Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời đã về chiều, mọi người đều lên xe ngựa, nhưng thật ra ai cũng còn đang rất hưng trí, không ai vội vã hồi phủ, vì thế Từ Phú Quý đề nghị đi Phú Quý lâu dùng vãn thiện. Quý Thanh Diêu đương nhiên là vô cùng cao hứng, nàng đến Từ gia lâu như vậy, nhưng thật ra còn chưa từng đến Phú Quý lâu, đối với nơi mà phu quân mỗi ngày đều đến tò mò không thôi.
Chu Kiện cùng Mặc Ngọc cũng không có ý kiến, hai người vừa mới hảo hảo ngồi dưới tàng cây một lúc, tuy không nói chuyện với nhau nhưng tâm hai người cũng bình tĩnh hơn, giống như khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn lại, vậy nên hai bên cũng hi vọng không khí ấm áp như vậy có thể luôn kéo dài. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại, mọi người lần lượt xuống xe, gã sai vặt ở ngoài cửa lập tức nhận ra là xe ngựa của lão bản, lập tức chạy đến chào đón.
Sau một hồi, đoàn người ngồi xuống ngay tại sương phòng tốt nhất Phú Quý lâu. Mệt nhất chính là Từ Tài, cũng may hắn nhanh chóng sắp xếp, bằng không đối với vài vị chủ tử tính tình vô tư này, Phú Quý lâu làm thế nào còn có phòng trống a. Từ Tài ở một bên thật sâu oán thầm chủ tử nhà mình ngồi ở kia cười đến thoải mái. Nhìn thấy nàng kia một bộ dạng không chút tiền đồ, hắn liền hướng phu nhân hỏi han ân cần. Aiya… thời thế đổi thay a.
Một lát sau, các món khai vị được dọn lên trước, tất cả đều có hương vị thanh đạm, đây đều là do Từ Phú Quý đích thân chọn lựa, nàng biết bảo bối nương tử không thích ăn các món quá nhiều mùi vị, hơn nữa Chu Kiện các nàng đến từ phương nam, cũng thích thức ăn thanh đạm hơn. Sau vài món khai vị, thức ăn nóng hổi cũng lần lượt được mang lên, đều là những món ăn bình thường nhưng tất cả đều rất đặc sắc, thập phần đặc biệt. Tất cả mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Quý Thanh Diêu hôm nay xem như ăn khá nhiều, nhưng người bên cạnh tựa hồ một chút cũng không phát hiện, vẫn cúi đầu nghiêm túc giúp nàng lột vỏ tôm, giống như cùng tôm giao chiến một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu, gắp thịt tôm lên, để sát vào bên miệng nàng. Rõ ràng là no rồi, nhưng cũng đành bó tay với nụ cười kia của nàng, đành phải nói “Một con cuối cùng thôi nha.”, thấy được người nọ gật đầu, mới đồng ý mở cái miệng nhỏ nhắn.
Một bữa cơm ăn gần một canh giờ mới chấm dứt, mọi người đều mang vẻ mặt thỏa mãn. Từ Phú Quý nhìn sắc trời, nghĩ thầm cũng nên hồi phủ. Quay đầu lại hỏi ý kiến mọi người, cuối cùng quyết định cùng nhau hồi phủ. Thế là vợ chồng son Từ Phú Quý đi ở phía trước, hai người tình tứ khoác tay nhau, kɧօáϊ hoạt đi trêи đường, tiện thể làm “ngứa mắt” người ngoài.
Đương nhiên người ngoài này chính là kẻ đang đi ở phía sau các nàng – Chu Kiện. Chu Kiện híp mắt nhìn chằm chằm Phú Quý, tên tiểu tử này cũng không bận tâm một chút mình ở phía sau còn đang lâm vào thời kì thương tâm sao? Nàng vẫn ngày ngày cố gắng thành thật an phận, mới đổi lấy được Mặc Ngọc không hề trốn tránh mình, nhưng chỉ giới hạn ở chỗ đó. Hai người cũng không tiếp tục có bất cứ hành động thân mật nào.
