Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
  3. Chương 451
Trước /496 Sau

Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 451

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Tâm Thường Lạc

Tống Kỳ Diễn vừa tan tầm liền vội vàng đến bệnh viện, ngay cả quần áo để thay khi tắm giặt đều đóng gói mang đến phòng của Cận Tử Kỳ.

Ngay từ đầu, Cận Mỗ Mỗ nhìn thấy cha mẹ đều vây quanh em trai, lòng sinh ra uất ức, lăn lộn khóc lóc om sòm lên cũng muốn ở lại ngủ, làm sao cũng không chịu tiện nghi cho cái tên nhóc con vừa mới sinh ra đã muốn tranh giành tình cảm với mình!

Cuối cùng, Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng nói một câu: "Sắp được nghỉ hè rồi, mấy đứa nhóc sinh ba nhà họ Lục cũng không biết như thế nào."

Cận Mỗ Mỗ lập tức "Vèo" một cái từ dưới đất bò dậy, hai mắt sáng lên giống như bóng đèn một trăm ngàn vôn.

Sau đó, Cận Mỗ Mỗ không nói không rằng, đi theo Tô Ngưng Tuyết vui tươi hớn hở mà trở về nhà.

Nhưng, hai vợ chồng còn chưa yên tĩnh được bao lâu, ngoài phòng bệnh đã vang lên một tràng tiếng bước chân mất trật tự.

Sau đó cửa phòng bị gõ ầm lên một cách thô lỗ.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đưa mắt nhìn nhau, sau đó đã nghe thấy Tống Nhiễm Cầm lớn giọng.

"Tống Kỳ Diễn, cậu đi ra đây cho tôi!"

Tống Tiểu Bảo trong giường trẻ nhỏ nhíu đôi mày nhỏ, bị tiếng ồn làm cho cậu nhóc ưm lên một tiếng giống như con mèo con.

Tống Kỳ Diễn thấy con trai bị quấy rầy, mày nhíu lại thật chặt, đi qua mở cửa phòng ra.

Tống Nhiễm Cầm đang muốn chửi ầm lên, không ngờ cửa đột nhiên mở ra, thân thể bà ta đang lao về phía trước để xô cửa lảo đảo, nếu không phải Tô Hành Phong kịp thời dìu đỡ, thân thể tròn trịa đó đã ngã nhào ra đất.

“Cậu giỏi lắm Tống Kỳ Diễn, cuối cùng cũng chịu đi ra!"

Cánh mũi của Tống Nhiễm Cầm co co rụt rụt lại, thở hổn hển, hai tay chống lên hông căn bản không thấy được eo.

Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn cúi nhìn xuống Tống Nhiễm Cầm vô cùng lạnh lẽo, nhếch miệng cười khẽ, liếc nhìn Tô Hành Phong sau lưng Tống Nhiễm Cầm: "Mẹ cậu không biết, chẳng lẽ một người từng là sinh viên tài cao tốt nghiệp Thanh Hoa cũng không hiểu hai chữ “Tố chất” viết như thế nào sao?"

"Anh có ý gì ?" Mặt Tô Hành Phong ngay lập tức liền tái xanh muốn xông lên phía trước.

Kết quả, cửa phòng bệnh bên cạnh mở ra, một y tá sắc mặt khó coi ló đầu ra.

"Tôi nói có phải các người không biết đọc mấy chữ trên tường hay không, bệnh viện, xin giữ yên lặng!"

Y tá liếc trắng Tô Hành Phong áo mũ chỉnh tề, khi nhìn thấy vẻ mặt nhà giàu mới nổi chính là cái dạng của Tống Nhiễm Cầm thì có chút chán ghét, sau đó đóng cửa lại “ầm” một cái, vẻ mặt đầy ghét bỏ như vậy khiến Tống Nhiễm Cầm và Tô Hành Phong đồng thời cứng đơ tại chỗ.

Trong phòng Cận Tử Kỳ nhìn thấy đây là đôi mẹ con cố sức sĩ diện mà cam chịu, không nhịn được khóe môi nhếch lên nhìn có chút hả hê.

Tô Hành Phong lướt qua Tống Kỳ Diễn, liếc nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Cận Tử Kỳ thanh tú động lòng người mà ngồi ở nơi đó, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái. Đúng vậy, không thoải mái là bình thường, năm năm, giữa anh ta và cô đều ở trong tình trạng như vậy.

