Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh viện số 1 có một vườn hoa sân thượng có thể hóng gió giải sầu khi rảnh rỗi, có điều lúc này không thích hợp để ở đó ôm ôm ấp ấp.
Gió ở sân thượng quá lớn, quá lạnh.
Cuối cùng, Lục Ngộ An đưa Nguyễn Huỳnh đi đến một tiệm tạp hóa mở cửa trong bệnh viện.
Trong quán có bán cả cà phê, trà sữa, nước ngọt, còn có các loại đồ ăn vặt.
Chủ nhật trong quán chỉ có một nhân viên phục vụ, nhìn thấy Lục Ngộ An, chàng trai nhiệt tình gọi một câu: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Có muốn uống gì không?”
Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái, nhỏ giọng: “Đây chính là nơi anh dẫn em đến để ôm ấp à?”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An cong môi: “Không phải.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày.
Lục Ngộ An trêu chọc cô: “Anh định cho em ăn no được rồi mới tiến hành hoạt động tiếp theo.”
“...”
Nguyễn Huỳnh nghe xong thì có chút muốn cười.
Cô giận dỗi liếc anh một cái, không hề tin chút nào: “Cho em một ly cà phê nóng đi.”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Không sợ không ngủ được à?”
Nguyễn Huỳnh hùng hồn: “Không phải có anh sao?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An thấp giọng cười, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của cô, trầm giọng đáp: “Ừm, uống đi.”
Muốn uống thì uống, không uống hết thì có anh, uống xong không ngủ được cũng có anh đây.
Bưng cà phê nóng làm ấm tay, Nguyễn Huỳnh nếm một ngụm nhỏ rồi đưa cho Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, nếm thử không?”
Lục Ngộ An nhấp một ngụm khi ly cà phê ở trên tay cô: “Không ngon bằng món thương hiệu của cô Nguyễn.”
“...”
Nguyễn Huỳnh không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến cái này, cô không nhịn được mà cong môi, còn có chút kiêu ngạo: “Đúng thế, món thương hiệu của cô Nguyễn cũng không làm cho người ta uống dễ dàng được đâu.”
“Hửm?” Lục Ngộ An nhướng đuôi mày lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Cho nên lúc đó em làm cho anh uống là vì khi ấy đã vừa ý anh đúng không?”
Nguyễn Huỳnh: “?”
Cô ngẩn người, ngược lại không nghĩ tới Lục Ngộ An sẽ bắt lấy trọng điểm như vậy.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Nếu hiểu như vậy thì hình như cũng được.”
Lục Ngộ An đưa tay búng trán của cô, giọng nói chứa ý cười: “Em có chút miễn cưỡng đấy.”
Nguyễn Huỳnh cong môi, buồn cười nói: “Bởi vì lúc đó điều em vừa ý thật ra là giọng nói của anh cơ.”
Nói đến đây, cô mới nhớ tới hình như mình vẫn chưa từng nhắc đến với Lục Ngộ An chuyện mình hơi cuồng giọng nói. Nếu đã đề cập tới, Nguyễn Huỳnh dứt khoát nói luôn: “Bác sĩ Lục, anh có biết trên thế giới này có một số người cuồng tay không?”
Lục Ngộ An liếc cô: “Biết.”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, tiếp tục hỏi anh: “Vậy anh có biết còn có người cuồng giọng nói không?”
Hỏi ra lời này, Lục Ngộ An không trả lời cô ngay.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh chằm chằm, chớp đôi mắt to: “Sao anh không nói lời nào?”
“Anh đang nghĩ —” Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô nói: “Anh phải vờ như biết, hay là không biết.”
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Có phải là anh biết em không?”
Lục Ngộ An: “Cuồng giọng nói à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An: “Biết.”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, không thể tin được mà nhìn về phía anh: “Anh biết khi nào, em đã từng nói với anh à?”
Cô nhớ rõ mình chưa từng nói với Lục Ngộ An, hình như cũng không có chuyện bất cẩn lỡ miệng. Trước đó khi cô muốn nghe giọng nói của Lục Ngộ An thậm chí cũng không bày tỏ quá rõ ràng.
