Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Eira cùng bà Hoàng lên xe của Hoàng Hiếu Phong trở về nhà họ Hoàng. Xe mới vừa vào đến sân trước mà Eira đã nhìn thấy hình ảnh mong ngóng của ông Hoàng.
Bùa ngủ mà cô dùng bà Hoàng có tác dụng đến mười hai giờ đồng hồ, nên cho đến trước sáng mai bà ấy sẽ không tỉnh dậy đâu.
Hoàng Hiếu Phong trước tiên cõng mẹ mình đi lên phòng ngủ, bảo người làm đi vào thay đồ giúp bà, sau đó mới đi xuống phòng khách ngồi đối diện ông Hoàng và Eira.
Eira vừa được ông Hoàng ân cần hỏi han tình trạng tinh thần, xét thấy cô vẫn tốt nên ông mới yên tâm.
Ông Hoàng phát hiện Hoàng Hiếu Phong đã đi xuống, liền bận tâm hỏi.
“Mẹ con vẫn ngủ sao?”
“Ngủ mới tốt, tinh thần của bà ấy rất an ổn, dường như không chịu kinh sợ gì.”
Khi nói đến lời này, Hoàng Hiếu Phong còn vô tình liếc sang nhìn Eira một cái, nhưng dĩ nhiên cái liếc qua đó rất nhanh, đến mức cả ông Hoàng và Eira đều không phát hiện được.
“Vậy thì tốt rồi.” - Ông Hoàng thở dài, nhưng nghĩ đến gì đó, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng - “Hoàng Gia không bị ảnh hưởng gì chứ? Ta nghe nói hệ thống thông tin bị vi rút tấn công.”
“Nhân viên của con phát hiện sớm nên đã ngăn chặn kịp thời. Hệ thống chỉ hơi bị nhiễu loạn một chút, đội lập trình đang cố gắng sửa chữa lại và nâng cấp bảo mật hơn.”
Nhắc đến vấn đề này, tâm tình Hoàng Hiếu Phong cũng lạnh như băng. Thậm chí anh còn nghĩ tới, nếu người ở bên cạnh mẹ không phải Eira mà một là một cô gái bình thường. Hậu quả gì xảy ra anh không dám tưởng tượng.
Cho nên, những lúc thế này, Hoàng Hiếu Phong thật sự cảm ơn năng lực kỳ diệu của Eira.
“Con nói xem, chuyện vi rút và việc mẹ con bị tấn công lần này có liên quan đến tai nạn của con lần trước không?”
Chuyện lần trước cũng không để lại một dấu vết như vậy. Bọn họ không thể tìm ra được chủ mưu sau lưng hay bất cứ manh mối nào dù chỉ nhỏ nhoi. Tuy lần này nghe nói con trai đã đã bắt sống được kể tấn công, nhưng ông không cho rằng bọn chúng sẽ dễ dàng khai ra như vậy.
“Tám chín phần mười.” Hoàng Hiếu Phong đồng tình, bỗng nhớ đến thông tin Eira đã từng nói với mình ở lần gặp thứ hai. Dường như cô ấy biết thế lực đã tấn công mình là kẻ nào, nhưng vì anh không đưa ra đúng nguyện vọng cô muốn, nên không thể biết được danh tính thế lực đó.
Có nên tìm cách để moi thông tin từ cô không nhỉ?
Vẫn là thôi đi. Cô ấy từng cứu mạng anh, còn cứu mạng cả mẹ anh. Hoàng Hiếu Phong biết ơn cô còn không hết, mặt mũi đâu mà nảy ra ý định lợi dụng. Hơn nữa, người ta sẽ dễ dàng bị lợi dụng như vậy sao? Không băm nát anh ra là may rồi.
