Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một buổi chiều nọ, khi mà ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trêи nền đất kèm theo từng cơn gió xuân ôn hòa thổi đến làm say lòng người. Từ Phú Quý tranh thủ lúc rảnh rỗi bồi thê nhi ngồi trong sân uống trà, nàng nhìn hai thân ảnh chơi cờ bên cạnh liền cảm thấy một trận thỏa mãn. Bất tri bất giác, Tiểu Thiên Bảo đã được năm tuổi, tiểu tử kia lớn lên vừa thông minh lại đáng yêu. Nhìn búi tóc nho nhỏ được cột trêи đỉnh đầu, một thân trang phục màu lam nhạt, còn khoác một chiếc áo bông màu vàng.
Từ Phú Quý còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên ôm Tiểu Thiên Bảo, thật giống như chỉ mới ngày hôm qua, nào ngờ phút chốc nó đã lớn như vậy rồi. Ngày ấy cùng nương tử nhà mình giúp nó tắm rửa mới phát hiện đứa tiểu tử đáng yêu tròn trịa kia là nữ hài, nhưng Từ thúc rõ ràng một câu cũng không đề cập tới, cho nên nàng và Thanh Diêu đều cho rằng, cái gọi là con nối dòng hẳn phải là nam hài, chưa từng nghĩ sẽ là nữ hài. Hai nàng đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau đó chính là mừng rỡ, vì các nàng đều thích nữ hài, nhất là khi nhìn thấy Sở Thiếu Đình hạ sinh song bào thai nữ hài, nói không hâm mộ thì đúng là gạt người. Cho nên khi có được Tiểu Thiên Bảo liền càng thêm quý trọng, cảm kϊƈɦ.
Hai nàng cũng đã nghĩ rất lâu, nên tuyên bố là nam hài hay là nữ hài, cuối cùng Quý Thanh Diêu vẫn quyết định tuyên bố ra ngoài là nhi tử, cũng để Tiểu Thiên Bảo nữ phẫn nam trang giống cha nó. Không phải không lo sau này Tiểu Thiên Bảo có oán các nàng hay không, nhưng mà hơn cả oán chính là không cam lòng để Tiểu Thiên Bảo phải sống ở nơi dè chừng, áp lực, chỉ nguyện cho nó được tự do tùy tính, ương bướng suốt đời.
Từ Phú Quý nghĩ, xuất thần thật lâu, cho đến khi hai người bên cạnh gọi nàng mới hồi phục tinh thần, mang theo nụ cười quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Thiên Bảo đang hoang mang nhìn mình, sau đó hỏi: “Cha đang suy nghĩ gì vậy, con và mẹ gọi người thật lâu người mới nghe thấy á” Từ Phú Quý áy náy liếc mắt nhìn nương tử nhà mình, chỉ thấy Quý Thanh Diêu ôn nhu cười, thay nàng rót thêm trà. Từ Phú Quý cười tiếp nhận trà nói: “Cha không nghĩ gì cả, chỉ nghĩ Tiểu Thiên Bảo của chúng ta lớn nhanh quá đi, mới ngày nào còn trong tã lót mà bây giờ đã năm tuổi rồi”
Vừa nói xong, Quý Thanh Diêu cũng theo đó trầm tư, vợ chồng Từ thị cùng nhau nhớ lại, Tiểu Thiên Bảo bất đắc dĩ nhìn cha mẹ thường thích cảm thán thời gian, aiya, không phải chỉ nữ tử mới thích như vậy sao, sao cha nó còn thích như thế hơn cả mẹ nó vậy nhỉ. Đang trong lúc hoang mang chỉ nghe thanh âm ôn hòa vang lên: “Bảo nhi, mẹ hỏi con này, con có giận chúng ta không, khi mà Bảo nhi rõ ràng là nữ hài nhưng chúng ta lại đem con nữ phẫn nam trang như nam hài tử thế này” Từ Phú Quý kinh ngạc nhìn nương tử nhà mình, nàng không nghĩ tới Thanh Diêu sẽ hỏi điều này.
