Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi ra ngoài bình phong, Quý Thanh Diêu nghiêng nhìn Từ Phú Quý từ sau khi vào nhà luôn luôn cúi đầu hối hận, cất tiếng gọi khẽ: “Phu quân, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Từ Phú Quý vừa nghe tiếng liền quay phắt lại, nhìn thấy Quý Thanh Diêu mới vừa tắm xong, mặt vẫn còn chút đỏ ửng, thần sắc cũng trở nên dịu dàng, trong mắt dường như có nhiều hơn một chút thứ mà bình thường không có, Từ Phú Quý bỗng thấy choáng váng.
Quý Thanh Diêu nghiêng nhìn người này từ sau khi bị thương liền trở nên vô thanh vô tức, tự ý kéo nàng lên giường, chuẩn bị nhìn xem đầu gối của nàng. Đại phu chỉ xem cái trán của nàng, nhưng Quý Thanh Diêu biết bị thương không chỉ có chỗ đó, nhìn thấy nàng vừa vào cửa đã chân thấp chân cao là biết. Nhẹ nhàng xắn trung khố của nàng, để lộ ra đầu gối té đến bầm tím, không khỏi nhíu chặt mày, một trận đau lòng.
Từ Phú Quý nhìn thấy nương tử vẫn đang nhăn mày, liền lấy lòng hỏi: “Nương tử nè, có phải còn buồn bực ta không?” Quý Thanh Diêu cũng không để ý nàng, lấy ra khăn ướt bên giường chậm rãi chà lau đầu gối cho nàng, sau đó đắp dược cao lên, xoa nhẹ.
Chờ nhìn thấy máu bầm giống như tan đi một chút mới kéo ống quần dài của nàng xuống, thu dọn hảo dược vật. Lúc này mới nhìn về phía Từ Phú Quý nói: “Ta không phải buồn bực mà là đau lòng. Buổi sáng người ngợm hẵn còn lành lặn, giữa trưa liền té đến bầm dập cả người, Bình nhi bảo người trèo lên cây là không đúng, nhưng người vẫn có thể kêu gã sai vặt thay người đi cơ mà.”
“Nhưng mà, Bình nhi nói muốn ta tự mình lấy trứng chim, như vậy con bé mới chịu thừa nhận ta là cô phụ của nó.” Từ Phú Quý yếu ớt nói tiếp. Quý Thanh Diêu trỏ nhