Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
  3. Chương 459
Trước /496 Sau

Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 459

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngày hôm sau, Cận Tử Kỳ phải đi Lãnh sự quán của Đức giải quyết thị thực, dự đoán nhanh nhất vài ngày sau sẽ lấy được thị thực.

Từ Lãnh Sự Quán đi ra, Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đến thẳng bãi đỗ xe phía trước cách đó không xa lái xe đi.

Trên đường, nhìn thấy có xe cảnh sát ngừng lại ở bên cạnh, còn có cảnh sát đang hỏi người qua đường.

Cận Tử Kỳ cũng không để ở trong lòng, thời điểm đi ngang qua một tòa cao ốc, vừa vặn nhìn thấy trên bảng Led đang tường thuật tin tức mới.

"Hiện tại xin truyền đến tin tức mới khẩn cấp nhất, một bệnh nhân trong phòng giám sát tâm thần loại nặng của bệnh viện Lan Đình khu Kiến Ninh thành phố S, thừa dịp nhân viên y sĩ trông coi nghỉ ngơi đã trốn đi, người bệnh này trước đó có phạm tội, là tội phạm hình sự được phóng thích. Người bệnh tên đầy đủ là Phương Tình Vân, thời điểm trốn đi mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, đây là ảnh chụp gần đây nhất của cô ta, người nào nhìn thấy xin lập tức liên lạc cảnh sát qua số 110!"

Trên màn hình TV mặt phẳng cực đại, xướng ngôn viên biến mất, chiếu ra chính là một ảnh chụp bị phóng to.

Trong tấm ảnh, Phương Tình Vân cắt một mái đầu đinh, mặt mũi dễ nhìn, làn da có phần vàng vọt, mỗi khi cười lên nếp nhăn bên khóe môi có chút rõ ràng, trên người của cô ta mặc đồng phục bệnh nhân in ký hiệu đặc biệt của bệnh viện tâm thần.

Ở Phương Tình Vân bị tòa án phán đến bệnh viện tâm thần sau khi, Cận Tử Kỳ cảm thấy giữa các cô cũng coi như có một cái kết, Tần Viễn trở về Pháp, cô cũng từ từ quên đi nhân vật khét tiếng có cái tên Phương Tình Vân này.

Không ngờ, một lần không để ý, cô ta lại có thể trốn ra được!

Nghĩ đến những ân oán gút mắc của mình với cô ta, Cận Tử Kỳ mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, dựa vào tính cách cố chấp của Phương Tình Vân, một khi có năng lực cắn trả, rất có thể sẽ tìm những người mà cô ta cho rằng đã từng làm hại cô ta mà báo thù.

Cận Tử Kỳ cô, rất có khả năng có tên trên danh sách.

Cận Tử Kỳ siết chặt chìa khóa xe trong tay, không khỏi bước nhanh hơn.

"Tiểu Kỳ!"

Nghe được tên của mình, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt hiền lành của bà Tần xuất hiện ở trước mặt cô.

"Tôi còn tưởng rằng tôi mắt mờ nhìn lầm rồi, không ngờ đúng thật là Tiểu Kỳ ..."

Bà Tần mừng rỡ cười nói hả hả với bảo mẫu đang dìu bà, sau đó thúc giục: "Nhanh nào, đỡ tôi đi qua đó, tôi không dễ gì mới được nhìn thấy Tiểu Kỳ một lần, có thể sau này cũng sẽ không gặp được."

"Nhìn xem lão phu nhân gấp đến độ này!" Bảo mẫu cẩn thận dìu bà Tần, lúc đến gần nhìn rõ ngũ quan của Cận Tử Kỳ thì đáy mắt đã sáng tỏ, buông bà Tần ra: "Lão phu nhân các người trò chuyện đi, tôi qua bên kia chờ ngài, xong rồi thì gọi tôi một tiếng."

Bà Tần nào còn lòng dạ để ý bảo mẫu, chỉ một lòng dừng ở trên người Cận Tử Kỳ.

Chờ bảo mẫu đi xa chút, trong đôi mắt hơi có vẻ hỗn độn của bà Tần có ánh nước di động, bàn tay thô ráp như vỏ cây già khoác lấy tay của Cận Tử Kỳ, "Con không có chuyện gì là tốt rồi, A Viễn nói con bị bắt cóc, ta lo lắng đến độ ngủ không ngon giấc."

Thật ra bất kể là mười mấy năm trước hay là mười mấy năm sau, bà Tần đối với cô vẫn luôn rất tốt.

"Cháu đã không sao, lần đó làm phiền Tần Viễn hỗ trợ, cháu và chồng cháu mới có thể an toàn thoát thân."

"Chuyện này..." Bà Tần có chút chậm chạp mà thì thầm, lập tức nói: "Đây là A Viễn nên làm, nó nợ con nhiều như vậy, giúp con một lần thì tính là cái gì chứ? Do chính bản thân nó tạo nghiệt thì phải để tự nó hoàn trả lại ..."