Ít nhất, bản thân cô cảm thấy như vậy.
Nghe được câu hỏi này của cô, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười: “Nguyễn Huỳnh.”
“Hả?” Nguyễn Huỳnh mờ mịt nhìn anh.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu vào giờ phút này của cô, ý cười trong mắt sâu hơn một chút: “Anh cảm nhận được.”
Thật ra ban đầu anh quả thật không biết.
Nhưng Lục Ngộ An có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng lúc anh và Nguyễn Huỳnh nói chuyện mặt đối mặt, tai của cô sẽ đỏ lên, cô sẽ có rất nhiều hành động sờ tai. Mặc dù không rõ nhưng anh vẫn chú ý tới.
Sau đó nữa, cũng chính là khoảng thời gian trước, cô đăng bộ kịch truyền thanh mà lần trước cô tìm anh lồng tiếng lên vòng bạn bè, khi Lục Ngộ An nhìn thấy, Trần Tịnh Dương đúng lúc cũng nhìn thấy.
Trần Tịnh Dương nhấn mở nghe một lúc, hỏi anh: “Anh ơi, anh có biết kịch truyền thanh là làm gì không?”
Lục Ngộ An chưa kịp tiếp lời thì Trần Tịnh Dương đã tiến hành một đoạn phổ cập khoa học cho anh.
Đúng lúc cậu nhắc đến, có một số người thích nghe kịch truyền thanh, trong bộ kịch truyền thanh của mấy người Nguyễn Huỳnh có mấy diễn viên lồng tiếng, còn rất nổi tiếng, fan giọng nói hơn mấy trăm ngàn người.
Lục Ngộ An nói như vậy, Nguyễn Huỳnh hiểu ra: “Cho nên anh vì kịch truyền thanh nên mới biết?”
Lục Ngộ An: “Xem như vậy.”
Cũng là kịch truyền thanh khiến Lục Ngộ An biết được thỉnh thoảng Nguyễn Huỳnh bất thường là vì điều gì, là giọng nói của anh.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, bưng ly cà phê cẩn thận liếc trộm anh.
Vừa ngước mắt thì cô đã bị Lục Ngộ An bắt gặp.
Hai người lặng im đối mặt hồi lâu.
Nguyễn Huỳnh đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi, nhẹ giọng hỏi: “Lúc anh vừa biết… có tức giận không?”
Cô không biết chuyện này có đáng để tức giận hay không, nhưng Nguyễn Huỳnh nghĩ vẫn phải hỏi một chút.
Lục Ngộ An không trả lời thẳng Nguyễn Huỳnh, anh nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm một lúc, giọng nói nặng nề hỏi: “Em cảm thấy anh nên tức giận sao?”
“...” Nguyễn Huỳnh im lặng rồi ăn ngay nói thật: “Em không biết.”
Lục Ngộ An khẽ cười một cái, nhân lúc nhân viên không ở đây, anh dùng một tay ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh còn thấy rất vinh hạnh.”
Nguyễn Huỳnh: “Gì cơ?”
Lục Ngộ An cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Ít nhất thì trên người cũng có thứ bạn gái thích.”
“...”
Hơi thở của anh lướt qua bên tai, để lại xúc cảm ẩm ướt.
Tai Nguyễn Huỳnh tê rần, cảm thấy sâu sắc giọng điệu nói chuyện vừa rồi của anh là cố ý. Cô không nhịn được mà xoa tai, ngửa đầu nhìn anh: “Vậy anh phải vinh hạnh rất nhiều đấy.”
“Hửm?” Anh đè ép âm cuối, giống như không hiểu.
Nguyễn Huỳnh ôm lấy cổ anh, chủ động hôn cằm anh, mềm giọng nói: “Trên người bác sĩ Lục có quá nhiều thứ em thích.”
Lục Ngộ An cười trầm giọng, thân mật cọ vào tai cô: “Vậy thì anh vinh hạnh thêm một lúc nữa nhé?”
