Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trái tim cô đã bị củi khô đốt cháy hầu như không còn gì, hóa thành tro bụi.
Từ Thừa Huân lao ra khỏi phòng, anh tìm được một gói băng vệ sinh trong tủ kính ở nhà vệ sinh. Anh cầm gói băng vệ sinh chạy về phòng, bước đến bên giường, xốc tấm chăn mền đắp trên người cô lên, nhẹ nhàng dìu cô dậy, nói:
“Em thay quần áo nhanh đi, anh đưa em đi bác sĩ. Có phải em dùng thứ này không?”
Nhìn thấy băng vệ sinh anh cầm trong tay, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên một nỗi khổ tâm không nói nên lời.
“Quần áo của em để ở đâu? Anh đi lấy hộ em!” Anh nói.
Cô đưa mắt nhìn tủ quần áo bên giường. Từ Thừa Huân vội vã bước qua mở tủ quần áo ra, thuận tay lấy một bộ váy và chiếc áo khoác ngoài, đặt cạnh giường, rồi nói với cô:
“Anh ở bên ngoài chờ em.”
Hình Lộ yếu ớt gật đầu. Từ Thừa Huân ra ngoài, đóng cửa lại.
Hình Lộ không nhịn được nữa, cô dùng chiếc khăn tay che miệng khóc nức nở.
Sau đó cô lau khô nước mắt, thay quần lót sạch, bộ váy và áo khoác ngoài anh chọn, xỏ dép tập tễnh bước ra khỏi phòng tìm giầy.
Từ Thừa Huân nắm lấy tay cô nói:
“Không cần, anh cõng em xuống.”
Hình Lộ nói:
“Em có thể tự đi được!”
Từ Thừa Huân cúi người xuống, ra lệnh:
“Mau lên đi!”
Hình Lộ đành phải dựa vào lưng anh.
Từ Thừa Huân cõng cô xuống lầu, cô dựa đầu lên lưng anh, mơ mơ màng màng rên rỉ.
Từ Thừa Huân hỏi:
“Rất đau à?”
Hình Lộ cắn môi lắc đầu.
Cuối cùng hai người cũng đến bệnh viện. Bác sĩ kê thuốc giảm đau cho Hình Lộ.
Từ Thừa Huân rót một ly nước ấm cho cô, nhìn cô uống thuốc, nói với cô giống như nói với một đứa bé:
“Uống thuốc rồi sẽ không đau nữa.”
Hình Lộ ngẩng gương mặt vẫn còn trắng bệnh hỏi anh:
“Có phải bây giờ em rất khó coi đúng không?”
Từ Thừa Huân vuốt ve tóc cô, nói:
“Em xinh đẹp nhất!”
Lúc trở về, anh lại cõng cô trèo lên cầu thang.
Hình Lộ nói:
“Em có thể tự đi được mà.”
Từ Thừa Huân nói:
“Không, em còn rất yếu.”
Hình Lộ nằm trên lưng anh nói thì thào:
“Chỉ là đau bụng kinh thôi mà! Nhìn anh căng thẳng thành dáng vẻ này!”
Lúc bước đến tầng mờ tối, anh hỏi:
“Cơn đau thế này có cách trị hết không?”
Hình Lộ trả lời:
“Bác sĩ nói, sinh một đứa con sẽ ổn cả.”
Từ Thừa Huân nói:
“Nếu vậy, chúng ta sinh một đứa đi!”
Cô nhìn gò má anh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh điên rồi à!”
Từ Thừa Huân nói nghiêm túc:
“Chỉ cần em bằng lòng.”
Hình Lộ không trả lời anh. Trong lòng cô suy nghĩ:
“Không thể nào có chuyện này.”
Từ Thừa Huân nói:
“Sau này có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho anh biết! Hôm nay nếu không phải anh gọi điện đến, chắc em sẽ không nói.”
Hình Lộ nói:
“Hôm nay anh phải đi gặp một thương nhân bán tranh, em không muốn làm anh lo lắng! Đúng rồi, ông ta nhìn tranh của anh nói thế nào?”
