Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc Lục Thừa Phong đuổi theo Bạch Ngân Hoa, tại phòng y vẫn còn hai người là Trần Khải Ngôn và Trương Y Phàm.
Trần Khải Ngôn nhìn nàng ta với bộ dạng tơi tả đó chán ghét ra mặt giọng điệu cáu gắt "Cô có thật sự được không vậy? Chuyện chỉ có như vậy cũng làm không xong!"
Trương Y Phàm trừng mắt nhìn hắn, trong khóe mắt vẫn còn rưng rưng những giọt lệ, giọng nói đầy sự uất ức "Làm sao ta biết được huynh ấy đột nhiên tỉnh lại mà phòng bị chứ? Ta đã cố gắng hạ mình để níu kéo nhưng đến cuối cùng lại bị nhục mạ thành ra như vậy. Một nữ tử như ta muốn chuyện như vậy xảy ra với mình sao?"
Trần Khải Ngôn bất lực nói "Chắc chắn bây giờ Lục Thừa Phong đã dỗ dành được muội ấy. Có khi Lục Thừa Phong đó thuận nước đẩy thuyền, bày tỏ tình cảm khiến Bạch Ngân Hoa động lòng, hai người họ quyết định bên nhau rồi cũng nên."
Trương Y Phàm nghe vậy bất an liền níu lấy tay áo Trần Khải Ngôn, biểu cảm lo sợ nói "Vậy phải làm sao đây? Hai người họ ở bên nhau ta biết phải làm thế nào đây chứ? Trần Khải Ngôn mau nghĩ cách đi, mau lên!"
Trần Khải Ngôn phất tay áo ra nghiêm mặt nhìn Y Phàm "Cô đúng là vô dụng. Nếu muốn đạt được thứ mình muốn, đương nhiên là không từ thủ đoạn. Nhưng trước hết xem làm sao cô lấy lại được danh dự của mình trước Lục Thừa Phong kia kìa. Tự mình suy ngẫm đi!"
Nói rồi Trần Khải Ngôn phất áo rời đi, để lại Trương Y Phàm một mình ở đó. Trương Y Phàm nghe xong thần trí bàng hoàng ngã quỵ ra sàn khóc lóc, miệng liên tục gọi tên của Thừa Phong. Dáng vẻ nàng ta bây giờ so với lúc trước thật quá khác xa. Ngày trước nhìn đoan trang nhưng cũng có khí chất kiêu hãnh, bây giờ đột nhiên biến bản thân thành ra bộ dạng khó coi như vậy, đúng là mất mặt.
...----------------...
Lục Thừa Phong sau khi đưa Ngân Hoa về phòng, bản thân cũng đã mệt rã rời liền muốn quay trở về phòng ngủ. Vừa về trước cửa thì nhìn thấy Trương Y Phàm đứng trước cửa đang đợi mình. Y muốn quay đi nhưng cũng không đành nên vẫn bước tiếp.
Vừa bước tới gần, cả hai đã chạm mặt, Trương Y Phàm nhanh chóng kêu lên "Phong ca ca!"
Lục Thừa Phong sắc mặt không đổi, giọng không nóng không lạnh hỏi "Sao muội vẫn còn ở đây?"
Trương Y Phàm trầm mặt cúi đầu "Ta đứng đây chờ huynh quay về nói chuyện."
"Đợi ta? Chúng ta còn gì để nói sao?"_Lục Thừa Phong nói rồi lạnh lùng bước vào phòng mình.
Trương Y Phàm cũng đi theo, vừa đi vừa nói "Ta biết vừa rồi là ta không đúng. Lúc đó ta say, suy nghĩ có hơi thiếu chín chắn dẫn đến làm bừa. Phong ca ca huynh đừng giận ta có được không?"
Với tính cách ôn hòa của Lục Thừa Phong cũng không phải kiểu người muốn làm to chuyện. Y nhìn nàng ta thở dài rồi lại gần nói "Bỏ đi, cứ cho là muội say sỉn làm càng. Nhưng ta không hy vọng chuyện này sẽ được lặp lại. Từ nay về sau bản thân muội phải tự chỉnh đốn. Chuyện này lại liên quan đến danh tiết của muội ta sẽ không tiết lộ ra."
Trương Y Phàm ngước mắt nhìn y, vừa cảm kích vừa tràn đầy ái mộ, nàng ta mỉm cười đáp "Đa tạ huynh! Huynh không giận ta nữa đúng không? Ta hứa với huynh sẽ không có chuyện này xảy ra nữa đâu."
Lục Thừa Phong gật đầu "Ừm! Muội mau quay trở về nghỉ ngơi đi. Chỗ của ta không tiện cho muội ở lâu!"
"Vậy ta đi trước. Đa tạ huynh!"_Trương Y Phàm nói rồi rời khỏi phòng của y.
Trương Y Phàm vừa rời khỏi, Lục Thừa Phong mau chóng chạy lại đóng cửa, cũng không quên cẩn thận khóa lại. Chuyện vừa rồi xảy ra thật sự khiến bản thân y cũng có chút bất ngờ và sợ hãi. Biết rằng mình bị hại nhưng thay vào đó y có thể cùng Bạch Ngân Hoa gỡ rối được đoạn tình cảm này cũng rất tốt. Coi như đổi họa lấy phúc. Bản thân y còn phải thầm lặng đa tạ kế hoạch hoàn hảo của hai người kia vô cùng.