Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên dưới Tào gia ai cũng như ai phủ nhận mối quan hệ của mình với sáu cái đầu lâu được gửi đến cửa sau của Tào gia.
- Theo như các ngươi nói thì trên dưới Tào gia hoàn toàn không ai có liên can đến sáu cái đầu lâu này vậy thì tại sao người ta lại mang đến để ở cửa sau của Tào gia? Là có người muốn uy hiếp lão phu?
Tông giọng của lão lạnh lẽo, lão dùng đôi mắt dữ tợn trực tiếp nhìn về phía Tào Khang mà hỏi.
Tào Khang bị lão nhìn đến lưng đổ mồ hôi ròng ròng, hắn miệng lưỡi khô khốc run rẩy nói:
- Lão tổ, chất nhi vừa chợt nhớ ra là mấy tháng trước có thuê bọn họ lập thành tổ đội đi diệt trừ một đám sơn tặc ở gần đây nhưng không thành, có lẽ là bọn chúng quay lại trả thù!
Lão tổ Tào gia trầm giọng nói:
- Chuyện ân oán trong tu chân giới của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm giải quyết lấy, ta lệnh cho ngươi trong vòng ba ngày phải giải quyết xong chuyện này một cách triệt để!
Tào Khang cấp bách nói:
- Vâng thưa lão tổ.
Trong lòng hắn nhỏ máu, muốn tiêu diệt một đám sơn tặc ở Trịnh Châu này tất phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, đây là lão tổ muốn trừng phạt hắn nên mới ra lệnh như vậy, lần này hắn trộm gà không được lại còn mất nắm thóc.
Tào Khang vừa về tới biệt viện của mình, phụ thân của hắn đã tát một cú trời giáng, phụ thân hắn hừ lạnh nói:
- Tào Khang ...!ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì? Ngươi có biết cái giá phải trả cho một lần tiêu diệt sơn tặc ở Trịnh Châu này đối với một chi hệ là lớn cỡ nào không?
Tào Khang cúi gầm mặt xuống đất, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt phụ thân, bởi lần này hắn thất bại triệt để, không còn gì để biện minh.
- Phụ thân ...!nhi tử ...!— QUẢNG CÁO —
Bốp!
Một cái bạt tai như trời giáng tát thẳng lên má trái của hắn, làm hắn hộc máu văng ra xa mấy mét, mặt hắn tái mép, mẫu thân hắn vội chạy ra cản lại.
Ánh mắt của Tào Khang bây giờ vô cùng cay độc, hắn bây giờ chỉ muốn lao qua chỗ của Tào An và Vũ Phàm mà xé xác hai người bọn họ.
Phụ thân của Tào Khang ngồi phủ phục xuống ghế bành, đây là lão tổ cố ý chèn ép nhất mạch của hắn, khả năng là Tào Khang đã chạm vào điều cấm kỵ của lão tổ nên mới sinh ra cớ sự ngày hôm nay.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía Tào Khang nói:
- Ngươi hãy nhớ cho kỹ, ở Trịnh Châu này là bàn cờ của lão tổ, ngươi còn chưa đủ khả năng để qua mắt lão tổ đâu, nên hãy cố gắng thu liễm lại.
Nói xong hắn thở dài một hơi rồi rời đi.
Ban đêm.
Ma Thú Sơn Mạch càng về khuya càng thêm âm u rùng rợn, mấy con dã thú tru lên từng hồi man rợ làm người ta lạnh sống lưng.
Ma Thú Sơn Mạch nguy hiểm nhất là về đêm, bởi vì vậy mà các thương đội hay tu sĩ đi qua đây thường tranh thủ tập hợp với nhau tạo nên những điểm tập kết để chống chọi với yêu thú.
Vũ Phàm nhặt nhạnh mấy que củi khô thảy vào đống lửa nhỏ trước mặt, hắn đảo mắt nhìn quanh, điểm tập kết này ít nhất cũng hơn ba trăm người, bọn họ đa phần là thương đội, còn lại là con cháu thế gia hoặc tán tu đang tiến về Trung Thổ.
Hắn nhận ra thân ảnh quen thuộc của Triệu Lệ Dĩnh và đám người Nhạc Thanh Phong, theo hắn phỏng đoán có lẽ là bọn họ đang trên đường trở về tông môn sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Vũ Phàm dùng đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí nhìn Nhạc Thanh Phong ở đằng xa trong thoáng chốc, rồi thu liễm lại rất nhanh, nhưng không qua được con mắt tinh tường của lão phu xe, lão nói:
— QUẢNG CÁO —
- Mặc dù Nhạc gia không phải là đại thế gia ở Trung Thổ thành, nhưng lại không đơn giản như bên ngoài, nghe nói lão tổ của bọn họ đang bế quan đột phá Độ Kiếp kỳ, một khi thành công Nhạc gia sẽ có tên trong hàng ngũ thế lực đỉnh cấp ở Trung Thổ, ngươi tốt nhất không nên dây vào hắn.
