Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vệ Hải càng dùng sức giày xéo hạ thể tôi, tôi không ngừng kêu thảm, cuối cùng đau đến ngất đi. Thời gian tôi hôn mê cũng không dài, có lẽ chỉ có vài phút. Lại tỉnh lại, tôi nằm ở trên giường, bên người rải rác đồ vật trong túi xách. Vệ Hải ngồi bên cạnh đưa lưng về phía tôi, bên cạnh là bóp da của tôi, trên tay cầm chứng minh thư của tôi. Cảm giác đau đớn vẫn còn đó, quần lót bị kéo đến đầu gối, vật giữa hai chân lộ ra vài dấu vết tím đen tụ huyết, hai chân cuộn lại đau đớn mà vô lực.
Cảm giác được tôi đã tỉnh lại, Vệ Hải đè nén phẫn nộ cùng đau lòng thấp giọng nói: “Tạ Gia Văn, hai mươi chín tuổi, nam. Nhà ở khu XX lầu XX phòng XX, biên tập viên công ty XXX…” Cậu ấy xoay người nhìn tôi nằm trên giường, đưa tay xoa tóc tôi. “Này… cũng là giả đi…” Vệ Hải đột nhiên bắt lấy tóc giả của tôi hung hăng túm một cái, mái tóc dài làm từ tóc thật bị bóc ra, lộ ra tóc ngắn mỏng manh. Cậu ấy đem tóc giả giơ lên trước mắt tôi. “Tên là giả, tính là giả, địa chỉ là giả, công tác là giả… ngay cả tóc cũng là giả… Anh nói cho tôi biết, còn có cái gì là giả?!”
Tôi che mặt thu mình lại, cậu ấy từng câu một lên án mỗi thứ trên người tôi. Tôi gắt gao che miệng lại, không để cho tiếng khóc nức nở bi thương chết điếng phát ra, vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm tuyệt vọng mà thôi. Hai tay rất nhanh bị gỡ ra, Vệ Hải đứng lên, cũng đem tôi từ trên giường kéo ra, tôi nửa quỳ ở trên giường, khóc thời gian dài khiến đầu óc choáng váng mờ mịt. Cố gắng mở to hai mắt nhìn Vệ Hải, tôi muốn nói chuyện, nhưng yết hầu lại đau phát không ra thanh âm, chỉ có thể một tiếng khụ khụ, thở gấp.
Buông cánh tay, một tay Vệ Hải nắm cằm tôi nâng lên. Cơ thể của tôi không có nửa điểm khí lực, đành phải nắm lấy tay áo cậu ấy chống đỡ thân thể. Vệ Hải cẩn thận xem kỹ mặt tôi. “Khuôn mặt này cũng là giả sao? Thì ra người tôi yêu cho tới bây giờ vốn không từng tồn tại… Chiêu này của anh thật đúng là lợi hại, còn không từng có ai có thể làm cho tôi mê luyến như vậy, có thể làm cho tôi từng để ý như vậy yêu thương như vậy. Có lẽ tôi sớm nên đem anh lên giường trước, như vậy tôi có thể phát hiện trò xiếc này sớm một chút. Cứ sợ tổn thương đến anh, sợ Tiểu Gia thuần khiết như vậy sẽ bị tôi dọa sợ. Kết quả sao? Ha ha ha ha ha… Anh sẽ bị tôi dọa? Anh là thích đàn ông đi! Có phải muốn đàn ông chơi anh hay không? A? Dụ không được đàn ông liền rõ ràng giả dạng làm phụ nữ… Anh có biết thời điểm anh bị tôi hôn có bao nhiêu say mê hay không? Tôi vừa rồi sờ anh anh còn mẫn cảm run rẩy không ngừng… Hạ lưu! Anh là cái trai bao hạ lưu! Tôi thực ngu xuẩn, thế nhưng đem hàng giả như anh xem như bảo bối mà sủng ái. Có thể đem tôi đùa giỡn đến bực này, xem – như – anh – độc.” Một cỗ hận ý làm hít thở không thông đánh úp vào mặt tôi, lực đạo nắm trên cằm lại tăng thêm vài phần.
“Tôi… yêu cậu. Vệ Hải… là thật… yêu cậu…” Thanh âm khàn khàn thoát phá ra, đây là lời duy nhất tôi có thể nói với cậu ấy, cũng là lời mà tôi muốn nói với cậu ấy nhất từ trước tới nay. Tôi thương cậu ấy! Từ lúc đầu, yêu cũng không từng phạm qua giả dối. Yêu cậu ấy tôi hạnh phúc, người cùng cậu ấy bên nhau vẫn là tôi. Tôi có tồn tại, là con người thật thật thật thật! Vì sao cậu ấy lại cảm thấy tôi đang đùa giỡn cậu ấy? Vì sao phải hối hận từng quá sủng ái tôi? Tôi một chút cũng không đáng giá cậu ấy yêu sao? Đơn giản vì đã biết tôi là nam nhân, liền có thể dễ dàng thu hồi tất cả cảm tình sao…? Vì cái gì… Vì cái gì phải nói những lời thương tổn tôi? Tôi không phải loại người vô cảm. Vì cái gì phải vô tâm vũ nhục tôi…? “Tôi yêu cậu… Vệ Hải! Tôi yêu cậu…” Tôi một lần một lần nói, nhưng mà yêu ngữ cùng nước mắt rốt cuộc đổi không về thương tiếc của cậu ấy.
