Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả chuyến bay không còn rắc rối gì xảy ra nữa, nhờ có không gian sang trọng và rộng rãi của khoang thương gia, Eira chống cằm nhìn ra bầu trời xanh với những gợn mây nhẹ như bông không ngừng lướt qua ô cửa sổ nhỏ.
Cũng đã lâu rồi Eira không được cảm nhận đắm mình vào khoảng trời ấy. Khác biệt hoàn toàn với phù thủy được kể lại thông qua từ những câu chuyện của thế giới này, cô không có cây đũa thần kỳ, cũng chẳng có cây chổi giúp bản thân bay lượn. Bọn cô bẩm sinh đã sở hữu ma lực, được dạy tích trữ và điều khiển nó theo ý nghĩ của mình. Bởi thế, Eira không cần sử dụng ngoại vật mà vẫn có thể thoải mái bay lên.
Chẳng qua, thế giới này bài xích những thứ không giống họ, để giữ bí mật về thân phận của cả hai anh em, dù Eira hay Egan đều chưa từng tùy tiện sử dụng năng lực trước mắt người khác. Mà những người biết, hầu như đều đã từng bị Eira sử dụng thuật lãng quên.
Thời gian ba tiếng trôi qua khá nhanh, chẳng mấy chốc máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Silver của nước S. Adam đứng dậy đầu tiên, đi tới đánh thức Lily đang ngủ ngon lành dậy, Miranda cất cuốn sách đang đọc dở dang đi, nhìn thấy bộ dạng dụi mắt ỉu xìu của Lily thì khẽ cười.
Ai ngờ nụ cười này bị Lily thấy được, cô nghĩ Miranda cười nhạo mình, vốn định sau chuyến bay này sẽ làm lành với nhau, nhưng đối phương đã như thế, vậy mình sẽ giận tiếp cho xem.
Adam làm xong nhiệm vụ gọi dậy học trò, lúc này mới quay sang chỗ Eira, thấy sắc mặt của cô rất tỉnh táo nên hơi bất ngờ:
"Cô không nghỉ ngơi chút nào sao?"
"Không cần thiết, chúng ta đi xuống thôi." Chút đường này đâu là gì đối với Eira, cô còn từng tự mình bay mấy chục nghìn kilomet để truy vết một kẻ tội đồ, sau khi bắt người còn dư sức đánh cho đối phương thừa sống thiếu chết.
Mấy người Eira vừa đi ra cổng đón thì đã thấy một người đàn ông điển trai mặc vest cầm bảng có đề tên mình, đối phương cũng nhận ra bọn cô nên chủ động đi tới, sau khi chào hỏi một lượt thì mới giới thiệu bản thân.
"Các vị, tôi là Seven - quản lý của khách sạn Diana, Hoàng tổng đã căn dặn trước cần phải tiếp đón các vị thật chu đáo, bây giờ mời mọi người theo tôi đi ra xe."
Seven nói xong, đang định giúp Eira kéo vali thì bị cô khéo léo từ chối:
"Tôi tự làm được. Anh có thể tới trợ giúp hai cô bé đằng sau."
"V... Vâng." Seven giật mình, một thoáng nhìn thẳng vào đôi mắt của Eira khiến hắn ngây người, xong nhớ tới thân phận của đối phương là ai thì lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới chộp vali của Lily và Miranda rồi chạy ra trước.
"Phụt!" - Adam không nhịn được bụm miệng cười, hắn tiến lại gần Eira, cất giọng bông đùa trêu chọc cô - "Quả nhiên là mị lực của nữ thần, người ta bị cô dọa chạy mất rồi kìa."
Eira không thèm để ý đến hắn, vừa đi vài bước thì cảm thấy có ai đó đang tiếp cận mình ở phía sau, theo phản xạ tránh người sang một bên, quả nhiên thấy được một cô gái mất đà ngã nhào ra đất.
Việc này dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh, Eira không muốn mình bị bao vây, vì thế mặc kệ cô gái mà tiếp tục bước qua.
