Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi không sao . Yên tâm đi! Hắn sẽ không thương tổn tôi!" Lúc nói những lời này, ánh mắt Ninh Tự Thủy nháy nháy. Những lời này có bao nhiêu có độ tin cậy, ngay cả cô cũng không biết. Lần trước nếu không phải Bạch Kỳ ngăn lại, sợ rằng cô đã sớm bị Kỷ Trà Thần bóp chết.
Người đàn ông thở dài một cái. Hôm nay hắn vẫn không thể cùng Kỷ Trà Thần xung đột chính diện, chỉ có rời đi trước. Như vậy đối với Ninh Tự Thủy hay với hắn đều tốt nhất, bàn tay vỗ vỗ bả vai của cô: "Vậy cô cẩn thận một chút, tự chăm sóc tốt cho mình. Tôi làm xong việc sẽ trở về tìm cô."
Ninh Tự Thủy gật đầu, không kịp nói thêm điều gì, hắn đã rời đi. Xe của Kỷ Trà Thầnngừng lại, một nhóm người đi tới đây. Đi theo phía sau hắn là một nhóm người, hừng hực đi về phía cô, giống như là cố ý tới bắt cô.
Kỷ Trà Thần nhìn áo đàn ông trên người cô, ánh mắt không khỏi lướt lên trên, dần dần lạnh lùng. Cắn răng nghiến lợi: "Người đàn ông kia đâu?"
Ninh Tự Thủy không nhìn hắn, có lẽ đã đi xa. Ổn định tinh thân: "Tôi không biết anh đang nói đến điều gì."
Kỷ Trà Thần ánh mắt lạnh lùng lướt đi, bàn tay nhanh chóng cởi áo trên người cô, ném xuống đất."Gian phu! Ở bệnh viện các người không đủ thời gian hoan nhạc, tôi có thể mời hai người về nhà từ từ ôn chuyện!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ "Ôn chuyện". Tức giận tím mặt, xa xa nhìn thấy cô và một người đàn ông đứng chung một chỗ, nhưng bây giờ lại lên tiếng phủ nhận.
Người người đàn ông kia nhất định chính là gian phu của cô!
Ninh Tự Thủy bị động tác thô lỗ của hắn làm giật mình, không đứng vững thiếu chút nữa tétrên mặt đất. Tay gắt gaoníu lấy quần áo, ánh mắt quật cường nhìn hắn: "Mặc kệ anh có tin hay không, tôi cùng hắn chỉ là bạn bè quan hệ. Chuyện này cùng hắn không có một chút quan hệ."
Cư nhiên cũng gian phu nói chuyện?
Gân xanh trên trán Kỷ Trà Thần nổi lên, nhếch môi cười lạnh: "Đường Diệc Nghiêu, lục soát cho tôi, tôi không tin hôm nay lại để cho gian phu chạy mất."
Ninh Tự Thủy cả kinh, ánh mắt cầu khẩn nhìn Đường Diệc Nghiêu nhưng hắn lại làm như không thấy. Mang theo một đám đông tìm tòi bệnh viện, mà Kỷ Trà Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ cùng Ninh Tự Thủy bốn mắt thẳng tắp nhìn nhau. Nếu như nói, trước kia đối với cô còn một chút tình nghĩa, thì giờ phút này, thấy cô cùng người đàn ông đó đứng cạnh nhau một chút tình nghĩa cũng mất sạch.
Nhịp tim Ninh Tự Thủy đập nhanh, đáy mắtchợt lóe lên lo lắng. Không biết hắn đã đi chưa, hiện tại Kỷ Trà Thần tức giận như vậy, ngộ nhỡ bị bắt được, ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi.
Kỷ Trà Thần giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nụ cười bí hiểm: "Rất lo lắng cho tình nhân của cô? Chẳng lẽ không giới thiệu cho tôi biết chút sao? Hả?" Ngón tay vòng quanh qua sợi tóc mềm mại của cô, dùng sức kéo khiến da đầu của cô hơi đau.
Ninh Tự Thủy ánh mắt bất lực, giọng nói chân thành cầu khẩn: "Kỷ Trà Thần, chuyện này là chuyện giữa tôi và anh. Tôi cùng hắn không có cái gì, ngay cả tên của hắn là gì cũng không biết. Anh đừng lãng phí thời gian tổn thương người vô tội!"
"Vô tội?" Kỷ Trà Thần đối với hai chữ này rất bất mãn. Nhíu mày nói: "Không có hắn, nghiệt chủng trong bụng cô từ đâu tới?" Bàn tay dọc theo cổ của cô đi xuống, cuối cùng dừng lại trên bụng của cô! Đáy mắt xẹt qua tia đọc ác, hung tàn đáng sợ.
Ninh Tự Thủy quật cường cắn môi, về đứa bé, cô không muốn nói cũng không có sức giải thích nữa.
Hai người giằng co một hội, Đường Diệc Nghiêu dẫn người trở lại, lắc đầu: "Không tìm thấy kẻ nào."
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lướt lên, vẻ mặt không vui. Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội thiếu chút nữa có thể bắt được người đàn ông kia rồi, cư nhiên để cho hắn chạy mất.