Tống Kỳ Diễn âm thầm đứng dịch qua bên cạnh, cản trở tầm mắt của Tô Hành Phong.

Tô Hành Phong ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn cười tủm tỉm: "Thế nào, có gì muốn cùng tôi tranh luận?”

Ở bên cạnh Tống Nhiễm Cầm đã mất kiên nhẫn, ngẩng đầu, chỉa thẳng vào mũi Tống Kỳ Diễn gầm lên: "Tống Kỳ Diễn, cậu có ý gì, ba giao công ty cho cậu, cậu lại chọc ra cái sọt lớn như vậy, Tống thị sớm muộn cũng sẽ bị hủy ở trong tay cậu!"

Chân mày của Tống Kỳ Diễn nhăn lại, nhìn ngón tay núc ních của bà ta, cười khẽ: "Vậy bây giờ chị dùng cái tư cách gì nói lời này với tôi?"

"Tôi ..."

"Chẳng lẽ là con gái của Tống Chi Nhậm?"

Vẻ mặt của Tống Nhiễm Cầm quái lạ, nhìn dáng vẻ nham hiểm của Tống Kỳ, lửa giận trong đáy mắt từ từ ứa lên trên.

"Tôi vốn chính là con gái của cha, một khi cậu đã quản lý công ty không được, hẳn là nên lui ra, cố sức chiếm cứ vị trí này không buông, cậu thuần tuý chỉ là chiếm cái hầm cầu không gảy phân (*), Tống Kỳ Diễn cậu đúng là không còn cần mặt mũi”

(*)chiếm hầm cầu không gảy phân (thành ngữ ví von chiếm lấy vị trí mà không cần làm)

Nhưng Tống Kỳ Diễn không để ý đến bà ta, nhìn Tô Hành Phong, "Hành Phong, cậu đang dung túng cho mẹ của cậu nói xằng nói bậy như thế này sao?"

Tô Hành Phong tự dưng bị Tống Kỳ Diễn nhiều lần chỉ trích, có chút phát cáu, muốn lên tiếng phủ nhận: "Tôi ..."

Tống Kỳ Diễn lại đưa tay ngăn anh ta lại, "Nếu như hôm nay là một mình mẹ cậu đến đây, tôi có thể hiểu, dù sao tính cách của chị ta là như vậy, nhưng bây giờ, đứng trước mặt tôi chính là cậu và mẹ của cậu, hay là nói, cậu cũng gật bừa với cách nhìn của mẹ cậu?"

Tô Hành Phong nhíu mày: "Trước mắt Tống thị bị tổn thất thấy rõ như ban ngày.”

"Nói như vậy ..." Tống Kỳ Diễn ngước nhìn, ánh mắt của hắn sâu xa không rõ: "Là cậu muốn làm chủ tịch của Tống thị?"

Thần sắc của Tô Hành Phong cứng đờ, quay đầu ra, "Tôi không có nói như vậy, chẳng qua tôi cảm thấy một khi anh đã không có khả năng lãnh đạo, hẳn nên lui ra, chứ không phải để Tống thị bại ở trong tay anh, dù sao đây cũng là tâm huyết cả đời của ông ngoại."

Tống Kỳ Diễn nghe xong lời nói này, không những không mất hứng, ngược lại cười đến độ càng thêm vui sướng.

"Xem ra cậu và mẹ của cậu đều đã quên lúc ban đầu tên của Tống thị là gì. Riêng tôi đề nghị hãy trở về phổ cập kiến thức của mình lại rồi hãy đến tranh luận với tôi, tránh cho về sau đi ra ngoài làm trò cười."

"Có gì hay mà cười như vậy chứ?"

Tô Hành Phong mắt lạnh nhìn Tống Kỳ Diễn, lại nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở trong phòng cười khanh khách thì càng căm giận mà nắm chặt hai tay.

"Mặc dù ban đầu chính ông ngoại anh là người sáng lập cái công ty này, nhưng không thể phủ nhận, bao năm qua ông ngoại đã vì công ty hết lòng hết dạ, nếu không có ông ngoại, công ty cũng sẽ không có hôm nay, anh chớ nói công ty này vốn rộng lớn được như vậy!"

Tống

q5---chuong-150-chuong-973-1524191722.7872.jpg

Quảng cáo
Trước /496 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Vĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net