Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi bộn bề việc công tác, thỉnh thoảng cùng nữ sinh hẹn hò, thời gian thoạt nhìn quả thật vô cùng tĩnh lặng. Gần đây khi Gia Văn gọi điện thoại bảo tôi đến nhà hắn, tôi đều lấy cớ bận rộn công tác rồi biến mất tiêu. Mấy ngày nay hắn không gọi điện thoại tới, khi tôi phát hiện chuyện này, đã là vài ngày sau đó. Gia Văn chưa bao giờ quá ba ngày không gọi điện thoại cho tôi, có một chút hiếu kỳ, cũng có một chút không an lòng, tôi bấm số điện thoại Gia Văn.
Điện thoại đổ vài lần chuông mới kết nối, tiếng nói khàn khàn lạ lẫm bên kia khiến cho tôi sửng sốt một chút. Gia Văn sinh bệnh. Hắn nghe ra là tiếng tôi, thật vui vẻ hỏi tôi gần đây có tốt không?! Để cho một bệnh nhân cuống họng đang truyền ra kịch liệt tiếng ho khan hỏi tôi gần đây tốt không, nghe ra lại có chút ít châm chọc. Lòng tôi không thoải mái hỏi hắn làm sao vậy, hắn chỉ nói là có chút cảm mạo, có chút phát sốt rất nhẹ. Tôi cân nhắc một chút, nói không bằng tôi đi xem hắn, ai ngờ hắn lại rất dứt khoát cự tuyệt, nói là sợ lây bệnh cho tôi…!
Gia Văn ôm điện thoại cùng tôi hàn huyên trong chốc lát, nghe hắn không ngừng ho khan càng lúc càng lợi hại, tôi ác liệt cúp điện thoại. Người bị bệnh không hảo hảo nghỉ ngơi, có người hảo tâm muốn đi nhìn hắn lại bị cự tuyệt, tôi thật sự vô cùng tức giận. Tên Gia Văn này, thật sự một ít cũng không biết yêu quý chính mình. Tôi buông tha cho ý muốn đi nhìn hắn một mình sống đơn độc ra sao. Lại qua hai ngày, tôi nhịn không được muốn biết Gia Văn hết bệnh hay chưa, đến nhà hắn tôi nhấn chuông cửa.
Cửa mở, Gia Văn mặc áo ngủ đứng ở trước mắt tôi. Thấy tôi, hắn có chút giật mình, tôi coi như không nhìn thấy ánh mắt hắn nóng lên cứ thế đi vào phòng.
Bệnh của Gia Văn vẫn chưa khỏi, sắc mặt tái nhợt còn mang theo đỏ ửng bất thường. Tôi sờ trán hắn, hắn vô thức muốn tránh ra, nhưng bị tôi cầm lấy cổ áo tóm đến trước mặt. Gia Văn sốt còn chưa lui, nhiệt độ trên trán vẫn cao hơn người thường, nhưng ngón tay hắn nắm lấy cổ tay tôi lại lạnh như băng. Tôi rốt cục chú ý tới hắn ăn mặc có bao nhiêu đơn bạc, rõ ràng là bệnh nhân lại mặc có cái áo ngủ đi ra mở cửa, chỉ cái áo khoác ấm áp cũng không biết mặc…! Tôi tức giận mắng hắn, “Bây giờ là mùa đông, anh mặc ít như vậy là muốn bệnh được nặng thêm sao! Rốt cuộc anh có đầu óc hay không?!”
Gia Văn bị tôi níu lấy, chỉ có thể hơi co lại thân thể trong khoảng cách gần thừa nhận trách mắng từ tôi. Nghe tôi mắng hắn như vậy, hắn ngược lại là cười cười, dường như vẫn còn rất vui vẻ. Tôi không để ý tới nụ cười khó hiểu của hắn, trực tiếp đem hắn nhét trở lại trong chăn, dùng cái chăn đã không thế nào ấm áp bao bọc hắn kĩ kĩ càng càng. Hắn nhìn tôi, như thế nào cũng không chịu nghe lời tôi nhắm mắt lại ngủ.Taytôi che tầm mắt hắn, nói muốn đi phòng bếp nấu cho hắn chút ít cháo hoặc cơm ăn, để hắn hảo hảo ngủ một lát. Thả tay xuống, Gia Văn đã nhắm mắt lại, tôi nhìn hàng mi run run âm thầm buông tiếng thở dài.