"Cô đứng lại đó!"
Cô gái mặt nhăn nhó muốn tìm cách đứng dậy, nhưng do bản thân mang đôi giày cao gót nhọn mười mấy phân, đã thế lại mặc váy ngắn, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ thành trò cười cho người khác, mọi tức giận và xấu hổ đều muốn chút lên người đã gây ra tình cảnh này cho mình.
Vài chàng trai không thể tiếp tục đứng xem nên muốn tới giúp đỡ cô, nhưng cô gái lại phản kháng điều đó, tuyệt đối không để họ chạm vào người mình, cho đến khi người đi cùng cô chạy tới, cô mới để họ đỡ mình dậy.
Hướng Vy Vy thấy Eira bỏ qua lời nói của mình, hùng hổ đi tới định chụp lấy tay đối phương, nào ngờ tay chưa chạm được thì đã bị một bàn tay khác tóm lấy, chờ cô nhận rõ đối phương là ai thì bộ mặt càng thêm xám xịt.
"Cô có thôi đi không? Đây không phải là nơi cô muốn làm gì thì làm."
"Nếu anh không buông tay, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối." Hai bên đã xác định trở thành kẻ địch, Hướng Vy Vy cảm thấy mình không cần phải nói lời tốt đẹp với Adam.
Adam chẳng sợ cô sẽ tố cáo mình, nhưng vẫn bỏ tay ra. Hướng Vy Vy vừa được tự do lại muốn gây chuyện với Eira, tuy vậy lần này lại bị Lâm Giao giữ lại.
"Vy Vy, chị đã dặn rồi mà. Tiết chế tính tình của em lại."
"Nhưng..." Hướng Vy Vy dõi theo bóng dáng đã đi xa của Eira, khoảnh khắc nhìn thấy diện mạo đối phương, cô đã dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt, từ khí chất đến vẻ bề ngoài đều vượt xa cô quá nhiều, cả kể không phải là người mẫu chuyên nghiệp, nhưng nếu có thầy hướng dẫn nhiệt tình, trở thành siêu mẫu hàng đầu đã chẳng còn là điều khó khăn.
"Nghe lời chị, người đó em không trêu chọc được." - Lâm Giao nói thầm vào tai Hướng Vy Vy, sau đó hướng về Adam - "Có lẽ hai bên phát sinh ra chút hiểu lầm, chắc anh còn có công việc của mình, chúng tôi không làm phiền nữa."
Dứt lời, Lâm Giao lập tức kéo Hướng Vy Vy đi một hướng khác, đợi bọn họ đi lên xe taxi đã được đặt trước rồi Lâm Giao mới nói chuyện.
"Hướng Vy Vy, em có biết cô gái đó là ai không?"
Hướng Vy Vy quan sát sắc mặt nghiêm trọng của Lâm Giao, cảm thấy thân phận của Eira chỉ sợ không đơn giản. Lâm Giao lăn lộn trong giới bao nhiêu năm, còn tạo dựng nên thương hiệu cho chính mình, không bàn tới năng lực, vị thế của cô đã đạt tới trình độ được nể mặt ba phần. Người khiến Lâm Giao dè chừng như thế, cô gái đó rốt cuộc là ai?
"Chiếc váy trên người cô ấy là phiên bản giới hạn của nhãn hàng Loren, trên thế giới chỉ có đúng ba mươi cái, trị giá tới vài chục triệu, nếu là em, em có dám bỏ tiền ra mua nó không?"
Lâm Giao trực tiếp đưa điện thoại cho Hướng Vy Vy, trên đó là một bài báo nói về tổng giám đốc công ty điện tử Hoàng Gia Hoàng Hiếu Phong vào sáng nay đã đích thân đưa vị hôn thê của mình ra sân bay, quan hệ cả hai rất thân mật, khẳng định ngày tổ chức hôn lễ sẽ không còn xa.