Mắt bà Tần đỏ hồng ngẩng đầu, nhìn Cận Tử Kỳ: "Tiểu Kỳ, Tần Viễn sắp sửa đón ta sang Pháp rồi, nó nói bên kia môi trường và trình độ chữa bệnh thích hợp cho ta dưỡng lão hơn, có thể sau này cũng sẽ không trở về nữa."

Cận Tử Kỳ vốn đang tò mò tại sao bà Tần lại xuất hiện ở đây, bây giờ bà Tần nói như vậy lập tức hiểu ra.

Bà Tần đến đây cũng là để làm thị thực, Lãnh Sự Quán Pháp cách Lãnh sự quán Đức không xa.

Cận Tử Kỳ nắm ngược lại tay của bà Tần, mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, bác hẳn là vui lên mới đúng."

"Thật ra căn bản ta cũng không quan tâm môi trường sống gì, đi sang đó bất quá cũng chỉ là vì cho A Viễn chấm dứt nỗi lo về sau."

Bà Tần ngước nhìn Tử Kỳ, giọng nói nghẹn ngào lại: "Cả đời này ta làm việc gì cũng không thẹn với lương tâm, nhưng chỉ có lỗi với riêng con."

"Bác gái đừng nói như vậy, bác không có có lỗi với cháu."

"Có chứ, lúc trước nếu như không phải ta cũng khuyên con rời khỏi A Viễn, cho tới hôm nay con và A Viễn cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này."

Cận Tử Kỳ lắc đầu: ”Mặc kệ có chuyện bác nói ta những lời đó hay không, cháu cũng sẽ chọn việc ra đi, bác chỉ là làm chuyện mà một người mẹ nên làm, đổi lại là cháu, vào thời điểm kia dưới loại tình huống đó, cũng sẽ chọn con trai của mình."

"Nhưng ..."

"Hiện tại cháu thật sự sống rất tốt, bác gái, cháu hy vọng Tần Viễn cũng sẽ tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về anh ấy." Cận Tử Kỳ liếc nhìn đường cái đối diện: "Bác gái, cháu còn phải chạy về, con cháu còn đang chờ cháu ở nhà, bác hãy bảo trọng."

Nói xong, Cận Tử Kỳ liền buông tay của bà Tần ra, cất bước đi đến chỗ đậu xe ở đối diện.

"Tiểu Kỳ ...”

Tiếng gọi của bà Tần bị cô vứt ở sau đầu.

Vào lúc này, thay vì khiến cho bà Tần lại có thêm hy vọng, chi bằng giải quyết dứt khoát.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Cận Tử Kỳ muốn băng ngang qua đường, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Tống Kỳ Diễn điện tới.

Cận Tử Kỳ còn chưa nói cho hắn biết chuyện mình muốn sang Đức, có lòng riêng muốn mang cho hắn một niềm vui bất ngờ.

"Em đang ở bên ngoài hả? Tại sao chung quanh có tiếng còi ô tô?"

Cận Tử Kỳ cười cười: "Ừm, em ra ngoài mua ít đồ, bây giờ chuẩn bị đi về nhà...."

"Em tự mình lái xe đi sao?" Giọng nói của Tống Kỳ Diễn mang theo vẻ lười biếng thuần hậu, giống như rượu đỏ say lòng người.

Cận Tử Kỳ híp híp mắt, "Đúng vậy, mẹ ở nhà trông hai đứa nhỏ, tài xế hôm nay nghỉ phép -- "

Cùng Tống Kỳ Diễn mỗi ngày lẩm bẩm việc nhà như vậy đã trở thành một phần trong sinh hoạt gần đây của họ, đến cả vừa rồi bởi vì chuyện của Phương Tình Vân dẫn tới thấp thỏm không yên cũng từ từ được vuốt dịu, lắng nghe giọng nói trầm trầm của Tống Kỳ Diễn, lòng của cô an tâm không ít.

Chỉ là trong điện thoại Tống Kỳ Diễn còn đang nói với cô, bên này, một chiếc xe thật lớn động cơ phát ra âm thanh ầm ầm, nhiều tiếng xông vào trong tai.

Cận Tử Kỳ đột nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy một chiếc xe tải cũ kỹ màu xanh đen đang dồn sức xông thẳng về phía của cô.

Cũng không phải thắng xe không nhạy hoặc là tay lái đánh sai phương hướng, mà là mục tiêu chính là cô!

Xe tải càng lúc càng gần, chỗ Cận Tử Kỳ

q5---chuong-158-chuong-1002-1528186729.2255.jpg

Quảng cáo
Trước /496 Sau
Theo Dõi Bình Luận
An Ý Báo Ân - Chiết Nguyệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net