Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Trước đây mấy ngày tôi ở sân bay gặp một người quen, anh đoán là ai?” Người đàn ông ngồi đối diện Đường Thời nói.
Đường Thời chậm rãi mở bài, một bên vừa nhìn, một bên hờ hững hỏi: “Người nào?”
Nói xong, Đường Thời chậm rãi ném ra hai lá bích.
Trong tay người ngồi đối diện Đường Thời cầm cái xúc cắc, chậm rãi đổ, sau đó nói: “Cố Khuynh Thành, cô ấy trở về...”
Mà người đàn ông vừa nói được nửa, Tô Niên Hoa và Lâm Cảnh Thần ngồi ở bên cạnh Đường Thời đều âm thầm thở hốc vì kinh ngạc, ba năm này, ba chữ Cố Khuynh Thành này, cũng là một cấm chế, không người nào dám nhắc tới ở trước mặt Đường Thời.
Tô Niên Hoa và Lâm Cảnh Thần vô thức quay đầu nhìn về phía Đường Thời.
Quả nhiên, ánh mắt Đường Thời, đã âm u xuống.
Người quen Đường Thời đều biết, lúc ánh mắt anh âm u, chính là lúc nguy hiểm lớn nhất.
Tô Niên Hoa và Lâm Cảnh Thần hai mặt nhìn nhau, cũng không dám thở mạnh một chút, âm thầm vì người nói chuyện, mà đổ mồ hôi.
Mà người đàn ông ngồi đối diện Đường Thời, hoàn toàn không có có cảm giác được bầu không khí khác lạ, nói tiếp: “Đường tổng, không phải anh và Cố Khuynh Thành đã từng rất tốt sao? Lần này cô ấy trở về, không có liên hệ với anh sao?”
Trên mặt đường Thời, vẫn duy trì thần sắc lạnh nhạt như cũ, giống như tượng phật không có nghe được đối diện nói gì, chỉ là lúc anh lấy bài, anh đột nhiên đưa tay lật đổ bài xuống: “Thời gian không còn sớm, mấy người từ từ chơi, phần tiền cược còn lại của tôi, xem như là đền bù.”
Nói xong, Đường Thời đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Mà bạn gái ngồi cạnh anh, cũng vội vàng đuổi theo.
Tô Niên Hoa và Lâm Cảnh Thần đẩy bạn gái của mình ra, cầm áo khoác, vội vã đuổi theo, nhưng cũng không dám tới gần, từ đầu tới cuối chỉ dám duy trì lấy một khoảng cách.
Đường Thời đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ Kinh Thành, một tay anh lấy chìa khoá ra, mở khóa xe. Sau đó chỉ chỉ cửa phía sau xe, nói với cô bạn gái đi sau: “Lên đi, tôi đưa em về nhà.”
Nhưng sau đó Đường Thời lạnh lùng vòng qua xe, ngồi thẳng vào ghế lái.
Bạn gái Đường Thời đứng ở bên ngoài cửa xe, biết rõ ràng là Đường Thời để mình ngồi ở phía sau, lại vẫn dự một chút, mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào.
Tay Đường Thời đang thắt dây an toàn, hơi dừng một chút, nghiêng đầu, nói với bạn gái, thanh âgiọng nói lạnh lùng: “Xuống dưới!”
Bạn gái bị tiếng Đường Thời lạnh lùng làm cho giật mình, sau đó vẻ mặt mỉm cười, mềm giọng làm nũng nói: “Anh ngồi phía trước em cũng muốn ngồi phía trước.”
“Cút!”
Bạn gái run một cái, ý thức được Đường Thời thật sự tức giận, lập tức ăn nói khép nép nịnh nọt: “Em sai rồi, bây giờ em liền xuống xe, anh đừng tức giận...”
“Tôi nói, cút!” Đường Thời lại lặp lại một lần nữa, dọa người phụ nữ kia đẩy cửa xe ra, lảo đảo xuống xe.
Đường Thời cũng không đợi cô ta đứng vững, liền giẫm mạnh chân ga, phóng nhanh rời đi.
Mà Tô Niên Hoa và Lâm Cảnh Thần theo sau thấy cảnh này, không nhịn được lắc đầu.
“Lại một người phụ nữ nữa, chọc vào ngòi nổ của anh ấy.”
“Cậu nói xem tại sao anh ấy lại kỳ lạ vậy, không cho phép bất kỳ người phụ nữ ngồi ở ghế phụ của mình.”
“Không chỉ là phụ nữ, đàn ông cũng không cho ngồi!”
Đường Thời lái xe thuần thục, chạy trên đường cái ở Bắc Kinh, tốc độ xe anh rất nhanh, cửa sổ xe hạ xuống, gió thổi ầm ầm ở bên tai anh.