Kỳ thực vấn đề này các nàng vẫn luôn sầu lo, vẫn trốn tránh, lại không nghĩ rằng hôm nay Thanh Diêu thế nhưng lại hỏi ra, nhìn thấy nương tử khẩn trương kéo góc áo, Từ Phú Quý càng thêm đau lòng, Diêu nhi ngốc này tuy hờ hững hỏi ra lời này nhưng lại khẩn trương sợ hãi như vậy. Nàng chậm rãi vươn tay, phủ lên bàn tay nhỏ bé của Thanh Diêu, sau đó nắm chặt, muốn cho nàng hiểu rõ, mặc kệ thế nào, mình vẫn sẽ luôn bồi bên cạnh nàng, Thanh Diêu lúc này mới nhìn đôi mắt của Từ Phú Quý mỉm cười.
Thiên Bảo càng ngày càng không hiểu nổi cha mẹ nó, mỗi ngày nếu không thất thần thì sẽ hỏi chút vấn đề kì quái, mấy ngày hôm trước mình cùng con trai của Từ Tài thúc là Đa Kim chơi đá cầu, lão cha liền khẩn trương hồi hộp hỏi mình có phải thích Đa Kim rồi không, ai dà. Vậy nên nó không chơi với Đa Kim nữa, chạy đi tìm con gái của Từ Phát thúc là Đa Ngân đi thả diều, lão cha lại hỏi mình có muốn nhận Đa Ngân làm con dâu nuôi từ bé không, tránh cho người ta đoạt mất, ái dà da. Nên bây giờ lão cha làm cho nó không dám chơi cùng tiểu bằng hữu nào khác nữa, chỉ có thể chơi cờ với mẹ.
Tiểu Thiên Bảo nghĩ vậy liền nhíu mày nói: “Bảo nhi chưa bao giờ giận cha mẹ hết, Bảo nhi biết mình là nữ hài, nhưng Bảo nhi thích được nuôi dạy như nam hài, không giống như Đa Ngân cả ngày không thể ra cửa, cũng không được chạy nhảy nhiều, Bảo nhi thích sinh hoạt tự do tự tại, giống như bây giờ”. Nghe thế, Từ Phú Quý và Quý Thanh Diêu hai người mới cùng nhau thở ra, khúc mắc trong lòng nhiều năm qua xem như đã được giải.
Vừa định nói tiếp chợt nghe thấy Tiểu Thiên Bảo nói thêm: “Với lại… Bảo nhi muốn xin cha một việc, chính là mỗi ngày đừng căng thẳng chăm chú nhìn Bảo nhi chơi với ai, lo lắng Bảo nhi sẽ thích ai. Vì Bảo nhi đã có người thích rồi” nói xong, Tiểu Thiên Bảo ưỡng ngực lên, bộ dạng nghiêm túc lại kiêu ngạo.
Vợ chồng son ngược lại không nghĩ tới “nhi tử” của mình có “tiền đồ” đến vậy, mới bây lớn mà đã có người thích rồi, Quý Thanh Diêu cảm thấy ngượng ngùng, vẫn là Từ Phú Quý nuốt nước miếng một cái hỏi: “Người A Bảo thích là ai? Không phải là biểu tỷ của con chứ?” cũng khó trách Từ Phú Quý nghi là Quý Bình, vì bình thường nhà các nàng chỉ qua lại với Quý gia, cơ hồ không qua lại với những nhà khác, nhà Chu Kiện, Sở Thiếu Đình thì ở tận phía nam, nhiều nhất là ngày lễ Tết mới gặp một lần, cho nên người tiểu hài tử Bảo nhi gặp nhiều nhất, thân thiết nhất ngoại trừ Đa Ngân thì chính là Quý Bình rồi.