Mặt mày Nguyễn Huỳnh cong cong: “Được.”
Hai người ở trong quán cà phê dính lấy nhau một lúc, thấy gần đến giờ, Lục Ngộ An phải về văn phòng tiếp tục làm việc.
Nguyễn Huỳnh hơi mệt, chuẩn bị về nhà ngủ trưa.
Trước khi đi, cô nhớ tới hỏi: “Có phải Kỳ Kỳ phải làm phẫu thuật lần thứ hai rồi không?”
Trước đó vốn đã phải làm rồi, bởi vì một vài tình hình đột xuất nên chậm trễ.
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Tuần sau sẽ phẫu thuật lần hai. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần sau đến thăm con bé, chắc là nó có thể nhìn thấy em rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Vậy thì chắc chắn sẽ không có gì bất ngờ xảy ra đâu.”
Cô ngẩng đầu nhìn qua Lục Ngộ An, ánh mắt kiên định: “Em tin vào năng lực của anh.”
Lục Ngộ An cong môi, nắm tay cô đi ra ngoài: “Anh sẽ cố gắng.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu thật mạnh.
Đi đến bãi đậu xe, Nguyễn Huỳnh mở cửa ngồi vào xe: “Vậy em đi đây.”
Cô hạ cửa sổ xuống, nói với người đứng bên cạnh.
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng nhiên cúi đầu, thò đầu vào cửa sổ hôn môi cô.
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu theo bản năng, nhận lấy nụ hôn của anh.
Hai người hôn với tư thế khó chịu này hồi lâu, đến khi Nguyễn Huỳnh có chút thở không thông, Lục Ngộ An mới thoáng lùi về sau.
Đôi mắt cô run rẩy, khi mở mắt ra, nhìn thấy bờ môi Lục Ngộ An dính son của mình, ẩm ướt phát sáng. Cô dừng một chút rồi dời ánh mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia: “Lái xe chậm một chút.”
Anh đưa tay, khẽ lau khóe môi cô, giọng nói khàn khàn dặn dò.
Nguyễn Huỳnh mím đôi môi bị anh hôn đến tê dại, mơ hồ đáp lời: “Ừm, em về đến nhà sẽ nói cho anh biết.”
Lục Ngộ An đưa tay, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Được.”
Nhìn xe của Nguyễn Huỳnh biến mất khỏi tầm mắt, Lục Ngộ An mới không nhanh không chậm dùng ngón tay lau môi, quay về văn phòng khoa.
-
Mấy ngày sau đó, Nguyễn Huỳnh còn bận hơn Lục Ngộ An.
Cô nhận công việc chủ trì của kênh thiếu nhi, thời gian rảnh rỗi đều dùng để tập luyện.
Vào thứ bảy, hai người Khương Thanh Thời và Tư Niệm không có việc gì làm còn cố ý đến đài xem cô ghi hình chương trình.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Nguyễn Huỳnh đến gần hai người: “Chán không?”
Tư Niệm đưa nước cho cô: “Không chán, nhưng mà mấy đứa con nít ồn ào quá.”
Khương Thanh Thời bày tỏ sự tán thành sâu sắc: “Cậu không cảm thấy phiền à?”
Hai người bọn họ đều là kiểu người nhìn từ xa xa ngắm nghía mấy đứa trẻ là được, bọn họ tuyệt đối không thể chống đỡ khi mấy người bạn nhỏ khóc rống lên.
Nhưng Nguyễn Huỳnh thì khác.
Ở phương diện này, Nguyễn Huỳnh cực kỳ kiên nhẫn.
Nguyễn Huỳnh bật cười, nhìn về phía hai người: “Muốn nghe lời nói thật không?”
Khương Thanh Thời liếc cô một cái: “Được rồi, cậu đừng nói thật thì hơn. Công việc của cậu bày ra đó, tớ sợ cậu nói thật xong mất việc luôn.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Không thể không nói, lời của Khương Thanh Thời có chút lý lẽ.