“Phải rồi.” - Ông Hoàng nhìn Eira, lại nhìn Hoàng Hiếu Phong, liền nghĩ tới một vấn đề - “Hiện tại cũng muộn rồi. Eira không cần về nữa, con ở lại đây một đêm đi. Sáng mai, ta sẽ để đích thân Tiểu Phong hộ tống con về nhà.”
“Không cần đâu ạ.” - Eira giật mình xua tay - “Anh con còn đang đợi ở nhà. Con mà không về anh ấy sẽ lo lắng.”
“Anh con đâu còn nhỏ, con cứ gọi điện thông báo một cuộc là được. Chúng ta sắp thành gia đình rồi, không cần câu nệ tiểu tiết đâu.”
Ông Hoàng một khi đã nghiêm khắc thì không ai có thể cãi được. Eira chuyển sang nháy mắt ra hiệu với Hoàng Hiếu Phong, thế mà anh lại ngoảnh mặt làm ngơ. Hừ, cái tên qua cầu rút ván này…
Sau một hồi giằng co, Eira bất đắc dĩ phải đồng ý. Ông Hoàng hài lòng đi lên lầu để xem vợ, tiện thể nhắc nhở người làm chuẩn bị đồ ngủ cho Eira, còn đặc biệt nhấn mạnh phải đặt ở trong phòng riêng của con trai.
Tâm tình của ông lúc này khá là đắc ý, thầm nghĩ nếu vợ ông tỉnh dậy biết được chuyện ông đã làm thì sẽ khen ngợi ông cho mà xem.
Nhưng ông Hoàng lại quên mất một điều quan trọng. Phòng của Hoàng Hiếu Phong chỉ mình anh có chìa khóa, người làm muốn đem đồ ngủ vào phải được anh đồng ý. Xong, một vấn đề khác cũng đồng thời nảy sinh. Nếu Hoàng Hiếu Phong và Eira ngủ hai phòng khác nhau sẽ dẫn đến nghi ngờ của người trong nhà. Cả hai đã ở tình trạng cầu hôn nửa thành công rồi, câu nệ chuyện chung giường không phải rất kì lạ hay sao?
Trong khi đó, Eira đắn đo mãi mới quyết định gọi điện cho Egan, kết quả nhận được một tràng nước bọt tung tóe của đối phương. Thật may mắn khi họ chỉ nói chuyện qua điện thoại, chứ Eira không hề tình nguyện hứng làn mưa xuân ấy một tí nào.
Eira đợi Egan hết hơi, mới bắt đầu nói ra ý định của cuộc gọi này.
“Egan, tối nay em sẽ ở lại nhà họ Hoàng, mai mới trở về được.”
“Cái gì? Không được, em về ngay cho anh!” Egan mà đồng ý mới lạ đấy!
“Chỉ một đêm mà thôi. Em cũng đâu phải là con nít.”
“Không là không, trong mắt anh, em luôn là đứa em gái bé bỏng và đáng yêu nhất.”
Mỗi khi nghe mấy lời sến sẩm này của Egan, Eira đều cảm thấy rất muốn nôn.
“Anh phản đối cũng vô dụng. Em ở lại nhà họ Hoàng thật ra còn vì một chút chuyện. Sau khi giải quyết xong em sẽ về.”
“Này! Em…” Không đợi Egan nói hết, Eira đã tắt máy cái rụp. Eira ngao ngán thở dài. Cuối cùng đôi tai này có thể được yên tĩnh rồi.
“Thưa cô, phòng và đồ ngủ đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Người làm đưa Eira đi lên tầng hai, dừng lại trước cánh cửa gỗ màu trầm quen thuộc. Eira ý thức được thân phận hiện tại của mình, vậy nên việc đêm nay sẽ phải chung phòng với Hoàng Hiếu Phong là không tránh khỏi.
“Quần áo ngủ đã được tôi đặt sẵn ở trên giường của cậu chủ. Nếu cô có nhu cầu gì có thể sử dụng điện thoại bàn trong phòng và bấm phím một, điện thoại sẽ lập tức được nối với máy của quản gia.”