Từ Thừa Huân hớn hở trả lời:
“Anh mang theo mấy bức tranh, ông ta nói rất thích, ông ta nói chắc chắn có thể bán được, còn muốn sau này anh đem nhiều tác phẩm đến giao cho ông ta bán. Ông ta rất có tiếng trong nghề đó!”
Mặt của Hình Lộ đặt lên vai anh, cô nói:
“Như vậy không phải là rất tốt sao?”
“Nói không chừng chúng ta sẽ nhanh chóng có tiền mua lại căn nhà trên núi đấy.” Từ Thừa Huân xiết chặt lưng cô hơn nữa.
Hai tay Hình Lộ ôm cổ anh, không nói một câu nào.
Buổi tối hôm đó, Hình Lộ xuống giường uống thuốc lần thứ ba, cơn đau hành hạ như thế đã dần dần biến mất, Từ Thừa Huân cũng nghe lời cô trở về nhà.
Cô kê gối đầu, cong hai gối lên ngồi trên giường, kéo chiếc ngăn kéo bên giường ra, nơi đó có một túi văn kiện. Từ túi văn kiện, cô lấy ra một tờ báo đã cũ kĩ.
Cô đôi khi cô đã nghĩ:
“Bây giờ cô đang làm gì vậy?”
Sau khi chia tay Dương Chấn Dân, cô chuyển đến làm trong một cửa hàng thời trang cao cấp khác ở khu trung tâm, đó chẳng qua là một thế giới phù hoa khác. Nhưng cô đã không giống như xưa nữa, trước đây cô thích xem tiểu thuyết, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không xem nữa. Cô hối hận đã giao bản thân mình cho anh ta, lại phát hiện chính bản thân mình cũng không còn cảm giác với anh ta nữa. Có lẽ trái tim cô đã bị củi khô đốt cháy hầu như không còn gì, hóa thành tro bụi.
Bây giờ, cô muốn có thật nhiều thật nhiều tiền, đó là thứ đáng giá nhất trong cuộc sống mà cô cần theo đuổi, cũng là thứ duy nhất mà cô có thể tin tưởng. Sau đó, cô sẽ rời khỏi nơi đã khiến cô tuyệt vọng và đau khổ, đi đến một nơi tha hương xa xôi. Ở nơi đó, không ai biết đến cô.
Thế là, Hình Lộ dốc sức làm việc, không bao lâu sau được thăng chức. Sau đó, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, cô chuyển đến làm trong một cửa hàng trang sức. Nhưng đúng lúc này, bố cô lại hừng hực khí thế muốn cùng hợp tác với một người bạn mở buôn bán nhỏ, kết quả lại thua lỗ, nợ nần chồng chất, Hình Lộ chỉ còn cách cắn răng dùng khoản tiền trong ngân hàng mà cô đã vất vả lắm mới tiết kiệm được thay ông trả nợ.
Đối với người bố mà Hình Lộ từng sùng bái này, người đàn ông mà cô đã từng yêu, bỗng nhiên cảm thấy có sự chán ghét không nói nên lời. Hôm đó, cô về đến nhà, vứt tiền lên bàn cơm, oán hận gào với ông:
“Sao bố phải đối xử với con như thế!:
Nếu như bố mắng cô, có lẽ cô còn vui vẻ một chút, nhưng ông không nói một lời, bước đến nhặt tiền lên. Hiện thực đã hủy hoại ông một cách triệt để.
Trong lòng Hình Lộ thầm mắng: “Thật là hèn nhát! Thật là hèn nhát!”
Hình Lộ không hề nói chuyện với bố cô nữa.
Một hôm, trong lúc vô ý cô nhìn thoáng qua một vị trí trên tờ báo không chớp mắt, nhìn thấy một quảng cáo kỳ lạ nhất.
Quảng cáo đó viết như thế này:
Một vị phu nhân giàu có nhưng cô độc, muốn tìm một người trẻ tuổi cùng bà đi du lịch.
Thù hao hậu hĩnh, chỉ chấp nhận nữ giới.
Dung mạo đoan chính, ưu tiên người biết tiếng Anh.
Trên quảng cáo chỉ có một dãy số hộp thư bưu chính.
Lúc quảng cáo này xuất hiện, chính là lúc Hình Lộ đang cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc sống.
