Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Đúng là chàng, con trai duy nhất của trưởng tử đã mất sớm ở Quý gia.
Hồng Trang nghe được câu trả lời cũng không có cảm giác gì. Từ trước đến nay, Dao Quang luôn dạy nàng ân oán phân minh, người trước mắt không liên quan gì đến chuyện đó nên nàng không coi chàng là kẻ thù.
Nàng cười nũng nịu: "Quý tam công tử mang theo một nha hoàn thông phòng về Quý gia mà không sợ người trong nhà phản đối hay sao?"
Quý Hàn Sơ nói: "Ngươi cùng ta về môn thứ ba của Quý gia, nơi ấy do ta quản lý, ta có thể bảo hộ ngươi chu toàn."
Từng câu từng chữ chàng nói đều rất thành khẩn, sắp xếp đường lui cho một "người đáng thương" mới gặp lần đầu như nàng. Giờ thì Hồng Trang đã tin những lời đồn bên ngoài không phải là giả, nam nhân này quả thật rất ôn hòa, hiền hậu, nho nhã.
Quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, không thể giả bộ được.
Nàng đảo mắt, bày ra dáng vẻ sắp khóc: "Đại ân đại đức của Quý tam công tử, nô gia khắc sâu vào tim."
Dòng nước mắt cuồn cuộn rơi, "Nhưng ta chỉ là kẻ thông phòng đê tiện, không biết nên báo đáp công tử thế nào. Nếu công tử không chê, ta nguyện ở bên hầu hạ công tử lâu dài, không cầu danh phận."
Quý Hàn Sơ lại nhíu mày, thẳng thắn gỡ tay của nàng ra, sau đó thong thả lui về phía sau.
Chàng nói: "Ta đã nói rồi, cô nương phải biết coi trọng chính mình. Ta cứu ngươi không phải để ngươi báo đáp."
"Công tử......"
"Nhưng," Quý Hàn Sơ dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cô nương không được dối gạt ta."
Hồng Trang cả kinh, hoảng loạn một hồi, cũng may nàng giả vờ rất giỏi. Ngay lập tức liền ổn định nỗi lòng, đứng đắn đáp: "Ta không gạt công tử."
Quý Hàn Sơ cười: "Ta tin cô nương."
......
Quý Hàn Sơ từng có lúc nghi ngờ.
Trên người nàng có hương dược thảo nhè nhẹ giống như đã sống cùng dược nhiều năm. Bước đi cũng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn nhón chân, trên giang hồ phần lớn những người có tư thế đi như vậy đều do luyện tập khinh công......
Nhưng khi nhìn đến hàng mi vẫn còn vương giọt nước mắt, chỉ cần chớp nhẹ thôi cũng tuôn trào rơi xuống, tựa như trong lòng có muôn vàn khổ sở không thể nói thành lời.
Ánh mắt nàng nhìn chàng tràn đầy chờ mong.
Quý Hàn Sơ yên lặng loại bỏ toàn bộ tạp niệm trong lòng.
Thân thể phái nữ vốn nhẹ. Nàng vì Ân nhị gia nên mới lui tới dược phòng, trên người có mùi thuốc cũng là chuyện thường.
Chàng gọi nàng một tiếng: "Cô nương."
Hồng Trang ngoan ngoãn trả lời.
Chàng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Phải biết tên của nàng thì mới xin người từ chỗ Ân nhị gia được.
Hồng Trang cười rộ lên, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly tinh, sóng mắt lưu chuyển tỏa yêu khí ra bốn phía. Từ sâu trong cơ thể cất chứa một loại hơi thở hoang dã nhưng tròng mắt của nàng vẫn trong veo, vô tội như cũ.
Quý Hàn Sơ nhất thời thất thần, hoảng loạn cúi đầu, tim đập như trống.
Chàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, trái tim trong lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, cảm xúc dào dạt khiến chàng không kịp ứng phó. Chỉ có thể giữ chặt sự vui mừng và may mắn quanh quẩn trong lòng.
Tiểu y tiên của Quý gia cứu sống vô số người, nhưng thật may là lần này chàng đã không cự tuyệt thỉnh cầu của Ân gia.
Nếu không, nếu không......
Chàng đỏ mặt không dám nghĩ tiếp nhưng trong lòng đã sớm có câu trả lời rồi ----- Nếu không cô nương đáng thương này sẽ bị vây khốn cả đời ở Ân gia.