Trong bếp có nguyên liệu, vừa nấu cháo, tôi vừa tìm xem có món ăn gì thích hợp người bệnh ăn không. Tôi đứng ở trước bếp nấu chằm chằm vào nồi, sợ nồi hở thì cháo tràn ra. Khi tôi nấu xong cháo bắc xuống khỏi bếp lò, muốn đi gọi Gia Văn thì, lại trông thấy Gia Văn không biết từ lúc nào đã vịn khung cửa đứng ở cửa phòng bếp.
Hắn choàng trên người áo khoác vải bông, tay để ở trong túi áo, thần sắc có chút hoảng hốt, chỉ có ánh mắt một mực đặt trên người tôi. Tôi bưng cháo lướt qua hắn đi về hướng bàn ăn, rồi quay lại lấy bát đũa. Tôi lấy bát đũa trở lại thì Gia Văn đã im lặng ngồi trước bàn ăn. Tiếp nhận bát đũa, hắn lộ ra nụ cười mang theo áy náy.
“Thực xin lỗi… Còn phiền toái cậu thay tôi làm cơm tối. Thật sự rất cảm ơn cậu.” Hắn uống chén cháo, chỉ là cháo gạo trắng bình thường mà thôi, thế nhưng hắn giống như đang ăn thực phẩm cao cấp quý giá vậy, cầm chén nâng niu trên tay, từng miếng từng miếng uống vào. Ăn nửa chén cháo, hắn ngẩng đầu lễ phép “đuổi” tôi đi. “Trời chiều rồi, cậu sớm một chút trở về đi! Tôi đây cảm mạo còn chưa khỏi, bất cẩn sẽ lây cho cậu…”
Trong miệng nói muốn tôi nhanh rời đi một chút, trên mặt lại biểu lộ một bộ không muốn tôi đi. Tôi nhìn Gia Văn uống cháo, chỉ ăn cùng một ít đồ chua, đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương. Thân thể gầy yếu có chút co ro, khiến cho hắn thoạt nhìn càng nhỏ gầy. Chân tôi như thế nào cũng bước không rời đi, đơn giản cùng ngồi lên ghế bên cạnh bàn ăn.
Gia Văn ăn xong, tôi ôm hắn ngồi trước ti-vi xem mấy tiết mục nhàm chán. Nằm trong ngực tôi, Gia Văn rất nhanh ngủ đi. Tôi không xem TV, chỉ là nhìn người ngủ trong lòng này. Hắn gầy, thân thể cũng biến nhẹ, mà ngay cả khi đang ngủ lông mày cũng là nhẹ nhàng nhăn…! Khi nào thì Gia Văn thành cái dạng này?! Tôi nhớ rõ một năm trước hắn không phải cái dạng này…! Ngón tay tôi vuốt lông mày Gia Văn, muốn vuốt phẳng nếp nhăn chướng mắt. Gia Văn giật giật, lôi kéo vạt áo trước của tôi, vùi đầu vào trong ngực tôi mới an ổn tiếp tục ngủ.
Đã khuya, tôi ôm Gia Văn tới trên giường chuẩn bị về nhà, nhưng tay hắn vẫn cứ gắt gao nắm áo tôi. Rời khỏi ấm áp trong lòng tôi tựa hồ làm hắn thấy thực bất an, hắn mặt nhăn mày nhíu phát ra tiếng hừ nhẹ bất mãn. Hắn sắp tỉnh, tôi có chút không nỡ để hắn đang ngủ ngon cứ như vậy gián đoạn. Lại ôm hắn vào trong lòng, nhìn biểu tình Gia Văn dần dần bình tĩnh giãn ra, tôi cũng nằm lên giường. Đem chăn quấn chặt trên người hai người chúng tôi, tôi hôn lên trán Gia Văn, càng dùng sức ôm hắn. Tắt đèn đi, trong bóng tối tôi mở to mắt, trong tay nhẹ ôm vai cái tên nằm bên người tôi, thật lâu không thể ngủ say.