Tuy nhiên, điểm khiến Hướng Vy Vy chú ý là hình ảnh phóng viên chụp đằng sau của hai đối tượng được nhắc đến, chiếc váy quen thuộc liền đập vào mắt.
Trên đời sẽ không có nhiều sự trùng hợp như thế, vậy nên cô gái mà Hướng Vy Vy gây sự hôm nay rất có khả năng là thiếu phu nhân tương lai của Hoàng Hiếu Phong.
"Chị Lâm, em phải làm thế nào? Liệu cô ta có tính sổ với em không?"
Bây giờ Hướng Vy Vy mới cảm thấy lo lắng.
Hoàng Hiếu Phong là ai? Người đàn ông độc thân hoàng kim khiến hàng vạn cô gái ao ước, Hướng Vy Vy cũng không ngoại lệ. Nhưng vị thế của anh quá cao, lại luôn có thái độ xa lánh người khác phái, nếu cô cố tình đâm đầu vào chính là tự tìm đường chết.
Từ người đàn ông đến sự nghiệp đều thăng hoa, Hướng Vy Vy rất ghen tị. Cô đâu kém cỏi chỗ nào chứ? Tại sao mỗi ngày bản thân phải bày sắc mặt với mấy ông già chán cơm thèm phở để tìm kiếm cơ hội cho mình? Trong khi Eira không cha mẹ không xuất sứ lại gặp được đối tượng vừa đẹp trai vừa giàu có như Hoàng Hiếu Phong. Cô không cam lòng.
"Chị đã dặn em nhịn một chút, em không nghe, chị cũng đâu biết phải làm gì?" - Lâm Giao day day thái dương - "Tạm thời chúng ta tận lực tránh tiếp xúc với họ, tập trung vào cuộc thi."
"Lỡ cô ta vẫn không bỏ qua thì sao?"
"Cô ta còn chưa phải là vợ Hoàng tổng, lúc này cần giữ mình để tránh điều tiếng. Em không chủ động gây sự, cô ta không thể làm gì em."
Lời này của Lâm Giao khiến Hướng Vy Vy thoáng yên tâm. Thiếu phu nhân nhà họ Hoàng thì có sao? Đứng trước một cuộc thi lớn, chỉ những người chuyên nghiệp như cô mới nhanh chóng thích ứng được. Một người chưa từng đứng sân khấu giống đối phương, không làm mất mặt vị hôn phu của mình là tốt lắm rồi.
"Đúng rồi, chị đặt khách sạn nào vậy?" Ngồi ba tiếng trong khoang thường đã mài đủ sự chịu đựng của Hướng Vy Vy, giờ cô chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm sang trọng và hưởng thụ những dịch vụ tốt nhất.
"Là khách sạn năm sao tốt nhất của thành phố, khách sạn Diana." Khách sạn này rất khó đặt phòng, Lâm Giao tận dụng mọi quan hệ của mình mới chiếm được hai phòng tốt, đương nhiên phải trả một cái giá không nhỏ.
"Tốt quá, mấy lần sang nước S lưu diễn em đều muốn được ở đó." - Hai mắt Hướng Vy Vy sáng lên, cực kỳ hài lòng với sự sắp xếp của Lâm Giao - "Lát nữa em phải chụp ảnh thật nhiều mới được, mấy cô nàng cùng công ty chắc chắn sẽ chết vì hâm mộ."
"Chỉ cần em làm tốt, trong tầm khả năng của chị đều sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của em."
Hướng Vy Vy cười khanh khách, nũng nịu ôm lấy cánh tay của Lâm Giao: "Chị Lâm, chị thật tốt."
Lâm Giao nén nhịn sự buồn nôn trong lòng, vừa nghĩ đến đối phương từng dùng hành động này mồi chài mấy lão già, da gà da vịt liền nổi cả lên.
"Được rồi, chỗ chị em với nhau mà. Chiều nay không có lịch trình, em có thể đi dạo một chút, nhưng nhớ phải chú ý nhé!"
"Em biết rồi."