Cũng may nàng gặp được chàng.
Đương nhiên Hồng Trang không biết nam nhân đối diện đang nghĩ cái gì, mà nàng cũng chẳng quan tâm, chơi chán thì thôi. Nàng hướng đến người nọ nở nụ cười kiều mị.
Nàng đáp: "Hồng Trang."
Lại cười nói: "Nô gia tên là Hồng Trang. Công tử, ta chờ ngươi đến cứu ta."
*
Sự tình đêm đó đối với Hồng Trang chỉ là hứng thú nhất thời, rất nhanh đã bị nàng vứt ra sau đầu.
Nàng phụng mệnh sư phụ đến Trung Nguyên báo thù, mục tiêu chính là Ân gia. Tuy biết hai nhà Ân - Quý kết thông gia nhưng có thù tất phải báo, những việc khác không liên quan.
Thời điểm nàng cầm trường tiên [1] cuốn lấy cổ đám môn đồ của Ân gia, dùng Câu nguyệt cắt đứt tâm mạch của bọn họ. Bỗng trong lòng lại hoảng hốt mà nghĩ đến người kia.
[1] Trường tiên: Roi dài.
Quý Hàn Sơ, Tam công tử của Quý gia.
Một giây hoảng hốt lại cho kẻ sắp chết có cơ hội.
Gã hộ vệ này khoảng ba bốn mươi tuổi, gã biết bản thân khó lòng thoát chết nên gần như điên cuồng giãy giụa.
Gã hít sâu, nghẹn ngào nói: "Ngươi biết ta là ai không, ngươi có tin nếu giết ta thì tương lai ngươi sẽ chết không toàn thây......"
Vũ khí bén nhọn chợt lóe qua, chiếu rọi dung nhan mỹ diễm của nữ nhân. Chỉ là sát khí trong cặp mắt kia quá nặng, trông không giống mỹ nhân bình thường.
Trong chớp mắt, gã bỗng cúi đầu nhìn thấy một phần của cánh tay rơi xuống mặt đất.
Đó là một bàn tay hoàn chỉnh, là tay của gã.
"A -----"
Tiếng kêu đau đớn mắc ở cổ họng, gã dùng hết toàn lực cũng chỉ phát ra tiếng rên âm ỉ. Thanh âm giống như sỏi đá ma sát vào nhau, rách nát không ra dạng gì.
Biểu cảm của gã càng lúc càng hoảng sợ, cơ thể gần như không động đậy nổi.
Chất độc khiến gã khó phát ra âm thanh, tuy vẫn có thể nói chuyện nhưng lại không cách nào hô to cầu cứu.
Nhưng rất nhanh thôi, gã sẽ không cần phải nói chuyện nữa.
Hồng Trang thưởng thức biểu cảm tuyệt vọng của gã, lúm đồng tiền càng sâu hơn. Nàng rút Câu nguyệt cắt vào đầu ngón tay, sau đó bắn thẳng giọt máu vào trong mắt của gã hộ vệ khiến gã đau đớn đến mức run rẩy không ngừng.
Nàng tươi cười, lười biếng nói: "Ta không tin."
Gã nam nhân gần như phát điên: "Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai! -----"
"Hư nào." Hồng Trang mỉm cười, nụ cười vừa hoang dã vừa ghê rợn. Nàng đặt ngón tay lên môi của gã, dịu dàng nói: "Yên tĩnh một chút, ngươi ồn ào quá làm ta đau đầu."
Nàng lắc lư trường tiên, vuốt ve vảy gai ngược trên đó, ý cười càng sâu: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mấy ngày trước ta đã gặp được một người rất thú vị, tâm trạng cũng khá tốt, cho nên sẽ không ra tay tàn nhẫn với ngươi đâu."
Trường tiên cọ qua mũi của gã, nữ la sát từ trên cao nhìn xuống, nàng nhìn gã giống như đang nhìn một con chó dơ bẩn.
"Cây roi này tên là 'Định cốt', là món đồ chơi mà Thiên Toàn sư bá thích nhất. Ngươi biết không, thật ra ông ấy mới chính là kẻ điên thật sự."
