Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến giữa trưa, Quý Thanh Diêu nhìn thấy người kia mới chịu rời giường dùng bữa, cũng đành bất đắc dĩ. Từ Phú Quý bị nhìn nhưng chẳng mảy may lấy làm khó chịu, cười đến vẻ mặt vô hại múc một ngụm cháo, đưa hướng nương tử, liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nương tử lập tức đỏ lên, vừa trừng mắt nhìn nàng vừa mở miệng húp.
Từ Phú Quý giống như được ủng hộ, tiếp tục múc cháo, đút cháo, mấy hạ nhân bên cạnh nhìn thấy đều ngượng ngùng. Đông Mai cười thầm nghĩ, bộ dáng tiểu thư đỏ mặt thẹn thùng như vậy quả là lần đầu tiên nàng chứng kiến. Từ Phát Từ Tài nhìn thấy chủ tử không tiền đồ, ngày hôm qua còn ngồi ở cửa phòng một ngày, buổi trưa hôm nay vừa thức dậy đã vui tươi hớn hở đút phu nhân ăn cháo, aiya…. Quả là không tiền đồ a.
Từ Phú Quý thật thích thú, vui vẻ hân hoan dùng xong bữa, liền kéo bảo bối nương tử đi vào trong viện, cũng không để ý nương tử vẻ mặt nghi hoặc. Quý Thanh Diêu tới sân, bình tĩnh đứng, chợt nhìn thấy cái xích đu ở đằng xa. Từ Phú Quý cho hạ nhân đi theo phía sau đều lui ra, mỉm cười nhìn nương tử.
Nhưng lại phát hiện Quý Thanh Diêu nước mắt không ngừng tuôn ra, lập tức cuống lên, nhanh chóng ôm lấy nàng, nói: “Hảo nương tử của ta, hảo Diêu nhi của ta ơi, sao lại khóc nữa rồi, đây là phu quân ta ngày hôm kia thức cả đêm dựng lên đấy, thầm mong Diêu nhi nhìn thấy sẽ vui vẻ, cũng muốn nói cho Diêu nhi biết rằng, mỗi lời nàng nói ta đều khắc ghi trong lòng, cả đời không quên.”
Quý Thanh Diêu nước mắt càng rơi dữ dội hơn, người này một đêm không ngủ, cả tay đầy vết thương nguyên lai đều là vì một câu nói của mình. Mà câu kia của mình vốn là giận nên mới nói vậy, thế mà nàng lại tưởng thật, còn thận trọng thực hiện. Bản thân có tài đức gì mà cuộc đời này có thể gặp được người thành thực quan tâm như vậy.
Nghĩ vậy, hơi hơi ngẩng đầu, đau lòng cầm lấy hai tay Từ Phú Quý, nhẹ nhàng thổi vài cái, hỏi: “Phu quân, tay còn đau không?” Từ Phú Quý giờ mới hiểu, nguyên lai nương tử là đau lòng cho mình, tâm lập tức ngọt ngào lên, lắc lắc đầu vài cái. Quý Thanh Diêu nói tiếp: “Sau này không được không để ý thân mình như thế nữa, người không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho ta, biết không?” Nói xong, hơi hơi ngượng ngùng, Từ Phú Quý lại càng vui vẻ, cười hì hì đáp lời.
Sau đó Từ ngốc tử giống như nghĩ tới điều gì, hỏi: “Nương tử, sau này khi chỉ có hai người chúng ta, ta có thể gọi Diêu nhi không? Vừa nãy ta gọi qua, rất thích á.” Quý Thanh Diêu mới vừa ngưng khóc, mỉm cười, đồ ngốc tử này thật là, hơi hơi gật gật đầu xem như đồng ý. Được đáp ứng Từ Phú Quý lập tức hắc hắc ngây ngô cười, sau đó ôm Quý Thanh Diêu vào trong lòng.
Hai người ôm một hồi lâu mới tách ra, sau đó Từ Phú Quý nhẹ nhàng lau đi nước mắt của bảo bối nương tử, kéo nàng đến bên xích đu, ý bảo Thanh Diêu ngồi xuống. Quý Thanh Diêu giống như liền đắm chìm trong hạnh phúc an nhàn, đơn giản cười rộ lên.
Cứ như vậy một lúc lâu, Quý Thanh Diêu sợ Từ Phú Quý mệt mỏi, đi xuống khỏi xích đu, kéo Từ Phú Quý ngồi vào trong đình. Gọi Đông Mai đưa tới nước trà, liền đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Phu quân, Tương Vương ở trong phủ đã hai ngày, phu quân có từng đi qua thăm chưa?” Thấy Từ Phú Quý lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp: “Phu quân nên đi qua xem sao, Tương Vương dù gì cũng là Vương gia, thất lễ như vậy không hay.” Từ Phú Quý nghĩ cũng đúng, hai ngày nay bởi vì chuyện của mình cùng nương tử, quả thật đã xem nhẹ Chu Kiện rồi.