Chính vì thế, cô viết lý lịch và chụp ảnh gửi đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trên người Hình Lộ vẫn mặc váy ngủ. Cô mở cửa sổ ra, sáng sớm nên đường xá vắng vẻ, chỉ có những nhánh cây chập chờn trong gió. Cô ngẩng đầu nhìn những đám mây trên trời, một vùng màu xanh trong vắt đập vào đôi mắt trong trẻo của cô.
Cô không khỏi mỉm cười, chìm đắm trong một niềm vui mới mẻ.
Cô đá bay đôi dép lông màu hồng phấn dưới chân, chọn bộ quần áo mình thích trong tủ quần áo, nhưng cô lại quay đầu lại đặt đôi dép đó cạnh giường; đôi dép này hôm qua chỉ giẫm qua nền nhà trắng trong phòng cấp cứu ở bệnh viện.
Sau đó cô rời khỏi nhà trọ, ở cửa hàng bán hoa của bà cô nọ, cô lại mua một bó hoa hồng tươi thật to.
Bà cô đó nói:
“Sắc mặt cô hôm nay rất tốt nhé! Bình thường hơi thiếu sức sống!”
Hình Lộ nở nụ cười ngọt ngào, nói:
“Dì cũng rất xinh đẹp!”
Cô trả tiền, bà cô đó lại tặng cho cô một bó Mãn thiên tinh(1). Cô mỉm cười bước ra khỏi cửa hàng bán hoa, lúc ngẩng đầu thì bỗng nhiên phát hiện người đàn ông đầu trọc thấp bé. Ông ta đứng cạnh một góc cột đối diện bên đường, trên người mặc bộ comple giản dị và chiếc áo khoác ngoài, đầu đội nón, trong miệng ngậm một điếu thuốc, trong ngực còn kẹp một tờ báo. Lúc nhìn thấy cô, ông ta xoay người sang hướng khác đưa lưng về phía cô, mở tờ báo trên tay ra, xem báo.
(1) Hoa Mãn thiên tinh còn có tên khác là hoa baby
0120-17
Hình Lộ đã phát hiện ra rất nhiều lần, ông ta vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của cô. Nhưng lúc này đây, cô bỗng nhiên cảm thấy không thể nhịn được nữa, cô đi thẳng về phía ông ta. Lúc ông ta nhìn thấy cô, thì vội vàng đi về phía trước. Cô không chịu bỏ qua, đuối theo đứng chắn trước mặt ông ta, tức giận nói:
“Tại sao ông luôn đi theo tôi?”
Người đó bất đắc dĩ dừng bước. Ông ta tầm bốn mươi tuổi, đôi mắt nhỏ sắc bén ẩn giấu phía sau mắt kính đen to kia thoạt nhìn rất ủ rũ, tạo cảm giác không muốn thể hiện bản thân.
Ông ta đưa mắt nhìn Hình Lộ một cái, áy náy nói: “Chào Hình tiểu thư!”
Hình Lộ không cảm kích, có phần kích động nói:
“Sao suốt ngày ông cứ giám sát tôi?”
Người đàn ông chớp mắt suy nghĩ, vô cùng lịch sự nói:
“Tôi đến giúp đỡ cô, không phải đến giám sát.”
Hình Lộ liếc mắt quan sát ông ta, hậm hực nói:
“Tự tôi có thể đối phó được!”
Người đàn ông không trả lời, ra vẻ từ chối cho ý kiến, sau đó ông ta nói:
“Cậu ấy đối xử vởi cô rất tốt!”
Hình Lộ giật mình suy nghĩ:
“Hóa ra hôm qua ông ta cũng đi theo mình!”
Cô lạnh lùng nói:
“Chuyện này không liên quan đến ông!”
Người đàn ông cung kính đáp:
“Hình tiểu thư, mỗi người chúng ta đều có chức trách của mình.”
Hình Lộ nhất thời không nói được gì.
Người đàn ông lại mở miệng:
“Tôi phải nhắc nhở cô, thời gian của cô không còn nhiều lắm.”
Nói xong câu đó, nơi khóe miệng ông ta lộ ra một nụ cười như có như không rồi bỏ đi.