Tư Niệm ở bên cạnh vui vẻ một lúc, hỏi: “Còn phải bao lâu nữa thì ghi hình xong?”
Ba người đã hẹn nhau một lát nữa đi dạo phố làm spa, sắp sang năm mới rồi, Khương Thanh Thời la hét muốn mua quà cho hai người.
Nguyễn Huỳnh: “Nếu thuận lợi thì hai tiếng, hay là hai cậu đi dạo phố trước đi?”
“Thôi.” Khương Thanh Thời suy nghĩ một chút: “Tụi tớ vẫn chờ cậu đi cùng.”
Tư Niệm gật đầu.
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn đồng nghiệp đang sắp xếp, khẽ nói: “Tớ sẽ ráng nhanh.”
Tư Niệm: “Cũng không vội thế đâu.”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, uể oải dựa vào thành ghế: “Cậu đi làm việc đi, không cần phải để ý đến tụi tớ.”
Nguyễn Huỳnh nhìn hai người: “Vậy thì tớ thật sự mặc kệ đó, tớ qua bên kia xem sao.”
Tư Niệm vẫy tay với cô.
Nguyễn Huỳnh quay về vị trí làm việc của mình, đến khi ghi hình chương trình xong thì mới cùng hai người họ rời đi.
Khương Thanh Thời đã sắp xếp người đợi bọn họ, trên đường đi đến cửa hàng thì phải đi ngang qua bệnh viện.
Nguyễn Huỳnh ngồi ở hàng ghế sau nghỉ ngơi, còn cố ý lấy điện thoại ra chụp một tấm hình bệnh viện.
Nghe thấy tiếng “Tách”, Khương Thanh Thời quay đầu nhìn cô: “Cậu chụp hình bệnh viện làm gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh: “Gửi cho bác sĩ Lục.”
Khương Thanh Thời: “...”
Tư Niệm nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy thì buồn cười: “Cậu không hiểu đúng không! Huỳnh Huỳnh và bác sĩ Lục đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, có cái gì cũng cần phải chia sẻ với nhau đầu tiên.”
Khương Thanh Thời khẽ hừ, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tớ không muốn hiểu đâu.”
Cô ấy nhướng mày, không hề chịu thua: “Tớ còn có ông xã đấy.”
Nói đến đây, cô đưa tay chọc vào bả vai Khương Thanh Thời: “Cậu định khi nào bảo ông xã cậu mời mấy người chị em ăn cơm đây? Chị em đây nhất định phải cố gắng làm khó dễ anh ta, sao có thể cưới Khương đại tiểu thư của tớ mà không cần tốn nhiều sức chứ.”
Tư Niệm hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, sắp xếp anh ta đến quán bar của Tổng giám đốc Úc mời tụi tớ, tụi tớ phải cho anh ta biết cậu cũng có rất nhiều người làm chỗ dựa.”
Khương Thanh Thời nghe hai người nói đến, không nói được cũng không nói không được, cô ấy chỉ hỏi một cậu: “Với chút tửu lượng này của hai cậu thì xác định có thể làm người ta uống nằm bò à?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, cùng Tư Niệm liếc nhìn nhau, do dự nói: “Nếu thật sự không được thì tụi tớ có thể xin cứu viện nha.”
“Đúng thế.”
Khương Thanh Thời đáp một tiếng, suy nghĩ một chút: “Vậy thì năm sau đi.”
Cô ấy nói: “Năm sau bảo anh ấy mời, cuối năm công ty bận lắm.”
“Ý —” Tư Niệm kinh ngạc: “Vậy mà cậu lại đồng ý để ông xã cậu ra ngoài gặp người ta rồi à?”
Khương Thanh Thời bị lời của cô ấy làm cho nghẹn họng, gãi lông mày nói: “Đàn ông có xấu xí thì cũng phải gặp bạn thân thôi, giấu giếm mãi cũng không được.”
Nguyễn Huỳnh: “... Ông xã cậu biết cậu nói anh ta như vậy không?”