Người dẫn đường cho Eira là một cô gái tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gương mặt không phải xuất sắc, chỉ dừng ở tầm thanh tú, đặc điểm nổi bật là vết tàn nhang hiện rõ trên gò má đỏ hây. Cô làm việc ở nhà họ Hoàng đã năm năm, được tuyển chọn nhờ kinh nghiệm và tính cách thật thà khôn khéo của mình.
Nhiệm vụ hàng ngày của cô là cùng những người khác chăm sóc và quét dọn mọi ngóc ngách trong nhà. Tuy nhiên, có vài khu vực phải được sự cho phép của ông bà chủ và cậu chủ mới được bước chân vào. Phòng ngủ của cậu chủ là một trong những nơi đó.
Nhưng hôm nay, nhờ cô gái xinh đẹp bên cạnh mình đây, cô đã được vào nơi cấm địa bất khả xâm phạm nhất của căn biệt thự này, tuy rằng bản thân cũng không dám nhìn xung quanh và nhanh chóng để lại đồ trong phòng rồi rời đi ngay.
“Tôi biết rồi. Cảm ơn cô.” Eira gật đầu, đợi cô gái người làm rời đi mới vươn tay chuẩn bị gõ cửa.
Khi nắm tay chỉ còn cách mặt gỗ khoảng một phân thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, đối diện Eira là một người đàn ông để trần thân trên và bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Eira có thể nhìn thấy rõ ràng từng múi cơ đều đặn xếp gọn trên vùng bụng, kết hợp cơ ngực nở nang mà rắn chắc, và ẩn hiện những giọt nước bốc hơi nhẹ vẫn còn sót lại trên lớp da màu đồng nhạt.
“Cô không định đi vào sao?”
Hoàng Hiếu Phong nhìn theo tầm mắt của đối phương và thấy rằng cô đang quan sát cơ thể của mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Xem ra việc siêng năng luyện tập không ngừng nghỉ của anh cũng đem lại chút hiệu quả bất ngờ.
“Anh đang chắn đường tôi.” Eira khoanh hay tay vào nhau rồi nhún vai đáp. Hoàng Hiếu Phong xuất hiện với hình ảnh này đúng là đã làm Eira hơi giật mình, nhưng điều đó chỉ xuất hiện thoáng qua rồi rất nhanh biến mất.
Và, nguyên cớ khiến Eira có thể bình tĩnh trước tình cảnh này như vậy là hoàn toàn nhờ ơn ông anh cuồng tự yêu bản thân của cô.
Cơ thể Egan rất đẹp, từng múi từng cơ cân xứng như được đắp nặn ra. Anh rất tự tin với nó, nên hận không thể khoe ra cho thiên hạ nhìn thấy.
Ông anh này cứ tắm xong là không chịu mặc quần áo ngay đâu, cứ phải mặc mỗi chiếc quần tứ giác rồi diễu qua diễu lại trước mặt Eira bày ra đủ loại tư thế thể hình, khiến cô hận không thể tự chọc mù mắt mình.
Hoàng Hiếu Phong thấy cô lại làm mặt lạnh, bất đắc dĩ nghiêng người sang nhường đường cho cô. Thời điểm Eira lướt qua người anh bỗng chần chừ trong chốc lát, sau khi bỏ lại một câu nói mới bình thản đi tiếp.
“Cơ thể không tồi. Cố lên!”
Hoàng Hiếu Phong: “...”.
Hình như anh mới bị một cô gái trêu ghẹo? Cô ấy còn nói với giọng điệu thản nhiên như ngày ăn cơm ba bữa như thế? Hai từ ‘cố lên’ sau đó là có ý gì?
Hoàng Hiếu Phong đứng ngây ra vài phút, nhưng ý thức được cửa phòng vẫn đang mở và có thể sẽ có người làm tình cờ đi qua nên lập tức đóng cửa vào.