Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện thực lại như gáo nước lạnh hắt vào người cô, bước chân cô loạng choạng nuối tiếc. Tại sao lại tin người đó cơ chứ? Tại sao lại dại khờ cho rằng chàng trai thậm chí không có khả năng nuôi sống chính mình có thể mang đến cho cô hạnh phúc và mộng tưởng?
Vì để được gặp mặt Trình Chí Kiệt, Hình Lộ đã bịa ra rất nhiều lời nói dối, khiến cho mẹ cô nghĩ rằng đã quản lí cô rất nghiêm khắc, cho nên bà không hề hoài nghi những lần đến thư viện ôn tập hay ở lại trường học bù, cũng không chú ý đến sự thay đổi của con gái mình.
Còn bây giờ, lúc ở trong phòng học, Hình Lộ thỉnh thoảng len lén nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bởi vì từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cô có thể thấy được trường học nam gần đó và một dãy hành lang hàng rào dài màu xanh, nơi đó đang chứa đựng thế giới của cô.
Đôi tình nhân nhỏ vừa gặp nhau đã tâm sự huyên thuyên, tuy ở cách trường không xa nhưng cả hai đã bạo dạn len lén nắm tay đối phương. Đôi lúc Trình Chí Kiệt sẽ dẫn Hình Lộ về nhà. Cậu, cha mẹ và người hầu ở trong một căn nhà cao hai tầng. Hai người lại trốn trong phòng ngủ của Trình Chí Kiệt cùng nhau học, nghe nhạc, hôn môi, ôm nhau. Có nhiều lần cô sợ hãi đẩy bàn tay muốn thử thân mật của cậu ta, kiên định nói:
“Nếu như cậu yêu tớ, cậu sẽ bằng lòng chờ tớ.”
Sự trong trắng của cô giữ gìn là để dành cho tình yêu của họ, hơn nữa, cô tin tưởng cậu ta sẽ cảm động vì điều đó.
Nhưng cô bắt đầu hận cậu ta từ lúc nào? Cũng chính là trên chiếc thảm dày trong phòng đó.
Hôm đó, cậu ta lắp bắp nói với Hình Lộ:
“Bố muốn tớ đi Mỹ du học.”
Giọng cô run rẩy nói:
“Nhất định phải đi à?”
“Trường học bên đó đã nhận tớ, trong vòng hai tháng này tớ phải đi đăng kí.” Cậu ta không dám nhìn cô.
Nước mắt Hình Lộ rơi như mưa, cô kêu lên:
“Cậu đã sớm biết phải đi! Cậu đã sớm biết!”
Buổi tối trước khi Trình Chí Kiệt đi, Hình Lộ gạt mẹ cô lén đến đi xuống dưới gặp cậu ta. Cô ôm cậu ta thật chặt, khóc lóc nói:
“Cậu sẽ yêu người khác… Cậu sẽ nhanh chóng quên tớ… Tại sao biết rõ mà vẫn muốn bắt đầu cơ chứ?”
Trình Chí Kiệt hết lần này tới lần khác cam đoan với Hình Lộ: “Không đâu… Tớ sẽ không yêu người khác… Tớ sẽ không quên cậu…” Cậu ta nắm lấy hai vai của Hình Lộ, nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc của cô, nói:
“Tớ đã suy nghĩ, chờ tớ qua bên đó ổn định, tớ sẽ lập tức bảo bố tớ bỏ tiền ra để cậu qua đó du học cùng với tớ.”
Hình Lộ do dự hỏi:
“Liệu bố cậu có chấp nhận không?”
“Ông ấy rất thương tớ, ông ấy sẽ chấp nhận thôi! Chỉ cần tớ học tốt thì tớ sẽ nói ngay với ông ấy. Hơn nữa…” Cậu ta mỉm cười nói: “Ông ấy có rất nhiều tiền! Không thành vấn đề!”
Thứ mà đôi mắt đẫm lệ của Hình Lộ nhìn thấy chính là tương lai tràn ngập hy vọng và vô số hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi mẹ cô, thoát khỏi nơi này. Mặc dù quyến luyến bố mình, nhưng bố cô sẽ vì cô mà vui vẻ. Thật ra, cô căn bản không suy nghĩ nhiều như thế, một lòng chỉ mong Trình Chí Kiệt nhanh chóng đưa cô đi, hai người sẽ không chia xa nữa. Từ nay về sau, bọn họ sẽ cùng học đại học, mấy năm sau, bọn họ sẽ cùng tốt nghiệp đại học, nói không chừng sẽ là kết hôn… Còn có rất nhiều mơ ước phía trước đang chờ đợi bọn họ.
Nhưng cậu ta tựa như con chim sổ lồng, cô bắt không được nữa rồi. Thời gian đầu, mỗi ngày cậu ta đều viết thư gửi về, sau đó mỗi tuần một bức, sau đó đổi thành mỗi tháng một bức, nội dung trong bức thư từ nhớ nhung đau khổ biến thành luôn luôn oán thán việc học quá bận rộn, thư viết càng lúc càng ngắn, và cũng không hề nhắc đến việc đón cô đến Mỹ học nữa.
Thời điểm đó cũng đã sắp đến kỳ thi toàn quốc, mỗi ngày Hình Lộ đều mở sách ra, muốn tập trung tinh thần, nhưng trong đầu luôn hỗn loạn, cô tự an ủi bản thân mình nói: “Cậu ấy ở bên đó học nhất định cũng rất vất vả, cho nên không thể thường xuyên viết thư!” Cô nhất thời vừa thương xót vừa nghĩ: “Nói không chừng cậu ấy đã yêu một người khác.”
Cả ngày cô trốn trong phòng học suy nghĩ lung tung, mẹ cô cho rằng cô quá căng thẳng về cuộc thi, đặc biệt chuẩn bị cho cô rất nhiều thuốc bổ, ép cô uống, cô lại lén lút nôn ra hết.
Cô không ngừng viết những bức thư tràn ngập sự nhiệt tình dành cho Trình Chí Kiệt, thư Trình Chí Kiệt hồi âm cho cô càng lúc càng lạnh nhạt, hơn nữa thường rất lâu sau mới hồi âm.
Mắt cá chân kia đã từng bắt đầu chìm ngập trong cơn ái tình, cô cũng đã lún quá sâu trong tình yêu, còn cậu ta đã lui đến một phương trời xa xôi.
Cô không chịu nổi nữa, viết một bức thư thật dài chất vấn cậu ta có phải đã yêu người khác rồi hay không. Cô tỏ vẻ kiêu ngạo, nói rằng nếu vậy thì cô chúc cậu ta hạnh phúc, cô sẽ vĩnh viễn quên đi cậu ta. Cô nói như thế, nhưng chỉ muốn lao đến dùng hai tay và hai chân bắt lấy thứ tình yêu không có rễ kia.
Thư gửi đi, mỗi ngày Hình Lộ hoảng loạn chạy tới chạy lui xuống lầu kiểm tra hộp thư. Hai tuần đó dài đằng đẵng, một hôm, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy một phong thư dán tem từ nước Mỹ ở trong hộp thư của mình. Lá thư mà cô đang cầm trong tay này sẽ tuyên bố vận mệnh tình yêu của cô, cô cố gắng trèo lên cầu thang. Bức thư ở trong tay cô mỏng manh tựa như một chiếc lá.
Lên đến nhà, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, bước vào trong.
“Chúng ta còn trẻ như thế, cần phải chuyên tâm học hành… Tớ xin lỗi cậu… Cậu sẽ quên được tớ… Cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc…”
Hình Lộ ngồi bên giường, đôi mắt ngập nước của cô đọc đi đọc lại hàng chữ ký cuối cùng, trong đầu cô tất cả đều rối tung, cả người trống rỗng. Thế giới của cô trở nên vỡ vụn, tại sao lại dễ vỡ nát như thế? Tại sao không thể đến Mỹ cơ chứ?
Mẹ ở bên ngoài gọi cô, cô buồn bã giấu thư đi, mở cửa ra ngoài.
Mẹ đưa cho cô vài bộ quần áo đẹp, là quần áo cũ của cô con gái xấp xỉ tuổi cô của ông chủ. Mẹ cô nói:
“Con bé đó năm nay sang Mỹ học. Trước khi đi muốn mở vũ hội!”
Phịch một tiếng. Hình Lộ ngất xỉu trên sàn nhà.
Những ngày đó cô đã trải qua như thế nào? Cả ngày cô khóa mình ở trong phòng, có đôi khi dựa bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn đường xá, ngắm nhìn mấy tiếng đồng hồ, không nói bất kì câu nào, lúc ăn cơm, cũng chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng.
Một hôm, cả một buổi sáng Hình Lộ ngồi ở dưới lầu, vì chờ người đưa thư đến. Trong lòng cô nghĩ:
“Có lẽ cậu ấy sẽ hồi tâm chuyển ý!”
Nhưng người đưa thư cũng không mang đến phong thư có dán con tem màu xanh của nước Mỹ. Hình Lộ thất vọng trèo lên cầu thang về nhà.
Lúc đi vào phòng ngủ, cô phát hiện tất cả những bức thư mà Trình Chí Kiệt viết cho cô đều bị mở ra và ném ở trên bàn, mẹ cô đứng bên cạnh bàn, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Hình Lộ lao đến túm lấy những bức thư ấy, gào khóc lên:
“Tại sao mẹ lại xem thư của con!”
“Mày to gan thật!” Mẹ cô nắm lấy một cánh tay của cô, kéo cô qua, thét lên: “Mày có ngủ với nó không?”
“Không có!” Cô khóc nức nở.
“Rốt cuộc là có hay không?” Mẹ cô giống như phát điên, nắm lấy tóc của cô, tát cho cô một bạt tai thật mạnh.
Dấu năm ngón tay in rõ trên mặt cô, Hình Lộ giãy dụa ra khỏi tay mẹ cô, ngã nhào lên giường khóc lớn. “Không có! Không có! Không có!” Thanh âm phát ra lại là sự hối hận.
Thế nhưng, mẹ cô không tin cô, bà kéo cô từ trên giường xuống, kéo ra đường, ngăn một chiếc taxi lại, đẩy cô đang khóc lóc giãy dụa lên xe.
Trong phòng khám bệnh mờ tối, một miếng vải đắp trên người Hình Lộ. Cô nhục nhã nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, đầu gối mở ra, hai đùi mở rộng, để một nữ bác sĩ trung niên kiểm tra cho cô, sau đó cô nghe thấy người đó ra ngoài nói chuyện với mẹ cô.
Từ phòng khám bệnh bước ra, mẹ cô nắm tay cô thật chặt, trong mắt lộ vẻ yêu thương. Oán giận nữa mẹ và con gái được hóa giải, dường như đối với họ đối phương là nơi duy nhất có thể dựa vào trong cuộc sống này. Mẹ cô lau nước mắt đang không ngừng trào ra, thì thào nói với cô:
“Vĩnh viễn đừng bao giờ tin đàn ông!”
Hình Lộ khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt nhục nhã.
Nhưng không lâu sau đó giữa mẹ và con gái lại bắt đầu nổi sóng gió. Phiếu điểm thi trung học toàn quốc được phát xuống, Hình Lộ chỉ có môn Anh văn là được đủ điểm. Trước lúc công bố kết quả thi, thậm chỉ trong những ngày thi, cô đã nghĩ đến sẽ có kết quả thế này. Nhưng tựa như trên thế giới này, những người trong tâm ấp ủ sự may mắn luôn như thế, Hình Lộ cũng ôm hy vọng vô căn cứ.
Nhưng hiện thực lại như gáo nước lạnh hắt vào người cô, bước chân cô loạng choạng nuối tiếc. Tại sao lại tin người đó cơ chứ? Tại sao lại dại khờ cho rằng chàng trai thậm chí không có khả năng nuôi sống chính mình có thể mang đến cho cô hạnh phúc và mộng tưởng?
Đêm hôm đó, Hình Lộ ngồi trên hàng ghế dài ở công viên, trong đầu cô trống rỗng, đường về nhà xa xôi đến như thế! Còn có gương mặt phẫn nộ kia của mẹ cô đang chờ cô ở nơi đó.
Mãi cho đến khi công viên đóng cửa, cô tập tễnh bước đi run rẩy trở về nhà, nhìn thấy người bố tiều tụy của mình đang ngồi trên cầu thang nhà trọ. Bố cô ngẩng đầu lên, lúc thấy cô, ông thở dài một hơi. Nhưng sau khi nhìn thấy phiếu thành tích của cô, ông không nói một câu nào, đưa phiếu điểm đó trả lại cho cô.
“Tự con lên nói với mẹ con đi.”
Hình Lộ sợ hãi bước từng bước lên cầu thang, quá trình đó dài đằng đẵng tựa như một nghìn dặm, thật sự là quá dài. Tại sao bố cô không đi cùng cô trên con đường này? Hôm đó, lúc mẹ cô kéo cô lên xe taxi đến phòng khám bệnh, bố cô cũng không hề giải cứu cô. Buổi tối hôm nay, ông cũng không vươn hai tay ra để cứu vớt cô, đó chính là phản bội! Không lâu trước đó, hai bố con cô vẫn còn là đồng minh cơ mà.
Hình Lộ vô cùng hy vọng bản thân mình hãy ngất đi, thậm chí ngã xuống cầu thang rồi chết đi, cô cũng không tình nguyện đối mặt với gương mặt của mẹ mình.
Nhưng mà, rốt cuộc vào lúc mẹ cô nhìn thấy phiếu thành tích của cô, bà không hề mắng cô. Mẹ cô tự giam mình trong phòng rồi khóc. Điều đó so với la mắng cô, càng làm cô khó chịu hơn, dường như thứ cô giẫm nát không phải là cuộc sống của mình, mà chính là cuộc sống và tương lai của gia đình này, còn có cả hy vọng thoát khỏi cảnh bần cùng kia.
Buổi tối nay bố cô ngồi chờ cô về dưới cầu thang, cũng đã khiến ông mất đi việc làm ban đêm. Ông uống say, cãi nhau ầm ĩ với ông chủ, đã bị cho thôi việc.
Nhưng bọn họ cũng đã thiếu tiền thuê nhà ba tháng liền.
Sau đó, gia đình cô dời đến một nhà trọ cũ nhỏ hơn cả nhà trọ hiện tại, bố cô mượn rượu giải sầu, mẹ cô thì giống như một pho tượng điêu khắc kiêu ngạo, bà không nói chuyện với Hình Lộ, cũng không hề liếc nhìn cô lần nào.
Hình Lộ nhớ đến ông nội đã qua đời, cô chỉ thấy ông qua ảnh và thi thể còn sót lại chút hơn ấm già nua của ông, trong trí nhớ dần trở nên mơ hồ cô tưởng tượng ra gương mặt yêu thương đó. Nếu như ông nội còn sống, cô sẽ van xin ông đón cô đến Anh, cô sẽ đến đó lần nữa, có lẽ cô còn có thể được như con chim nhỏ, sẽ bắt được vô số mộng tưởng đã rơi xuống vũng bùn.