Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái Thượng hỏi: "Ngươi còn muốn tiếp tục không?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thái Thượng, cạn lời luôn: "Đại sư bá, ta đánh Thái Cực Quyền tệ đến vậy sao? Sai hết ạ?"
Thái Thượng thong thả cất lời: "Trong quyền pháp có một tia Thái Cực ý, ngươi có thể lĩnh ngộ được tia Thái Cực ý này trên người ta cũng xem như hiếm có nhưng nếu nói ngươi đã bước chân vào con đường Thái Cực thì vẫn còn kém xa."
Bạch Cẩm đứng thẳng lưng, hít sâu một hơi rồi nói: "Xin nhờ đại sư bá, tiếp tục đi ạ!"
Thái Thượng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Hắn khen: "Tốt lắm!"
Hắn búng ngón tay. Bộp! Y phục trên người Bạch Cẩm lập tức bị lõm một chỗ.
"Á!" Bạch Cẩm kêu đau theo phản xạ tự nhiên. Hắn lập tức vung tay, nơi tay hắn lướt qua kích phát một làn sóng không gian.
Tiếng va đập "bộp bộp bộp" ngày càng ít đi, động tác của Bạch Cẩm ngày càng trôi chảy, động tĩnh kết hợp, có nhu có cương, không gian xung quanh đều méo mó.
Một tháng sau, ầm... một mặt Thái Cực Đồ mở ra tại Thái Thanh Điện, Bạch Cẩm ở trung tâm Thái Cực Đồ nhắm mắt đứng im, không buồn không vui, thân hợp thiên địa, tĩnh lặng tự nhiên.
Thái Thượng nở nụ cười hài lòng, vẫy tay lật một trang sách trên người Bạch Cẩm bay ra ngoài, rơi xuống mặt bàn.
Bạch Cẩm chợt mở mắt ra, Thái Cực Đồ bao quanh hắn đột nhiên thu nhỏ lại, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Bạch Cẩm thoáng ngẩn ngơ, sau đó chắp tay thi lễ với Thái Thượng. Hắn kích động nói: "Cảm ơn đại sư bá đã truyền đạo."
Thái Thượng mỉm cười lên tiếng: "Bộ quyền pháp này đã hóa thành một món thần thông, sau này ngươi lĩnh ngộ giỏi thì nó có thể bảo vệ ngươi chu toàn."
"Vâng ạ!" Bạch Cẩm cung kính đáp.
Thái Thượng xua tay: "Ngươi đi đi!"
"Đệ tử cáo từ." Bạch Cẩm cung kính thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa đại điện, hắn nhìn dãy Thương Mang Sơn đằng xa rồi thở dài một hơi. Rốt cuộc cũng ra ngoài! Hễ động vào người là Bạch Cẩm lại thấy đau, hắn nhe răng há hốc miệng, thầm oán đại sư bá ra tay thật ác.
Hắn bấm ngón tay tính thời gian, toàn thân lập tức cứng đờ. Đã qua một tháng rồi hả? Chết tiệt, hắn cho Nhị sư bá leo cây mất rồi! Hắn và Nhị sư bá hẹn gặp vào ba ngày sau để giảng đạo nhưng tất cả đã trễ mất rồi.
Bạch Cẩm vội vàng bay tới Ngọc Thanh Phong rồi đáp xuống đó. Hắn bước nhanh tới trước đại điện, gõ cửa rầm rầm rầm.
Kẽo kẹt! Cửa đại điện mở ra một khe hở, tên tiểu đồng tử phấn điêu ngọc trác ở bên trong ló đầu ra nhìn Bạch Cẩm với vẻ nghi hoặc: "Ngươi tìm ai?"
Bạch Cẩm hỏi: "Ngươi là ai vậy?"
Tên tiểu đồng tử vênh váo đáp: "Ta là Bạch Hạc, là đồng tử cho lão gia ngồi."