Nghĩ đến đây, liền đáp ứng, vừa đi ra vài bước, lại quay đầu nói: “Nương tử, sắp có gió lớn, nàng cũng mau vào nhà đi nhé, đừng để bị lạnh.” Nói xong hi ha cười, đi nhanh ra ngoài. Quý Thanh Diêu nhìn thấy bóng người rời đi, cũng nhẹ nhàng cười.
Tây sương, vẫn tiêu điều như thế, cũng không bởi vì Tương Vương vào ở mà có chút nhân khí. Tương Vương điện hạ, thế nhưng lúc này đây đang một mình nằm dưới cây liễu, bên cạnh là mấy vò rượu. Từ Phú Quý không dự đoán được sẽ nhìn thấy cảnh tượng Chu Kiện suy sút như vậy, đây quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Tựa hồ mang theo ý xin lỗi cùng hữu tình, nàng đến gần thân ảnh dưới cây liễu.
Chu Kiện híp mắt nhìn thấy Từ Phú Quý đến gần, cũng không để ý, ý bảo nàng ngồi xuống. Chính mình hiện giờ, đau lòng đến không còn khí lực, thầm nghĩ muốn say mãi không tỉnh. Nhưng, thần chí của nàng đang nhắc nhở nàng, lời nói của người nọ ngày đó, giết nàng hoặc thả nàng, ha ha, nguyên lai mình đối với nàng lại khiến nàng thống khổ đến vậy, như vậy…. như vậy thì nàng còn có lời gì để nói. Tiếp tục bưng vò rượu, để sát vào miệng, vội vàng uống.
Từ Phú Quý cũng không ngăn cản, nàng biết chắc không ngăn cản được, chỉ ở một bên cùng nàng. Cùng nàng xem mặt trời chiều ngã về tây, cùng nàng xem bầu trời đầy sao. Lúc này mới nghe thấy Chu Kiện nói chuyện: “Ngươi biết không? Phụ vương, mẫu hậu của ta đều chết ở trước mặt ta. Năm đó ta mới sáu tuổi. Tiên vương luôn muốn phụ vương ta kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nhưng phụ vương trời sanh tính vốn đạm bạc, lại càng không muốn bởi vì ngôi vị hoàng đế mà phá hỏng tình huynh đệ giữa người và đương kim Thánh Thượng. Bọn họ lại là nhất mẫu đồng bào, bởi vậy, từ lúc phụ vương ta mới vừa đầy 16 tuổi đã yêu cầu được đóng ở phương nam. Tiên hoàng biết tâm ý của người, mặc dù bất đắc dĩ nhưng vẫn nhận lời.
Rõ ràng đã nhường nhịn đến vậy, lại vẫn không thể khiến cho đương kim Thánh Thượng yên tâm, đơn giản là phụ vương ta trong tay nắm sáu mươi vạn đại quân. Một đạo chiếu thư, muốn phụ vương ta giao ra binh quyền, bằng không liền binh nhung tương kiến. Ngày ấy ta nhớ rất rõ ràng, là sinh thần sáu tuổi của ta, phụ vương ta không để ý tới tâm phúc thỉnh cầu ngài bắc thượng, lại dùng cái chết để bày tỏ trung tâm đối với Thánh Thượng. Sau đó, cha ta trước khi chết nói với ta, Kiện nhi, từ nay về sau, con không phải Tương Vương phủ quận chúa, con là Tương Vương phủ Vương gia, con phải thay cha giữ lấy Tương Vương phủ.
Từ ngày đó, ta không tin vào chân tình, bởi vì hết thảy chân tình một khi đặt trước lợi ích bản thân đều không thể nhắc tới. Nhưng đến khi ta gặp nàng, gặp được người khiến ta động tâm. Ta yêu nàng, từ 16 tuổi lần đầu tiên ôm nàng ta đã biết mình yêu nàng, nhưng chữ yêu này ta vẫn nói không nên lời.
Nhưng ta lại muốn bức nàng phải nói, không tiếc đóng kịch, gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ, Tương Vương Chu Kiện ta muốn kết hôn cùng thiên kim Tể tướng gia, vốn là muốn bức nàng nói ra tâm ý, ai biết nàng lại bỏ ta mà đi. Ta sau khi phát hiện lập tức đi tìm nàng, nhưng tìm được rồi lại có ích lợi gì đâu, nàng tình nguyện chết cũng phải rời khỏi ta. Quả nhiên, bổn vương vĩnh viễn sẽ bị người vứt bỏ, vĩnh viễn chỉ có thể cô độc mà thôi.”
Từ Phú Quý nhìn thấy nàng buồn bã rơi lệ, nguyên lai cao cao tại thượng như Tương Vương, bất quá cũng chỉ là một kẻ đáng thương. Sau đó, giống như phát hiện dưới bóng cây lộ ra thân ảnh, quay đầu nhìn, lại không thấy gì. Nghĩ thầm là chính mình đa tâm, quay đầu lại nhìn về phía Chu Kiện, sau đó nói: “Chu huynh hẳn nên đem lời hôm nay nói với ta nói cho người trong lòng của ngươi biết, mấy ngày trước, ta cũng hối hận như ngươi, nhưng bây giờ ta mới hiểu được, có một số việc ngươi không chịu nói, người ngươi yêu vĩnh viễn sẽ không bao giờ cảm thụ được.”