Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ Phàm lặng người đi trong chốc lát, xô nước trên tay hắn trở nên nặng nề hơn hẳn, hắn đã nghi ngờ chuyện này từ lúc ra khỏi bí cảnh nhưng không tiện hỏi, phải nói đúng hơn là không dám hỏi.
Hắn xối nước ào ào, nước chảy xối xả trên cơ thể hắn, ướt cả một mảng sân rộng lớn.
Nhiều lúc Vũ Phàm cũng không dám quay đầu nhìn lại quá khứ, bởi vì càng lúc bước chân hắn càng cô độc, hắn tự hỏi liệu khi hắn đi đến cuối con đường đại đạo sẽ còn lại ai ở bên cạnh hắn đây.
Quả thật hắn cũng muốn trả thù cho Vân Triệt nhưng chỉ dựa vào thân pháp quỷ dị vừa nãy của lão, Vũ Phàm cũng không nắm chắc sẽ thắng được lão, chẳng may thất thủ chính là vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa khả năng là lão đã có chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới lộ mặt với Vũ Phàm, nếu không thì không sớm không muộn tại sao bây giờ lão lại làm như vậy, phải nói là trong ba tháng vừa qua hết thảy mọi thứ đều trôi chảy bình thường.
Nghĩ vậy Vũ Phàm khẽ rùng mình một cái, khả năng là đối phương đang tính kế hắn muốn lợi dụng hắn để làm một số chuyện mà lão không tiện ra mặt.
Hứa Chu Tử ở một bên vẫn còn đang há hốc mồm kinh ngạc vì chuyện vừa nãy, hắn không thể nào hiểu nổi tại sao tên Vân Triệt đột ngột lại mạnh đến như vậy, thân pháp dường như áp đảo hoàn toàn Vũ Phàm.
- Vân sư huynh từ lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy a?
Vũ Phàm cười gượng nói:
- Hẳn là hắn đạt được không ít chỗ tốt ở trong bí cảnh!
Hứa Chu Tử thật thà gật đầu lia lịa, tên mập mạp cũng thầm mong một ngày nào đó hắn sẽ lợi hại như hai người kia vậy.
Vũ Phàm xối nốt xô nước cuối cùng, rồi nhanh chóng trở về gian phòng của mình tranh thủ dọn dẹp một lượt.
Hắn vừa làm xong thì lão đầu đoạt xá Vân Triệt đã ở trước cửa nói vọng vào trong:
- Tiểu tử, theo ta!
Vũ Phàm cẩn trọng cất bước đi theo sau lão đến một nơi vắng vẻ ở trong Đạo Tiên sơn môn, lão vẽ một cái cấm chế phù văn lên không trung, một cái quang mang nhanh chóng bao phủ lấy cả hai người.
Ánh mắt của Vũ Phàm lập tức trở nên ngưng trọng, thấy vậy lão cười lớn rồi nói:
- Haha, tiểu tử đừng lo, chỉ là trận pháp cách âm mà thôi!
Vũ Phàm mặc dù nghe thấy lão nói vậy nhưng hắn không hề buông lỏng cảnh giác, vẫn cẩn thận quan sát từng động tác của lão.
- Chuyện phụ mẫu hắn ta đáp ứng với ngươi, đổi lại ngươi phải giúp ta một chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Vốn dĩ chuyện này lão nhất định phải làm bởi vì chỉ có làm vậy mới có thể xóa đi tàn hồn còn sót lại của Vân Triệt, lúc đó lão mới có thể hoàn toàn nắm lấy cỗ thân thể này.
Nhưng lão lại lấy nó ra làm điều kiện để trao đổi với Vũ Phàm, đánh vào điểm yếu trọng tình trọng nghĩa của hắn.
- Mời tiền bối nói rõ!
Lão đưa đến trước mặt hắn một cái đan phương rồi nói:
- Ngươi xem thử có thể ngưng luyện ra được nó hay không?
Vũ Phàm nhíu mày đọc đan phương trong tay, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu tiểu bối dốc hết sức thì vẫn có thể ngưng luyện ra loại đan dược này, nhưng mà ...
- Nguyên vật liệu tất nhiên ta có đủ, ngươi hỗ trợ luyện chế là được, làm xong ta sẽ tặng ngươi thêm một quyển Trận Pháp.
Lão cắt ngang lời của Vũ Phàm.
Nghe thấy lão nói vậy, hắn lập tức cúi đầu thi lễ:
- Vâng thưa tiền bối!
Thứ mà lão nhờ Vũ Phàm luyện chế có tác dụng bồi bổ và ôn dưỡng thần hồn bản nguyên, có lẽ là lão muốn khắc phục hậu quả của việc đoạt xá trước khi cải tạo lại thân thể tránh để lại di chứng về sau.
