Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại lâu phòng Đệ Nhất hảo hạng ở Kinh thành, cả phòng mơ hồ hương cỏ, tuấn mỹ thiếu niên tựa vào trước cửa sổ, cúi đầu đọc lấy mảnh giấy thủ hạ vừa đưa tới. Mới nhìn một hàng, khuôn mặt đang cười tựa hồ trở nên hung ác, trong con ngươi lóe lên hàn quang. Chẳng thể trách, rõ ràng là hộ vệ, lại cáo ốm không thể truyền thư. Đệ nhất ẩn vệ của nàng có lẽ e ngại tin tức này hẳn sẽ làm cho mình nổi giận. Hừ, Ngọc nhi của ta, nàng còn không rõ mình là người của ai ư, đã cướp đi trái tim Chu Kiện ta lại còn cùng người đã có vợ say rượu nằm dưới cây liễu à.
Nghĩ vậy, Chu Kiện cầm chén rượu trêи tay, sau đó một tiếng vỡ nát vang lên, thư sinh bên cạnh, tay đang cầm bút dừng một chút. Tiếp theo, Chu Kiện cười âm hiểm, nói: “Nhược Chi, ta thấy cũng đã đến lúc đi gặp người cướp đi tú cầu của ngươi rồi.” Thư sinh nghe vậy, buông bút xuống, nhìn thấy lê hoa đồ bởi vì một nét bút cuối cùng của mình mà bị hủy. Không sai, thư sinh kia không phải ai khác, chính là con rể được định trước của Quý phủ, bảng nhãn khoa thi năm nay, Đỗ Nhược Chi.
Ban đêm, tại thư phòng Phú Quý lâu, Từ thúc xoa huyệt Thái Dương, nhìn thấy Từ Phú Quý đoạt lấy lò sưởi đặt gần đầu giường của mình. Có quỷ mới tin tiểu tử này thật tâm vì chuyện cửa hàng cuối năm lại còn thương lấy tấm thân tuổi già sức yếu nên mới ở trong lâu chia sẻ công tác với mình. Nhìn nàng đi, đã ngồi ở đó một canh giờ mà sổ sách cũng chưa lật qua một tờ.
Mặc dù mình cũng không trói buộc nàng, nhưng làm chưởng quản Từ phủ hơn mười năm, có chuyện gì có thể giấu diếm được ông. Ông tất nhiên là biết tối hôm qua tên tiểu tử chết tiệt này vốn không thích uống rượu lại cùng đầu bếp mới tới ở tây sương uống đến say mèm. Mình thừa biết tính khí nàng, có lẽ so với nàng còn hiểu biết hơn. Cho nên nhất định không phải là đứng núi này trông núi nọ, mà giống như là giữa đôi vợ chồng son đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.
Vốn dĩ phu thê cãi nhau là chuyện tất nhiên, nhưng đến mức tách ra ở riêng thì tựa hồ không ổn. Đang muốn quan tâm, lại thấy Từ Phú Quý ở đối diện đột nhiên xuống giường, nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Từ thúc lập tức nhướn mi, bất đắc dĩ gật đầu, nhưng vẫn không quên thúc giục Từ Phát Từ Tài đuổi theo sát.
Từ Phú Quý từ sau bữa cơm chiều, tâm liền không thể bình tĩnh trở lại. Lẽ ra mình phải về đến phủ từ lâu, nhìn thấy người ra đón mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dùng bữa tối, hiện tại hẳn là ôn hương nhuyễn ngọc, rất sớm liền đi gặp Chu Công (đi ngủ). Trong lòng nguyền rủa mình hơn nghìn lần, không nên đẩy nàng ra như thế mới phải, có thể lưu nàng một đời là tốt rồi.
Nhưng ngay tức khắc phủ định ý nghĩ này, nàng hẳn là phải được hưởng điều tốt nhất. Mà điều đó mình lại không cho nàng được, nếu đã không được thì nên buông tay, không phải sao? Nặng nề thở ra, không muốn để cho đầu óc thanh tỉnh, liền quay đầu hỏi: “Kinh thành có tửu lâu nào tốt nhất?” Từ Tài nhìn chủ tử mình liếc mắt một cái, nói: “Tất nhiên là Phú Quý lâu của chúng ta rồi.”
Từ Phú Quý không khỏi tức cười, nhưng nàng cũng không muốn say khướt ở trong lâu, sợ truyền ra ngoài sẽ làm cho người mình yêu nhất lo lắng, nhưng mà nàng ấy sẽ như vậy sao? Cười khổ một tiếng, nói: “Gia nói đương nhiên không phải Phú Quý lâu, còn nơi khác thì sao?” Nhưng thật ra Từ Phát tiếp lời: “Gia ơi, trong kinh thành này cùng chúng ta nổi danh thì phải là Đệ Nhất Lâu, nghe nói nơi đó gà quý phi* là tuyệt nhất.” Từ Phú Quý cười thật to, nói: “Được, vậy chúng ta đêm nay phải đi Đệ Nhất Lâu.”
—
(*)Nguồn gốc “món gà Quý phi” bắt nguồn từ sự tích sau:
Vào một hôm, Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi ăn tiệc, uống rượu, xem hát. Khi rượu vào say khướt, Quý Phi nhã hứng, nũng nịu với vua Đường:
“Thϊế͙p͙ muốn bay lên trời”. Đường Minh Hoàng lại nghe lầm là nàng đòi ăn món “bay lên trời”, nên truyền lệnh cho đầu bếp làm món mà Quý Phi ưa thích.
Các đầu bếp hoàng gia được triệu tập. Có người nguyên quán ở Tô Châu rất giỏi nghề bếp, đưa đề nghị: “Thịt cánh gà rất ngon, đem chế biến món “Bay lên trời” chắc sẽ vui lòng Quý Phi”.
Nói xong, ông cho bắt mấy con gà tơ, chặt lấy cánh hầm với măng non, ớt xanh, nấm hương và một số rau gia vị hỗn hợp… thành món “Bay lên trời”. Thái giám dọn ra, Quý Phi nhìn thấy món lạ. Đường Minh Hoàng nếm trước, khen ngon. Quý Phi nếm sau, bình phẩm “Món này màu sắc tươi đẹp, thịt mềm, thơm lừng, giống như thϊế͙p͙” và đề nghị đặt tên là món “Gà Quý Phi”.
Từ đó, ở cung đình, có thêm món mới “Gà Quý Phi” trong thực đơn. Khi đầu bếp người Tô Châu về hưu, đem món “Gà Quý Phi” phổ biến ngoài nhân dân lưu truyền vùng Tô Châu đến ngày nay.