Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Phú Quý thật sự kéo dài thời gian tới Quý phủ, nhìn thấy hai pho sư tử bằng đá trước cửa càng không muốn đi vào. Nếu nhạc phụ hỏi chuyện tối qua biết làm sao bây giờ a. Trong lòng một trận kinh hoảng, đầu vai lại bị ai đó vỗ nhẹ, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Thanh Dân tươi cười như tắm gió xuân.
Quý Thanh Dân sáng sớm đã chứng kiến muội phu do dự đứng trước cửa, vốn mình cũng đang ở trong nha môn, mới vừa bị gã sai vặt thông báo Tương Vương đang trong phủ, lại không biết Từ Phú Quý sao lại ở đây. Nhưng nếu đã đến, thì nên vào phủ, cho nên hắn không để ý tới Từ Phú Quý một bộ dạng muốn chạy trốn, ôm chầm bả vai của nàng lôi vào phủ.
Quý Thanh Dân ôm thân thể nhỏ bé của muội phu, liền nghĩ thân thể gầy yếu thế này nên bảo muội muội hảo hảo thay nàng bồi bổ, hắn còn trông cậy vào hai nàng sinh đứa cháu cho hắn vui lây đây.
Một đường tới nội sảnh, Quý Thanh Dân mới buông tay, nhìn thấy người bên cạnh còn kinh hồn chưa định, cười nhạt, lập tức nghiêm mặt ý bảo nàng cùng nhau đi vào. Chu Kiện nhìn thấy người tối hôm qua bị nàng chỉnh cho thảm hại tiến vào, tâm tình lại tiếp tục đại hảo, mỉm cười nhìn nàng tiến vào. Lập tức Quý lão gia mở miệng nói: “Thanh Dân, Phú Quý, nhanh chóng đến bái kiến Tương Vương điện hạ.”
Quý Thanh Dân cúi đầu, đang muốn chờ muội phu bái kiến thì lại phát hiện người bên cạnh vẫn còn sửng sốt, quay đầu, lại thấy Từ Phú Quý mở to hai mắt nhìn về Tương Vương ở phía trước, hô: “Là ngươi.” Sau đó Tương Vương phá lên cười, rời ghế, chắp lên hai tay nói: “Từ huynh, biệt lai vô dạng a.” Sau đó liền đến phiên cha con Quý gia ngây ngẩn cả người. Từ Phú Quý cùng Nam Phương Tương Vương quen biết ư?
Tiếp theo, chỉ sợ trừ bỏ Chu Kiện, mấy người khác đều có tâm sự, nhưng đều duy trì nụ cười. Lại chỉ nghe Tương Vương ngồi giữa vui vẻ nhất, nói: “Từ huynh, Tiểu Vương cùng huynh nhất kiến như cố (mới gặp đã thân), làm bạn hai ngày cảm thấy thật vui vẻ. Từ lâu đã xem huynh như bằng hữu, không biết Từ huynh có xem ta là bằng hữu chăng?”
Từ Phú Quý vừa nghe oán thầm một trận, còn bằng hữu cái quỷ quái gì, không biết là ai đêm qua bỏ rơi mình ở Ỷ Nguyệt Lâu, nhưng vẫn tươi cười nói đương nhiên đương nhiên. Chu Kiện thấy được nụ cười còn khó coi hơn khóc kia thì càng vui vẻ, nói tiếp: “Đã sớm nghe nói, trong phủ Phú Quý lâu của Từ đông gia có đình đài lầu các, xảo đoạt thiên công, không biết Tiểu Vương có may mắn được đi thăm không đây?”
Lời này vào tai Từ Phú Quý quả thật mới lạ, phủ nhà mình từ khi nào được đánh giá cao như vậy, sợ là nàng ta lại muốn trêu cợt, nhưng cũng không thể chối từ, đành phải nhận lời. Tiếp theo, Tương Vương vui mừng từ biệt Quý lão gia, kéo Từ Phú Quý rời đi. Quý lão gia nhìn thấy hai người rời đi, cúi đầu mở miệng nói: “Thanh Dân, con đi theo thử xem, có chuyện gì thì chiếu ứng tốt chuyện ấy.” Quý Thanh Dân lập tức lĩnh mệnh, ra nội sảnh.
Trong xe ngựa, Từ Phú Quý nghiêng đầu, đánh giá kẻ từng ở cùng mình hai đêm – Chu Kiện cùng Đỗ Nhược Chi. Người đối diện cũng không giận, cứ như vậy mặc cho nàng nhìn. Sau đó chợt nghe Từ Phú Quý hỏi: “Nếu Chu huynh là Tương Vương, kia Đỗ huynh chính là?” Đỗ Nhược Chi còn chưa đáp đã bị Chu Kiện ngắt lời: “Hẳn Từ huynh còn chưa biết, Đỗ huynh của chúng ta chính là Bảng Nhãn năm nay.”
Chuyện này khiến Từ Phú Quý khẽ biến sắc mặt, quay đầu không nói. Bảng Nhãn năm nay cũng chính là người vốn phải kết hôn với Thanh Diêu. Quả nhiên nhìn qua tuấn tú lịch sự, so với mình khá hơn nhiều.
Một hồi sau, đoàn người đến Từ phủ, gã sai vặt lập tức chào đón, giúp đỡ các nàng xuống xe ngựa. Từ Tài sớm đã thông báo, cho nên người trong phủ phần lớn cũng biết Tương Vương gia đến. Tự nhiên, đương gia chủ mẫu lại càng biết, Quý Thanh Diêu đi ra ngoài đón, nhìn thấy người đã mấy ngày không gặp, giống như hơi gầy tiều tuỵ đi. Từ Phú Quý tự nhiên cũng nhìn thấy nương tử mình, cũng chưa mặc đủ ấm đã vội đi ra rồi, chỉ lo dặn dò Từ Phát mang y phục cho mình, mà chính nàng lại ăn mặc sơ sài thế kia ư?
Lập tức một trận đau lòng, vừa định tiến lên, bước chân lại bỗng nhiên khựng lại. Từ Phú Quý, ngươi đang làm gì, không phải muốn buông nàng ra sao, còn bước đến làm chi. Thật sâu chán ghét chính mình một phen, cố đè nén tầm mắt, gọi bọn Chu Kiện vào cửa.
Chu Kiện tinh ý nhìn thấy Từ Phú Quý cùng mỹ phụ nhân vừa đi ra, nhìn thấy hai người họ cùng một dạng khó xử, càng cảm thấy thú vị. Liền đi đến trước mặt Quý Thanh Diêu hỏi: “Từ huynh, vị này hẳn là tẩu phu nhân, quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành a.” Nói xong còn chưa chờ Từ Phú Quý phản ứng, vẻ mặt ái mộ nhìn Quý Thanh Diêu.
Quý Thanh Diêu chỉ mỉm cười cho qua chuyện, nhưng lão đại Từ Phú Quý của chúng ta thì không vui chút nào, vẻ mặt giận dữ nhìn Chu Kiện, phải hận đến nghiến răng nghiến lợi a.