Vũ Phàm trầm ngâm không nói gì, lặng lẽ quan sát lão phu xe già nua ở trước mặt, nhìn lão có chút già yếu, nhưng hành động lại vô cùng thoải mái, không có một chút khó khăn nào, có lẽ là một cao thủ ở ẩn thay lão tổ Tào gia làm mấy chuyện mà lão không tiện ra mặt.
Chẳng hạn như là phái lão đến làm quản gia ở phủ của Vũ Phàm để tiện giám sát nhất cử nhất động của hắn vậy.
Nhưng đối với chuyện này Vũ Phàm lại không mấy bận tâm, dù sao hắn thật sự cũng không có ý đồ xấu với Tào gia, hắn chỉ muốn ôm cái bắp đùi của Tào gia mà an ổn phát triển ở Trung Thổ.
Có lão đầu này trấn ở phủ khác nào có siêu cấp bảo tiêu cho Tiếu Ngưng Nhi đâu chứ, như vậy hắn càng an tâm hơn, chuyện còn lại là hỗ trợ tên Tào An kia tranh quyền đoạt vị mà thôi, nhưng hắn sẽ làm chuyện này thật chậm rãi, bởi vì hắn hiểu rõ một khi hắn hết giá trị lợi dụng có thể lão tổ Tào gia sẽ trở mặt.
Hắn sẽ cố gắng kéo dài thời gian để hắn có thể kịp thời bố trí bố cục cho hắn và Tiếu Ngưng Nhi ở Trung Thổ, hắn cũng ôm hy vọng với đại trưởng lão nội môn Thương Huyền tông, một khi được lão thu nhận, hắn sẽ một bước lên mây.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là hy vọng mà thôi, sự thật nhiều khi phũ phàng, cho nên hắn mới phải cẩn trận bày trí bố cục từ Trịnh Châu là vậy.
Đột nhiên Vũ Phàm nhăn mặt, lão phu xe ở trước mặt hắn cũng khẩn trương hơn hẳn, lão liếc hắn một cái rồi nói:
- Công tử người cũng nhạy thật đấy!
Vũ Phàm khẽ thấp giọng nói:
- Lão bá quá lời rồi, chỉ là một chút điêu trùng tiểu kỹ mà thôi!
Lão híp mắt nhìn Vũ Phàm một lần nữa, vậy là lão đã đoán đúng hắn có thể nắm rõ được động tĩnh ở xung quanh trong phạm vi một trăm trượng, đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì phạm vi này đã là vô cùng lớn rồi.
Cao thủ của mấy nhà và các thương đội khác cũng gắt gao đứng dậy, đi xuyên ma thú sơn mạch để tới Trung Thổ cũng phải mất bảy ngày bảy đêm, cho nên kiểu gì thì kiểu, tu sĩ cũng sẽ đụng phải đám Phệ Nguyệt Lang vào đêm trăng tròn.
Tuy thực lực của bọn chúng chỉ ngang với tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng sự đáng sợ nằm ở chỗ là bọn chúng di chuyển theo đàn, một lần ít nhất năm mươi con, mà lần này có tận hai trăm con Phệ Nguyệt Lang.
— QUẢNG CÁO —
Lão phu xe nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
- Công tử lát nữa phải cẩn thận, lão phu năng lực có hạn!
Quả thực mà nói nếu như ở đây không có ai, một mình lão cũng đủ để đại khai sát giới một trận nhưng bây giờ lão đang ẩn mình, không tiện để ra tay, cho nên mới phải nhắc nhở Vũ Phàm một câu, tránh cho hắn mong chờ vào lão mà xảy ra chuyện đáng tiếc.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Tiểu bối đã hiểu!
Một mùi tanh nồng xộc vào mũi bọn họ, đám Phệ Nguyệt Lang đã tiếp cận đến gần chỗ của bọn họ, con xa nhất cũng chỉ cách bọn họ hai mươi trượng mà thôi, lúc này mọi người mới bắt đầu nhận ra vấn đề.
- Phệ Nguyệt Lang, là đám súc vật đó!
Từ trong đám đông có mấy kẻ kinh hô lên tiếng.
Triệu Lệ Dĩnh sắc mặt đanh lại, dựa theo thần thức của nàng, ở chỗ này ít cũng phải trên dưới hai trăm con, mà ở chỗ này tu sĩ trên Kết Đan kỳ được bao nhiêu người cơ chứ..