Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tàn lụi”. Chiếc lá xanh dồi dào sức sống trước mặt, theo lời nói từ miệng thản nhiên khẽ xuất ra,cấp tốc héo rũ chuyển vàng,từ trên cây rơi xuống, sau đó bị gió thổi đi,không dấu vết.
“Đã ba ngày rồi.” Nằm trên cây lớn cành lá sum suê,ta ngẩn ngơ mà nhìn khung thông tin vẫn luôn đóng, do dự mà không biết có nên mở nó hay không.
Ngoại trừ đáp ứng lời mời của biểu tỷ lựa chọn chuyển chức thành kỹ năng sư — may vá– đến phục trang *** của nàng ở Kinh đào thành chơi một chuyến, còn lại thời gian ba ngày qua, ta đều là ở vùng hoang dã thôn quê này mà trải qua.
Nhờ thiên nhiên hào phóng ban tặng, cấp bậc của ta đã lên tới cấp 25, đẳng cấp kỹ năng dược sư và trù sư cũng chia nhau mà lên tới trung cấp và cao cấp.
….Quả thực để trở thành một sát thủ hàng đầu mà lại thường xuyên tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn đến chỗ này đều có ích…
Trong “Hồng trần online” cấp 0~19 là tương đối dễ dàng có thể thăng cấp,cấp 20~39 thì khó khăn hơn một chút, sau 40 cấp Đông -tây đại lục nối liền, thăng cấp lại càng khó khăn hơn, mà trên 60 cấp thăng cấp sẽ không phải bình thường mà được, phải dựa vào vận khí.
Đều nói thời gian là liều thuốc tốt để chữa trị tổn thương, nhưng ba ngày đã qua này ta thực sự không cảm thấy nó có tác dụng gì,huống hồ ta cũng chẳng trông đợi nó có năng lực đến thăm hỏi tổn thương đau xót của ta, chỉ cần có thể khiến lòng ta đang trở nên kì quái hỗn loạn kia, trở lại như trước thì tốt rồi.
Đáng tiếc,ngay cả nguyện vọng “nho nhỏ” ấy cũng khó mà đạt được.
Thở dài thật sâu một cái, tâm tư bất giác lại bay tới cuộc điện thoại ở trên…
…
“Nếu không có việc gì thì ta cúp máy đây.” Kể lể cho ta ở trong trò chơi tên là gì , làm nghề gì,ở chỗ nào…vv, biểu tỷ hiển nhiên là đã đem lời muốn nói nói hết rồi.
“Thư Nguyệt biểu tỷ.” Ta rất nghiêm túc mà mở miệng.
“Làm sao vậy?” Trong thanh âm lộ ra khó hiểu.
“Ta…Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Do dự một chút, ta cuối cùng quyết định phải đi chứng thực một vài thứ.
“Chuyện gì a? Nói đi!” Thanh âm cuối cùng mơ hồ mang theo một tia hưng phấn.
“Ân…Ta….Có phải…đã từng mất trí nhớ hay không?” Có phần gian khổ mà hỏi ra, một tảng đá lớn treo trong lòng không kéo lên cũng không hạ xuống được.
“Mất trí nhớ? Ngươi làm sao lại hỏi cái loại vấn đề kì quái như vậy?” Thanh âm vừa kinh ngạc lại vừa hoang mang, nhưng vẫn chăm chú mà trả lời, “Chưa từng. Tuy rằng trí nhớ ngươi không tốt, nhưng tuyệt đối chưa từng phát sinh loại sự tình mất trí nhớ này!”
“Nga.Như vậy a….” Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lại vỡ ra thành tầng tầng sương mù dày dặc.
Nếu chưa từng mất trí nhớ,vậy vì sao lại không nhớ được cái người vốn nên ấn tượng sâu sắc ?
Nhẹ giọng than thở, ta keo thần trí đang phiêu nhẹ ra xa trở về, có phần bất đắc dĩ mà nhìn khung thông tin, tiếp tục do dự.
Có nên liên lạc với hắn không đây? Tuy nói là đáp ứng rồi,nhưng nếu như bên cạnh ngươi có một nam nhân phảng phất như đối với ngươi hiểu thấu gốc rễ, nhưng ngươi lại đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả, đây không phải là cái chuyện gì khiến người ta vui vẻ cả. Huống chi, thái độ của nam nhân này lại là ái muội như vậy….
“Hệ thống thông báo: Chúc mừng ! Bang hội đầu tiên của Hồng trần online Đông phương đại lục — “Ám dạ các” thành lập. “Các chủ” — Tập thiên hắc mạc. Thành viên trung tâm — Phiến hoa hải, Hỏa vũ viêm…”
Thông báo của hệ thống thình lình xuất hiện trái lại giúp ta đưa ra quyết định –
Dứt khoát mở ra khung thông tin, không để ý tới tin nhắn tin tức đập vào mặt, ta cấp tốc viết thật tốt một cái tin nhắn – “Chúc mừng ngươi. Chắc là xây dựng bang lúc đầu ngươi nhất định bề bộn nhiều việc, vậy không phiền hà ngươi, ta tự mình đi làm nhiệm vụ.”
Đem tin nhắn phát tới Tập thiên hắc mạc, đồng thời tắt khung thông tin còn đang không ngừng vang lên tiếng chúc mừng.
Không biết khối lệnh bài bang hội kia đốt của hắn bao nhiêu máu….(ý nói hắn mất bao nhiêu tiền để mua cái lệnh bài đó)
Di? “Ám dạ các”?
Tâm tư từ kim tệ chuyển tới tên gọi bang hội, ta giật mình…
…Hẳn là không có quan hệ gì tới ta đi….
Quên đi,tùy ý đi. Không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, dù sao cũng đã quyết định tạm thời làm đà điều, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu đi.
Thở sâu,vứt đi gánh nặng trong lòng,ta ung dung mà nhảy xuống khỏi cây lớn,hướng sâu trong thảo nguyên Lục Ba đi tới….