Mình không phải là không rõ, Từ Phú Quý ngày ấy nói có lý, hẳn là mình nên nói ra tình cảm trong lòng với Mặc Ngọc, nhưng Tương Vương luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lại ở trước mặt người mình yêu nói không nên lời mấy chữ kia. Nghĩ vậy, hơi hơi nhìn về phía người bên cạnh, aiyo… rốt cuộc khi nào thì mình mới có được hạnh phúc như Từ tiểu tử kia đây. Hay là kẻ ích kỷ nhát gan như mình, căn bản không xứng có được hạnh phúc?
Mấy người họ đi một hồi lâu mới trở về phủ, đều tự cáo từ. Sau khi quay về, Từ Phú Quý liền thẳng tiến phòng tắm. Đang thanh thanh sảng sảng đổi quần áo, nhớ tới Thanh Diêu vừa mới dặn dò, lại khoác thêm một lớp áo, chậm rãi đi hướng phòng ngủ. Gần đến phòng ngủ, lại thấy thân ảnh Chu Kiện bên hành lang.
Chu Kiện đang phân vân liệu có nên nói lời cảm tạ Từ Phú Quý, dù sao không có nàng hôm nay mời, mình và Mặc Ngọc cũng không có cơ hội ấm áp ở chung đến quá trưa. Cho nên sau khi trở về phòng, lại đi ra ngoài tìm nàng, lại nghe hạ nhân báo rằng Từ Phú Quý đang ở phòng tắm Đông sương. Trong lòng không khỏi tò mò, trời lạnh như vậy còn bày đặt không tắm cùng mỹ nhân nương tử, chạy đến chỗ xa như vậy để tắm rửa. Chẳng lẽ tiểu tử này còn chưa chạm qua nương tử nhà nàng? Như vậy thì, hì hì…
Vì thế, đây chính là nguyên nhân vì sao Từ Phú Quý vừa ra khỏi Đông sương lại ngay tại hành lang nhìn thấy Chu Kiện. Nhanh chóng chạy đến, hỏi: “Chu huynh sao lại ở đây?”. Chu Kiện cũng không đáp, nhìn Từ Phú Quý cười nói: “Từ huynh, trời lạnh như vậy sao không tắm ở ngay trong phòng mình?” Từ Phú Quý cũng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi chuyện này, đang nghĩ ngợi phải trả lời thế nào, lại nghe Chu Kiện nói thêm: “Từ huynh, trời đã tối như vậy, cùng phu nhân ngâm mình tắm uyên ương cũng không đúng lúc lắm, hay là ngẫu nhiên thay đổi một chút đi, ở đây bổn vương đang có một quyển sách có thể giúp Từ huynh học tập thật tốt, ta tặng cho Từ huynh, xem như đáp tạ Từ huynh hôm nay đã mời ta.” Nói xong, cũng không để ý Từ Phú Quý phản ứng thế nào liền đem sách giấu trong ngực áo nhét vào tay nàng, xoay người rời đi.
Từ Phú Quý khó hiểu nhìn bóng người rời đi, gãi gãi đầu, tò mò nhìn xem quyển sách kia, vừa thấy tên sách đã giật mình, “Nữ tử cùng nhau LÊN ĐỈNH vu sơn”. Mấy chữ được khắc rõ ràng ngoài bìa. Sau đó thuần chân Từ Phú Quý mặt liền đỏ bừng, miệng niệm chú thanh tâm. Dù đã niệm chú, tim vẫn nhảy lên mãnh liệt, vì thế lập tức nhìn xung quanh, phát hiện không có người mới lặng lẽ mở ra, nhìn thấy thứ ở bên trong khiến Từ Phú Quý tà tâm nhộn nhạo.
Thế là tiểu Phú Quý thuần chân khả ái vào đêm đó đã bị tiểu Kiện huynh phôi tâm hỗn đản hoàn toàn đẩy vào con đường sắc lang không thể quay đầu.