Tiểu Thiên Bảo nghe cha nàng nói lập tức mất hứng, lớn tiếng nói: “Sao cha lại nghĩ Bảo nhi sẽ thích biểu tỷ hung dữ đáng ghét kia chứ? Phu tử nói cưới vợ phải tìm thục nữ, cho nên Bảo nhi cưới vợ đương nhiên muốn được như cha rồi, phải cưới một người như nương, phu nhân dịu dàng hiền thục, muốn con cưới người giống Biểu tỷ thì Bảo nhi tình nguyện đi làm hòa thượng cho rồi” Từ Phú Quý vừa nghe liền cảm động, đứa nhỏ này quả nhiên nghe theo nàng, giống nàng căm thù Quý Bình đến tận xương tủy, vì vậy nàng lập tức gật đầu phụ họa theo. Quý Thanh Diêu bất đắc dĩ nhìn “nhị gia” này, xem ra Bình nhi ngày thường rất không tốt, dọa phu quân và nhi tử của nàng rồi.
Nhị gia vui sướиɠ nói xấu Quý Bình xong, Từ Phú Quý mới nhớ ra quên hỏi người “nhi tử” thích, vì vậy lại mở miệng hỏi một lần. Chỉ thấy Tiểu Thiên Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Người Bảo nhi thích chính là Vân muội muội nhà Thiếu Đình di” nói xong, cúi đầu càng thấp.
Vợ chồng Từ gia vừa nghe lại cả mừng, ánh mắt của Bảo nhi các nàng thế mà thật tốt, biết coi trọng hai vị thiên kim Đỗ gia. Nói về tên đầu gỗ Đỗ Nhược Chi kia, khi đó Sở Thiếu Đình sinh non, sau hơn hai mươi canh giờ mới hạ sinh hai nữ nhi, có lẽ nhờ thế mà cái đầu gỗ của hắn bỗng dưng trở nên thông suốt. Sau đó toàn tâm toàn ý đối đãi với Sở Thiếu Đình cùng hai con gái, dưới đề cử của cha vợ, hiện giờ cũng đã kế thừa tước vị Trần Quốc Công.
Nói đến cũng thật kỳ quái, Sở Thiếu Đình là người có tính tình tinh quái, nhưng hai nữ nhi một chút cũng không giống nàng. Đỗ đại tiểu thư Đỗ Vong Trần, tính tình ôn hòa, nghe nói thích nhất chính là ngâm mình trong thư phòng đọc sách. Mà Đỗ nhị tiểu thư Đỗ Vân Thanh càng điềm tĩnh hơn, chỉ cực thích chơi cờ viết chữ. Hai đứa con gái đều cực kỳ điềm đạm an tĩnh giống Đỗ Nhược Chi, tuổi còn nhỏ cũng chỉ yêu thi thư văn nhã, cho nên người làm mẹ như Sở Thiếu Đình cực không hài lòng, nàng cảm thấy ông trời thật bất công, hai nữ nhi đều giống tướng công đầu gỗ của nàng. Từ Phú Quý thì lại rất vui vẻ, nếu như hai song bào thai này đều giống Sở Thiếu Đình thì liệu nàng có thể sống được sao?
Cho nên lúc Thiên Bảo nói thích Vân Thanh, nàng thực hài lòng, vội vã cổ vũ “nhi tử” nhà mình xông lên. Tiểu Thiên Bảo vốn có chút ngượng ngùng, nhưng thấy cha nó vẫn giữ nguyên vẻ mặt vui vẻ, tất nhiên cũng làm nó phấn khởi lên, ngồi nghe cha nhà mình giảng giải chiến lược truy nương tử.
Quý Thanh Diêu bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ này, lắc lắc đầu nở một nụ cười, mà đến nàng cũng không biết nụ cười ấy mang theo cưng chiều, ngọt ngào đến nhường nào.