“Câm mồm!” Cậu ấy gào lớn, đưa tay hung hăng đánh tôi gục ở trên giường. “Câm mồm câm mồm!” Bờ vai của cậu ấy kịch liệt run run, hai bàn tay dùng sức nắm chặt. “Không được nói anh yêu tôi. Anh không xứng nói như vậy! Anh biến thái quả thực làm tôi ghê tởm!” Tôi bị cậu ấy túm từ trên giường lên. “Anh xuống dưới cho tôi, không cần làm giường tôi vấy dơ.”
Tôi té xuống, đầu gối và bả vai đập thật mạnh vào mặt sàn xi măng. Trên người vết thương rất đau, nhưng lời nói của Vệ Hải lại tổn thương tôi nặng hơn.
Ở trong mắt cậu ấy, tôi thế nhưng đã trở thành một tên biến thái! Biến thành một người dơ bẩn… Tôi không xứng nói thương cậu ấy, tôi sẽ vấy dơ cậu ấy… Không phải! Tôi không phải biến thái, tôi cũng không dơ bẩn! Yêu một người là sai lầm sao? Thích giày da đỏ xinh đẹp là sai lầm sao? Vì sao tôi phải nhận lấy tội danh này? Tôi chỉ là… yêu một nam nhân đối xử tốt với tôi mà thôi. Điều này có sai sao…?
Tôi thương tâm tuyệt vọng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, kéo thân thể đau đớn trầm trọng trên sàn nhà lên. “Không phải… Tôi không phải biến thái… Tôi yêu cậu… cũng không muốn lừa gạt cậu, nhưng mà… không có cách nào… Không cần thương tổn tôi như vậy, không cần hận tôi… Không cần… không thương tôi…” Tôi khóc nói, chỉ cầu Vệ Hải có thể nhớ tới đã từng yêu tôi mà không vứt bỏ tôi.
Thật vất vả kéo ống quần cậu ấy lại, nhưng mà cậu ấy lại đưa chân đá tôi. Chưa từ bỏ ý định, lại tiến lên muốn đụng chạm người đàn ông bị tôi lừa gạt mà tổn thương, lại vẫn là bị đối đãi vô tình. Tôi lần lượt tiến lên, lại lần lượt bị cậu ấy đánh ngã. Miệng chảy máu, thân thể đau đến mức muốn đứng cũng không đứng dậy, tôi vẫn ảo tưởng muốn vãn hồi lòng Vệ Hải. Cho đến khi Vệ Hải lôi ra cửa, tôi mới biết sự tình đã không thể vãn hồi rồi.
“Không! Không cần đuổi tôi đi!” Tôi hoảng sợ lớn tiếng cầu cậu ấy. “Đừng mà! Tôi yêu cậu, Vệ Hải. Đừng đuổi tôi đi…” Tôi biết chỉ cần tôi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ thật sự mất đi cậu ấy. Tôi nắm lấy bất cứ thứ gì đó, cuối cùng tôi dùng hết toàn lực nắm khung cửa không buông tay.
Vệ Hải thử vài lần vẫn không thể đem tôi đẩy khỏi cửa, cậu ấy đột nhiên buông tay ra trở về phòng ngủ. Lúc tôi ngã xuống thì cậu ấy đi ra, cầm trên tay quần áo cùng túi xách của tôi. Lung tung đem quần áo mặc lên thân thể trần trụi của tôi, tôi mượn cơ hội ôm lấy cánh tay cậu ấy cầu xin. “Đừng đối xử với tôi như vậy… Vệ Hải! Tôi yêu cậu, thật sự chỉ có yêu cậu một người. Muốn tôi làm thế nào cậu mới bằng lòng yêu tôi như đã từng…”
Cậu ấy không đánh tôi, cũng không mở miệng nhục mạ tôi, mắt lạnh như băng nhìn tôi tràn ngập trào phúng và một thoáng đau thương. “Yêu anh?… Anh không phải Tiểu Gia của tôi. Nếu anh có thể cho tôi một Tiểu Gia chân chính, tôi sẽ cảm kích anh cả đời. Nhưng mà vĩnh viễn… sẽ không yêu anh.”
Cậu ấy sẽ không yêu tôi… Vĩnh viễn… sẽ không yêu tôi! Mắt tôi hoa đi, tôi bị đẩy khỏi cửa rồi ngã sấp xuống trên hành lang. Tiếng đóng cửa thật mạnh giống thanh âm thiên không sụp đổ, thiên không của tôi đã bị cắt nát thành mảnh nhỏ sẽ không lành lại.
Lần này, ngay cả khóc… tôi cũng khóc không được…
===
Trích bài hát: Biển của anh
Nguyên khúc: Tada Ai Takute
Hòa âm: Kyle
Dịch: Tiểu Thảo
…
Trong nháy mắt em đã không còn gì nữa.
Nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh, hôn lên trán anh, miên man buồn.
Em xoay người đi thẳng về phương nam
trong tim mãi khắc sâu ánh mắt anh,
mặc cho tia sáng ảm đạm che lấp bầu trời xanh.
Trời cao cho em bao nhiêu thời gian để yêu anh?
Em không biết có thể yêu anh thêm bao lâu nữa.
Giống như ngọn hải đăng đã mất đi ánh sáng,
tìm được hàng tuyến nhưng không thể tìm thấy bến bờ.
Em vốn không muốn lừa dối thêm nữa,
em cho anh một lời thề.
Em nguyện sống một đời bên cạnh anh,
làm biển của anh.
Em vốn không muốn lừa dối thêm nữa,
chỉ cần anh chấp nhận lời thề ấy,
em sẽ ở bên cạnh anh, làm vùng biển tĩnh lặng của anh.
Trong chớp mắt em mất đi tất cả.
Em vẫn không phải… là biển của anh.