Nếu đổi lại là ngày trước lão cũng có thể tự mình luyện chế loại đan dược này, nhưng hiện tại tinh thần lực của lão đang bị tổn thương lại thêm chân khí trong cơ thể không đủ để duy trì luyện đan trong thời gian dài nên chỉ có thể nhờ Vũ Phàm.
Nếu như lão miễn cưỡng luyện chế có thể gây tổn hại cho cái thân thể này, mặt khác nếu đưa đan phương này ra ngoài, nhất là cái nơi khỉ ho cò gáy này sẽ tạo ra chấn động không nhỏ.
Mà Vũ Phàm vừa vặn phù hợp với tính toán của lão, một là tu vi của Vũ Phàm không quá cao, lão có thể dễ dàng khống chế hắn thậm chí là giết người diệt khẩu.
Hai là nếu lão đoán không sai thì Vũ Phàm không thể nào biết được tên của loại đan dược này, như vậy càng đúng ý của lão.
Mặt khác lão cũng ra đưa lợi ích đủ lớn hòng dụ dỗ Vũ Phàm để hắn buông lỏng cảnh giác, và lão cũng biết rõ việc đe dọa hoặc cưỡng ép hắn chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp mà thôi.
Hơn nữa dựa theo quan sát của lão thì tâm tư của Vũ Phàm cũng không nhỏ, hẳn là hắn sẽ tự biết phải xử sự như thế nào, và cho đến lúc này những suy tính của lão đều đúng cho nên lão mới đưa đan phương nhờ hắn luyện chế.
Một khi chữa trị xong thần hồn và đột phá đến Trúc Cơ kỳ lão cũng sẽ rời khỏi đây mà Vũ Phàm cũng vậy, phải nói là cơ duyên xảo hợp.
— QUẢNG CÁO —
Ở cấp độ của lão, con mắt nhìn đời hoàn toàn khác hắn với một thiếu niên như Vũ Phàm nên những việc như thế này chẳng có gì là khó khăn với lão cả.
Lão híp mắt nhìn Vũ Phàm một lát, rồi đột nhiên nói với hắn.
- Lén tu luyện công pháp của Hoàng Thiên tông, ngươi biết hậu quả của nó chứ ?
Vũ Phàm khẽ giật mình, nhưng thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn nói:
- Vãn bối cũng chỉ là trong tình thế nguy cấp tự cứu lấy bản thân, hậu quả của nó tất nhiên vãn bối hiểu rõ!
Lão nghiêm giọng nói:
- Vậy ngươi định như thế nào?
Vũ Phàm cười lạnh, lão muốn nắm lấy cái gáy của hắn, vậy thì hắn dứt khoát đáp trả lão:
- Tản công, tu luyện lại từ đầu!
Lão cười lớn một tràng rồi nói với hắn:
- Hảo tiểu tử, rất quyết đoán! Nhưng thời hạn năm năm đã cận kề, ngươi chấp nhận từ bỏ nó sao?
Muốn người khác làm việc cho mình, trước tiên phải nắm được cái gáy của kẻ đó, không may là sơ hở của Vũ Phàm lại bị lão phát hiện, bây giờ hắn vô tình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thảo nào lão lại tự tin như vậy, đệ tử của tông môn phụ thuộc lén học công pháp của thượng tông là trọng tội, nhẹ thì phế tu vi, nặng thì chém tại chỗ.
Lão tiến đến vỗ vỗ bả vai hắn rồi thong thả rời đi, lão nói ra chuyện này chính là cảnh cáo hắn, hắn biết bí mật của lão, lão cũng nắm được điểm chí mạng của hắn.
Bây giờ lão và hắn vô tình cùng đứng trên một chiếc thuyền chòng chành trước cơn sóng lớn, chỉ cần một người sơ suất người kia sẽ nắm được tiên cơ.
Vũ Phàm ánh mắt lóe lên tinh quang trong chốc lát, quả nhiên đối mặt với mấy lão cự đầu này không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Bây giờ hắn vẫn còn giá trị lợi dụng đối với lão, cho nên cái mạng nhỏ này vẫn còn được bảo toàn, nhưng hắn phải cấp bách nghĩ cách thoát khỏi ma trảo của lão, nếu không quả thật rất nguy hiểm.
Nhưng qua chuyện này Vũ Phàm cũng minh bạch một chuyện, muốn kẻ khác phục tùng hắn trước phải nắm được cái thóp của kẻ đó.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm cất đan phương vào trong không gian giới chỉ rồi tùy tiện chọn một hướng rời đi.
Lão đi lòng vòng một lúc thì quay trở lại chỗ bọn họ vừa đứng lúc nãy, lão đi xung quanh một vòng nhặt lại mấy cái pháp bảo kỳ lạ, chỗ này lão bố trí sát trận, chỉ cần Vũ Phàm dám ra tay lão tự tin có thể bóp chết hắn..