Khương Thanh Thời vén tóc, cười một cái xán lạn: “Anh ấy biết.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Tư Niệm: “...”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Nguyễn Huỳnh rung lên, là Lục Ngộ An trả lời tin nhắn cho cô, hỏi cô ghi hình chương trình xong chưa.
Nguyễn Huỳnh: “Vâng, em đang cùng đám Tư Niệm trên đường đi dạo phố.”
Lục Ngộ An: “Được, anh đi đón em sau nhé?”
Nguyễn Huỳnh tìm kiếm trong trí nhớ thì phát hiện ra, hình như đêm nay Lục Ngộ An không cần trực ca.
Chỉ có điều, cô không xác định được mình và mấy người Tư Niệm sẽ đi dạo đến mấy giờ.
Xoắn xuýt một chút, Nguyễn Huỳnh từ chối anh: “Tối nay tụi em… có thể sẽ về rất muộn.”
Lục Ngộ An: “Không cần anh đón à?’
Nguyễn Huỳnh: “Lần sau nhé?”
Lục Ngộ An: “Được.”
Không hiểu sao, Nguyễn Huỳnh cảm thấy chữ “Được” này của anh có vẻ hơi tủi thân.
Cô cầm điện thoại cúi đầu cười, dỗ dành người bên kia: “Lần sau nhất định sẽ để anh đón mà. Tối nay bác sĩ Lục tan làm về nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút nha?”
Lục Ngộ An: “Bạn gái đã lên tiếng, không dám không nghe.”
Nguyễn Huỳnh không nhịn được mà cong môi: “Nhớ anh rồi.”
Lục Ngộ An: “Lần sau nói trực tiếp đấy.”
Nguyễn Huỳnh sờ lỗ tai nóng lên, trả lời: “Ồ.”
-
Đúng lúc đến cửa hàng, Nguyễn Huỳnh cất điện thoại, cùng hai người đi dạo.
Đi được một lúc thì bên cạnh vang lên một giọng nói xa lạ: “Nguyễn Huỳnh?”
Đối phương dường như không xác định lắm mà gọi cô.
Nguyễn Huỳnh quay đầu theo bản năng nhìn về phía người gọi mình, khi nhìn thấy khuôn mặt đoan chính thanh tú của đối phương, cô hơi ngẩn người: “Chào anh?”
“Thật sự là cậu à?” Người nọ vẫn cười: “Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.”
Anh ấy vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh: “Lận Tồn Vi, còn ấn tượng chứ?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, đôi mắt mờ mịt trở nên sáng tỏ: “Đương nhiên.”
Cô và Lận Tồn Vi bắt tay đơn giản, nghi hoặc nhìn anh ấy: “Xin lỗi, trong chốc lát tớ không nhận ra được.”
Lận Tồn Vi cười: “Có phải cảm thấy tớ còn thay đổi rất lớn so với hồi cấp 3 không?”
“... Có một chút.” Nguyễn Huỳnh do dự nói.
Cô không nghĩ tới sẽ gặp được bạn cấp 3 ở đây, lại còn là bạn học cấp 3 mà sau này cô chuyển trường đến Giang Thành. Cô nhớ mang máng, sau khi Lận Tồn Vi tốt nghiệp cấp 3 thì ra nước ngoài học, không học đại học trong nước mới đúng.
Có điều Nguyễn Huỳnh cũng không liên lạc nhiều với bạn học cấp 3, tin tức nghe được có thể sai sót cũng rất bình thường.
Lận Tồn Vi dường như biết cô đang nghĩ gì, nói lời ít mà ý nhiều: “Tớ về nước cách đây không lâu, nghe bạn học nói cậu đang ở Bắc Thành, còn nghĩ có khả năng gặp được hay không, không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp như vậy.”
Nguyễn Huỳnh hơi mỉm cười: “Đúng vậy. Lâu rồi không gặp.”
Lận Tồn Vi nhìn cô chằm chằm: “Lâu rồi không gặp.” Anh ấy lấy điện thoại ra: “Các bạn học đều nói cậu không liên lạc với mọi người nhiều lắm, cũng không có cách thức liên lạc của cậu, có tiện lưu số không?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Tiện chứ.”