Hồng Trang cười hì hì: "Rõ ràng gân cốt của ông ấy có tật, thế mà lại tự cho rằng người bị bệnh là cả thế gian ngoài kia. Thú vui lớn nhất của ông chính là dùng những loại đồ chơi này để giúp người ta 'bó xương' đấy. Đồng bọn của ngươi nhàm chán thật sự, ta vốn dĩ còn muốn chơi đùa vui vẻ với hắn ta một chút, ai ngờ mới đánh vài cái đã lăn đùng ra chết. Mùi máu tươi nồng quá, khiến ta ghê tởm mấy ngày không muốn giết người, vừa hay bây giờ sẽ cho ngươi thêm một chút thời gian để sống. Khi nào xuống địa ngục, nhớ phải cảm tạ hắn ta thật tốt đấy nhé."
Gã hộ vệ cắn chặt răng, biểu cảm cực kỳ tức giận. Gã như phát điên nâng đầu đập mạnh xuống sàn nhà, ý đồ tạo ra tiếng vang.
Hồng Trang dùng chân đá một phát khiến miệng gã phun đầy máu tươi, không thể động đậy.
Nàng dẫm lên bàn tay đứt lìa trên mặt đất: "Ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi đã dùng bàn tay này để chôn sống đứa bé kia sao?"
Sắc mặt của gã trắng bệch, trong lòng tràn ngập sợ hãi, run rẩy hỏi: "Đứa, đứa bé nào?"
Ánh mắt Hồng Trang lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Xem ra không phải là bàn tay này."
"Phập -----"
Câu nguyệt đâm thật sâu vào cánh tay còn lại, máu tươi theo đó bắn ra.
"A -----!"
Hồng Trang lạnh lùng nói: "Không nhớ được?"
Gã đối diện với đôi mắt của nàng, trong phút chốc ký ức bỗng tràn về. Gã nhớ lại chuyện mười mấy năm trước, nhớ lại nữ nhân và cả đứa bé mà bọn gã đã kéo lê trên núi tuyết......
Đứa bé quấn tã lót còn chưa đầy một tháng tuổi, gương mặt xinh xắn đáng yêu. Còn nữ nhân kia đã suy yếu đến mức không chống đỡ nổi nhưng vẫn kiên cường dập đầu cầu xin, cầu xin bọn gã tha cho đứa nhỏ......
Nhưng lời van cầu ấy không được đáp ứng, đứa bé đó đã bị bọn gã chôn sống.
"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Hồng Tụ?!"
Hồng Trang dùng sức bóp chặt cổ gã, sức lực mạnh đến nỗi khiến gã không thở được. Hai mắt của nàng đỏ bừng, gằn từng tiếng: "Hồng - Trang. Nhớ kỹ, muốn lấy mạng thì cứ việc tới tìm ta."
Phải chết là điều không thể nghi ngờ, gã dứt khoát mắng to: "Yêu nữ! Ta biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi! Đứa bé kia là do ta chôn đấy, thì sao, cũng không phải chỉ có mình ta! Nói cho ngươi biết, bọn ta không chỉ chôn nó mà ngay cả con tiện nhân kia cũng bị bọn ta cưỡi luôn đấy! Ả khóc còn thảm hơn đứa bé kia nhiều, bọn ta cứ như vậy chơi ả trên núi tuyết! Ả không biết xấu hổ dâng mình cho Quý Thừa Huyên, chắc hẳn ả tịch mịch lắm, được ta cưỡi chính là phúc của ả......"
Tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt.
Máu tươi lan tràn dưới chân Hồng Trang, chảy xuôi trên váy nàng. Xiêm y màu trắng nhiễm từng mảng đỏ, chậm rãi nở rộ như đóa hoa hải đường.
Gã nam nhân tắt thở giống như cá chết nằm trên thớt, cơ thể bị người dẫm nát, chỉ còn xương cốt nối liền với nhau. Chết không nhắm mắt.
Nàng liếc mắt nhìn gương mặt chỉ có tử khí của Trương Thanh Bạch, lạnh lùng nói: "Gấp gáp làm gì, Ân gia, từng người từng người ta đều không bỏ qua."
Dứt lời, nàng ném thi thể giống như đống thịt nát vào vách tường, lưu lại vết máu chói mắt.
"Ngươi cứ ở dưới địa ngục mà chờ xem."
———————————————————————
Editor: Quá khứ dần được vén màn. Mọi người đừng quên ném sao nhỏ nhé! (^з^)-☆