàng, nhưng lại lạnh lẽo khác thường, khiến Tiểu Ngư Nhi không khỏi gật đầu. Kỷ Gấm Sóc rất ít nổi giận, từ lâu cũng bao dung cô tùy hứng, cho dù cô chọc thủng tận trời, hắn cũng chỉ cười đi đền bù, chưa từng trách cứ một câu.
Hôm nay, có lẽ mình thật nói sai.
Ngón tay chỉ trỏ, bộ dáng ủy khuất: "Nhưng em không thích cô ta, thật không thích chút nào. Tại sao anh muốn mời cô ta tới?"
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ nhún vai, đè bả vai của cô, nhìn vào mắt cô, nói xin lỗi: "Bởi vì Kỷ thiếu gia là anh em của anh, anh kết hôn, hắn không thể nào không đến, mà Lưu Vân là vợ của hắn. Anh biết em không thích cô ấy, cho nên em có thể không nhìn cô ấy. Anh không thích nghe đến em không lấy chồng, không kết hôn, chúng ta ly hôn, hay những lời tương tự, nhớ về sau không nên nói nữa. Nếu không ——"
Lời còn lại, mặc dù miệng chưa nói, nhưng con ngươi sắc bén lại nóivô cùng rõ ràng.
Tiểu Ngư Nhi cắn cắn môi, bất đắc dĩ chỉ có như vậy.
"Tân hôn hạnh phúc." Tiếng nói dịu dàng vang lên, kéo ra hai người muốn dán miệng chung một chỗ, Kỷ Gấm Sóc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa, vẻ mặt vốn tức giận, không khỏi cười một tiếng: "Sao anh lại tới đây? Liên Phượng Vũ?"
Liên Phượng Vũ mặc vest trắng, phối hợp mái tóc mềm mại, da thịt trắng nõn, giống như hoàng tử cao quý, khóe miệng nhấp nhô nụ cười thản nhiên: "Vừa lúc tới nơi này làm việc, nhận được email của anh, tôi liền tới."
"Một mình?" Kỷ Gấm Sóc nhìn phía sau hắn trống không, hơi hất đầu mày.
"Còn có người bạn, có chút việc đến muộn. Không có gì đáng ngại, tôi chỉ tới chúc phúc cho anh, thuận tiện tặng quà". Liên Phượng Vũ thần kỳ, giống như từ bông hoa trên đầu của Tiểu Ngư Nhi lấy ra một bao tiền lì xì, đưa cho Tiểu Ngư Nhi lộ, vẻ háo sắc: "Tặng cho cô dâu xinh đẹp của anh"
"Cám ơn. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi nhìn ngây người, không khỏi vỗ tay, kéo cánh tay Kỷ Gấm Sóc nói: "Cái người bạn này của anh thật là lợi hại nha"
Kỷ Gấm Sóc cười yếu ớt, bất đắc dĩ lắc đầu, cô bé này nhìn thấy trai đẹp đã lạc đường, sau khi kết hôn vẫn như vậy, mình rất nhức đầu đi.
. . . . . .
Chiếc xe thể thao màu đen ở trên đường lớn lao nhanh, mái tóc dài cũng bị gió thổi tung bay trong không trung. Ánh mắt lạnh lùng, tối tăm nhìnthẳng phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi, bộ dáng hờ hững đối với bất cứ chuyện gì cũng không để tâm, không lọt mắt xanh.
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Liên Phượng Vũ nói sắp đến giờ hôn lễ, nhưng thời gian của mình thật sự không đến kịp được. Mở điện thoại di động màu xanh da trời tìm dãy số của hắn. . . . . .
"Chắc là em không kịp rồi, đừng chờ em"
Một câu nói đơn giản, thậm chí cũng không cho Liên Phượng Vũ cơ hội nói chuyện, chủ động tắt máy, ném điện thoại qua một bên.
Xe dừng sát ven đường, nhìn vào một quán cà phê, bên cửa sổ thủy tinh, một đôi tình nhân trẻ tuổi đang ngồi, xem chừng mới vừa hai mươi tuổi. Nam sinh đem ly cà phê của nữ sinh khuấy xong, lúc này mới đẩy tới trước mặt cô gái, rồi chuẩn bị xong khăn giấy cho cô gái. . . . . . Trong đôi mắt hắn tràn đầy dịu dàng và quyến luyến.
Giờ phút này, người trước mặt bọn họ cỡ nào tốt đẹp, nhưng ai biết trong chớp mắt, ở một góc nào đó không nhìn thấy, bọn họ cãi vả nhau, vẻ mặt cỡ nào dữ tợn.
Khóe miệng khẽ kéo ra nụ cười lạnh lùng. . . . . . Một giây kế tiếp lúc chuẩn bị lái xe, ánh mắt nhìn đến đèn đỏ bật sáng lên, một đứa bé con chậm rãi bước trên vạch đường phía trước, mà cách đó không xa, một chiếc xe thổi còi lao nhanh đến. . . . . .
Đứa bé gái không một chútphản ứng, cúi đầu, vẫn rất chậm, rất chậm đi lại; thỉnh thoảng còn che miệng, dường như rất khổ sở ho khan. . . . . .
Vẻ mặt tái nhợt ở dưới ánh sáng làm cho người ta đau lòng, chạm đến nơi mềm mại nhất tận đáy lòng.
Vẫn đối với người ngoài không quản, không hỏi, không thích chủ động, trong khoảnh khắc đó, không biết vì sao Ninh Tự Thủy không khống chế được hành động của mình, một giây kế tiếp nhảy ra xe, chạy vội tới bên cạnh đứa bé.
Tin tin ——
Tiếng còi càng thêm đến gần, xe nhanh chóng lao đến. . . . . . Đèn xanh đã sớm tắt, đèn đỏ không ngừng lóe lên. . . . . . Cô gái nhỏ vẫn không có phản ứng. . . . . .
"Cẩn thận"
Tiếng vừa dứt, một đôi tay ấm áp ôm lấy cô bé, bước chân nháy mắt di chuyển qua một bên, nhanh chóng tránh thoát chiếc xe lao đến . . . . . .