Hai người trao đổi số điện thoại xong, Lận Tồn Vi còn có việc bèn đi trước.
Người vừa đi, Tư Niệm và Khương Thanh Thời vây xem ở nơi không xa sáp tới ngay: “Thành thật khai báo, anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai?”
“Người đàn ông đó có ý với cậu.”
“...”
Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Bạn học cấp 3.”
Tư Niệm ngẩn ra: “Bạn cấp 3 ở Giang Thành à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Lâu lắm rồi không liên lạc cũng không gặp mặt, cậu không phát hiện ra vừa rồi tớ cũng không nhận ra người ta sao?”
Tư Niệm: “Phát hiện ra rồi.”
Khương Thanh Thời: “Nhưng mà, anh ta thật sự có ý với cậu đó, lúc anh ta nói chuyện với cậu, đôi mắt đều tỏa sáng đấy.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt liếc qua hai người, giống như hoang mang: “Có khoa trương như vậy sao?”
Hai người đồng thanh: “Có.”
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, nhạt giọng nói: “Không sao, hơn nữa tớ có bạn trai rồi.
“Người ta lại không biết.” Tư Niệm nắm bắt trọng điểm rất chuẩn.
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Tớ sẽ làm cho cậu ấy biết.”
Cùng lúc đó, Lục Ngộ An vừa làm xong thì nhận được mấy tin nhắn của Trần Tịnh Dương.
Trần Tịnh Dương: “Anh, em cảm thấy có đôi khi thật ra công việc cũng không quan trọng đến thế.”
Trần Tịnh Dương: “Anh, thật ra chị Nguyễn Huỳnh rất được chào đón, trong lòng anh chắc là cũng biết chuyện này nhỉ?”
Trần Tịnh Dương: “Anh, hôm nay em dạo phố với cô, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
…
Lục Ngộ An hoàn toàn không cần suy nghĩ thì đã biết Trần Tịnh Dương gặp ai.
Anh ngước mắt, trực tiếp gửi cho cậu ta dấu chấm hỏi: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Tin tức được gửi đi, Trần Tịnh Dương ở bên kia nhăn nhó, gửi cho anh một tấm hình Nguyễn Huỳnh nói chuyện với người đàn ông xa lạ: “Em thấy một người đàn ông xa lạ bắt chuyện với chị Nguyễn Huỳnh! Anh à anh phải có cảm giác nguy cơ chứ, chị Nguyễn Huỳnh thật sự rất được người ta yêu thích đấy.”
Lục Ngộ An nhìn tấm hình, tiến hành bình luận kỹ thuật chụp hình của Trần Tịnh Dương: “Em chụp cô ấy không đẹp.”
Trần Tịnh Dương: “?”
Lục Ngộ An: “Sau này đừng tùy tiện chụp lén, phải được sự đồng ý của cô ấy thì mới được.”
Trần Tịnh Dương: “?”
Lục Ngộ An: “?”
Trần Tịnh Dương: “Ồ… anh không căng thẳng chút nào sao?”
Lục Ngộ An: “Sao anh phải căng thẳng?”
Trần Tịnh Dương nhìn vấn đề mà Lục Ngộ An hỏi lại mình, cậu suy nghĩ rất chân thành — quả thật, tại sao anh trai cậu phải căng thẳng chứ? Mặc dù người đàn ông trong hình trông cũng không tệ lắm, nhưng so với anh trai cậu thì vẫn kém một trăm ngàn con phố.
Nghĩ đến đây, Trần Tịnh Dương thoáng an tâm hơn một chút: “Dù sao em cũng chỉ nhắc nhở anh một câu, chị Nguyễn Huỳnh thật sự rất được người khác yêu thích.”
Lục Ngộ An: “Anh biết.”
Đương nhiên anh biết rõ bạn gái của mình được chào đón tới mức nào, được người khác yêu thích tới mức nào. Giống như vậy, Lục Ngộ An cũng thật sự rất vui khi có nhiều người thích Nguyễn Huỳnh đến thế.