Bạch Cẩm chợt cảm thấy ớn lạnh. Thôi xong, Nhị sư bá đã tìm được đồ thay thế rồi!
Bạch Hạc đồng tử nhíu mày hỏi: "Này, ngươi tìm ai?"
Bạch Cẩm lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Ta tìm Nhị sư bá, Nhị sư bá có nhà không?"
"Lão gia nhà ta hả?"
Bạch Cẩm gật đầu.
Bạch Hạc đồng tử ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm rồi nói tiếp: "Lão gia bế quan ngộ đạo rồi, không tiếp khách!" Hắn tiện tay định đóng cửa luôn.
Bạch Cẩm nhấc tay, một thanh kiếm nhỏ xíu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đưa kiếm cho Bạch Hạc đồng tử, tươi cười bảo: "Nhị sư bá bế quan rồi à? Lần đầu tiên gặp mặt ta không có thứ gì tốt, thôi thì tặng thanh Tiên Kiếm này cho sư đệ vậy."
Hai mắt Bạch Hạc đồng tử chợt sáng ngời, sau đó hắn lại hơi do dự: "Như vậy không hay đâu!"
"Có gì mà không hay? Giữa sư huynh đệ phải hòa thuận yêu thương, sư đệ mau nhận đi!"
"Cảm ơn sư huynh!" Bạch Hạc đồng tử nhận tiên kiếm, vui mừng ra mặt.
Bạch Cẩm mỉm cười nhờ vả: "Sư đệ à, khi nào nhị sư bá của ta xuất quan thì phiền đệ báo cho ta một tiếng nhé! Ta ở Thượng Thanh Phong bên cạnh."
Bạch Hạc đồng tử gật đầu lia lịa: "Được!"
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ: "Vậy thì xin nhờ sư đệ."
Bạch Hạc đồng tử cuống quít đáp lễ: "Sư huynh khách sáo rồi."
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy, nở nụ cười mời đối phương: "Sư đệ, nếu ngươi rảnh thì có thể đến Thượng Thanh Phong chơi. Thượng Thanh Phong có khá nhiều đệ tử, náo nhiệt lắm!"
Mắt Bạch Hạc đồng tử sáng long lanh: "Ta có thể đến đó ư?"
Từ lúc Bạch Hạc đồng tử được lão gia thu nhận làm đồng tử rồi tới Côn Luân Sơn, hắn phát hiện cả Ngọc Thanh Phong chỉ có hai người là hắn và sư phụ. Sau khi sư phụ đột nhiên bế quan, nơi này chỉ còn lại một mình hắn, ngày nào cũng buồn chán.
Bạch Cẩm tỏ ra thân thiết: "Chắc là ngươi từng nghe câu hoa hồng, thân trắng, lá xanh, Tam Thanh vốn là một nhà."
Bạch Hạc đồng tử lắc đầu: "Chưa từng."
Bạch Cẩm bật cười: "Bây giờ ngươi nghe rồi đó! Đã là người một nhà thì ngươi đừng khách sáo, sau này có thời gian rảnh rỗi thì ngươi hãy thường xuyên đến Thượng Thanh Phong đi dạo, sư huynh sẽ dẫn ngươi đi làm quen với các sư huynh sư tỷ trên Thượng Thanh Phong."
Bạch Hạc đồng tử gật đầu lia lịa, vui vẻ nói: "Vâng, cảm ơn sư huynh! Sư huynh đúng là người tốt!"
"Ngoan lắm! Sư huynh đi trước nhé, có rảnh thì tới chơi.
Khi nào sư bá xuất quan ngươi nhớ phải báo cho ta nhé!"
"Vâng!" Bạch Hạc đồng tử đáp lời.
Bạch Cẩm xoay người rời đi, chân giẫm lên mây bay về phía Thượng Thanh Phong.
Bạch Hạc đồng tử cầm tiên kiếm, hớn hở đi vào trong cung điện. Kẽo kẹt! Cửa Ngọc Thanh Cung đóng sầm.