Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sun520 – DĐLQĐ
"Bác sĩ nói chỉ cần không đụng tới sẽ không sao, từ từ rồi sẽ tốt thôi, qua lại như vậy sẽ giày vò đó, ngược lại dễ dàng gặp chuyện không may, anh nên đợi ở chỗ này."
Tần Tích bị anh ôm có chút chặt, đẩy anh một cái, nhưng Cố Mộ Nghiêm lại ôm chặt hơn, đầu cọ cọ ở ngang hông của cô một cái, tay len lén giở trò, làm cho thân thể Tần Tích run lên.
"Được rồi được rồi, không đi bệnh viện cũng được, đúng rồi, thuốc đâu? Anh không cần uống thuốc sao?" Tần Tích thoáng đẩy đầu anh ra, cảm thấy kỳ lạ, bị thương nặng như vậy, bệnh viện cũng không cho cho thuốc sao?
"Thuốc ư?" Cố Mộ Nghiêm phản ứng kịp ngay lập tức: "Có chứ, đương nhiên là có, có thể là rơi ở trong xe, anh gọi điện thoại bảo Vạn Kiệt đưa tới."
"Ừ."
"Khụ khụ, bà xã, anh muốn uống nước." Cố Mộ Mghiêm làm bộ ho khan mấy cái.
Tần Tích đi xuống lầu rót nước, Cố Mộ Nghiêm vội vàng ngồi dậy mạnh như rồng hổ, cầm điện thoại di động lên gọi cho Vạn Kiệt: "Lấy một chút thuốc gì đó đưa đến đây nhanh lên. . . . . ."
Ngàn vạn lần không thể để cho Tần Tích biết mình không có bị thương, nếu không cô chắc chắn sẽ không nhìn mình nữa, nói không chừng còn sẽ giận đến đuổi anh ra khỏi cửa đấy chứ.
Đây tuyệt đối là không được!
Không lâu sau, Vạn Kiệt đã mua một đống lớn thuốc chạy tới, Tần Tích thấy thuốc chồng chất ở trên ghế sa lon, có chút giật mình: "Nhiều như vậy sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Vạn Kiệt cười gượng, anh ta cũng không biết nên mua thuốc gì, lại sợ mua lầm thuốc Cố đại thiếu uống sẽ không tốt cho thân thể, cho nên phải đi đến bệnh viện kê ra một đống thuốc cường thân kiện thể, dù sao người uống cũng không chết: "Phía trên đã viết xong mỗi ngày uống bao nhiêu, thiếu phu nhân, bên này tôi còn có chuyện cần xử lý, tôi đi trước đây."
Tần Tích cầm thuốc lên đi, Cố Mộ Nghiêm thấy cô ôm thuốc trong ngực, âm thầm mắng, Vạn Kiệt đáng chết, muốn cậu ta tùy tiện mua chút thuốc tới đây, kết quả mua nhiều như vậy, cậu ta muốn mình uống chết sao? Chờ anh thu thập xong bà xã, sau đó anh sẽ dọn dẹp tên nhóc Vạn Kiệt kia.
"Uống thuốc." Tần Tích ngồi ở bên giường, bỏ mười mấy viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay của anh, khóe miệng Cố Mộ Nghiêm giật giật một cái, từ khi anh được sinh ra đến bây giờ không có uống nhiều thuốc như vậy đâu.
Tần Tích thấy anh không động, không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên một chút!"
Cố Mộ Nghiêm nhắm mắt uống một viên xuống, vội vàng uống vài hớp nước mới nuốt xuống, thật vất vả chậm một hơi, lại nghe thấy Tần Tích nói: "Đưa tay qua đây."
Cố Mộ Nghiêm ngước mắt vừa nhìn, phát hiện Tần Tích lại vẹn mở một lọ thuốc, từ bên trong lấy ra mấy viên thuốc tròn lớn hơn nhiều so với vừa rồi.
Còn có!!
Tần Tích không hài lòng với tốc độ uống thuốc của anh: "Một đấng mày râu, uống thuốc sao lại dông dài như vậy, có thể nhanh lên một chút được không."
"Bà xã, tay anh đau mà, đau quá." Cố Mộ Nghiêm quăng cho cô một ánh mắt đáng thương, Tần Tích rất là căm tức ánh mắt kia, giống như giọng cô hơi lớn một chút cũng là bắt nạt anh vậy đó.
Thôi, thấy anh bị thương như vậy, cô không so đo với anh đâu.
"Lát nữa uống thuốc kia nữa đó." Tần Tích nhận lấy mấy viên thuốc tròn ở trên tay anh để ở một bên, thân thể Cố Mộ Nghiêm lại dựa tới ngay lập tức, đầu cọ tới cọ lui ở trên vai của cô, được gọi là một thỏa mãn, bà xã thơm quá nha.
Tần Tích nhíu mày, chỉ cần đẩy anh ra một cái, Cố Mộ Nghiêm sẽ bắt đầu kêu đau ở nơi đó, cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh dựa vào mình.
Hơn một tháng qua, vết thương của Cố Mộ Nghiêm không có chuyển biến tốt chút nào, đi bộ cần người đỡ, ăn cơm cần cô bón, cô quả thật thành vú em cận thân 24h của anh mất rồi, theo lý thuyết thân thể anh tráng kiện, tốc độ khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường chứ, nhưng tại sao anh không có một chút chiều hướng chuyển biến tốt chứ, chỉ cần mình rời đi tầm mắt trong phạm vi của anh, anh sẽ không ngừng hanh hanh tức tức, quả thật còn khó phục vụ hơn lúc Bỉ Mộ rời khỏi phía tây nữa.
Trong lòng Tần Tích có chút nghi ngờ, vụng trộm quan sát Cố Mộ Nghiêm ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, sắc mặt đỏ thắm, không có một chút nào là vẻ tái nhợt của bệnh nhân cả, ăn còn nhiều hơn so với người khác.
"Bà xã, muốn ăn trái cây." Cố Mộ Nghiêm cũng không quay đầu lại mà nói.
"Tất cả đều gọt ra tới đặt trước mặt anh rồi đó, mình không tự ăn đi." Tần Tích tức giận trả lời.
"Tay anh đau. . . Không còn hơi sức. . . Em đút cho anh đi. . ." Lại ngồi phịch ở trên ghế sa lon, dáng vẻ cạn sạch sức lực.
Trong lòng Tần Tích đầy lửa giận nhưng không biết làm thế nào, đi tới ngồi ở bên cạnh anh, dùng nĩa xiên trên một phần nhỏ quả táo đưa tới bên mồm của anh, Cố Mộ Nghiêm há mồm ăn, dáng vẻ được kêu là một thỏa mãn.
Tần Tích càng nhìn càng thấy anh không giống như bệnh nhân, trong lòng bắt đầu nổi lên nghi ngờ, làm bộ như lơ đãng nói: "Đúng rồi, Cổ Lâm cũng là bác sĩ, nếu không để cho anh ta xem cho anh một chút đi."
Cố Mộ Nghiêm sinh lòng đề phòng, uyển chuyển nói: "Không cần, anh lại không quen với anh ta, quá phiền toái người khác không tốt lắm."
Tần Tích thấy anh lập tức liền từ chối, càng thêm hoài nghi: "Sẽ không, Cổ Lâm người này rất nhiệt tâm, buổi tối tôi để cho anh ta kiểm tra giúp anh một chút, không quan trọng, không có phiền toái chút nào đâu."
Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó nói: "Vậy cũng được."