Cô xứng đáng, cũng đảm đương được sự thiên vị của nhiều người.
-
Nguyễn Huỳnh không hề biết Trần Tịnh Dương đã nhìn thấy mình, càng không biết Lục Ngộ An cũng biết được chuyện cô và Lận Tồn Vi gặp mặt.
Cô và Tư Niệm cùng với Khương Thanh Thời đi dạo phố xong thì đi spa.
Buổi tối, Khương Thanh Thời và Tư Niệm đều nói muốn ngủ ở nhà cô, ba người lên đường về nhà, gọi không ít đồ ăn, vừa ăn vừa uống vừa xem phim, trải qua một ngày rất thoải mái rất vui vẻ.
Thả lỏng đến sáng ngày hôm nay, Nguyễn Huỳnh nhìn mình trong gương, suýt nữa không nhận ra.
Mặt cô sưng lên.
Khi Lục Ngộ An nhắn tin tới thì Nguyễn Huỳnh đang soi gương khóc không ra nước mắt.
Cô liếc mắt thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi tới, hỏi cô có muốn ăn sáng không.
Nguyễn Huỳnh: “Hình như em không còn mặt mũi ra ngoài ăn sáng nữa.”
Tin tức vừa được gửi đi thì Lục Ngộ An gọi điện thoại tới.
Nguyễn Huỳnh méo miệng bắt máy: “Bác sĩ Lục —”
Lục Ngộ An nghe giọng nói khàn khàn của cô, yết hầu khẽ động đậy: “Sao vậy?”
Giọng nói của anh trầm thấp mềm mại, tự mang theo cảm giác trấn an.
Nguyễn Huỳnh xoa tai, nhỏ giọng nói: “Em sưng rồi.”
Lục Ngộ An không nghe hiểu ngay được, trầm giọng ừm một tiếng: “Cái gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Mặt sưng rồi… Có thể em không có cách nào cùng anh ra ngoài ăn sáng được đâu.”
“...”
Lục Ngộ An kịp phản ứng lại, che miệng khẽ ho: “Em làm ướt khăn, chườm nóng thử xem?”
Nguyễn Huỳnh rầu rĩ đáp lời: “Để em thử.”
Lục Ngộ An chỉ dạy từng bước một, cô làm theo từng bước một.
Một lát sau, Nguyễn Huỳnh nói ậm ờ: “Đắp xong rồi.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Vậy bây giờ anh đến nhé?”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn về phía trong phòng, cô đoán Tư Niệm và Khương Thanh Thời sẽ ngủ tới trưa. Suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh đồng ý: “Vậy anh tới đi, đến nơi thì nói với em để em đi ra, đám Tư Niệm còn đang ngủ ở chỗ em.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Giảm sưng đơn giản xong, Nguyễn Huỳnh thay quần áo đi ra ngoài.
Lúc cô đi đến cửa tiểu khu, Lục Ngộ An đang nói chuyện phiếm với bảo vệ của tiểu khu nhà cô. Nhìn thấy cô xuất hiện, bảo vệ lên tiếng trước: “Anh Lục, người anh chờ đến rồi kìa.”
Nguyễn Huỳnh: “?”
Lục Ngộ An nghiêng đầu, vươn tay về phía cô cười cười: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
“...”
Đi xa được một chút, Nguyễn Huỳnh kinh ngạc nhìn qua Lục Ngộ An: “Anh quen bảo vệ của tiểu khu em từ khi nào vậy?”
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô: “Vừa xong.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An cười nói: “Anh ở bên cạnh chờ em, anh ta hỏi anh có phải là bạn trai em không, đã thấy anh nhiều lần rồi.”
Nguyễn Huỳnh nhếch khóe môi lên, cố ý nói: “Vậy anh nói thế nào?”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An dùng một tay túm cô vào trong ngực mình, giọng điệu quyến rũ: “Anh nói là lời của anh không tính, bảo anh ta lần sau hỏi em.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cô Nguyễn: Anh ấy là người đàn ông tôi bao nuôi.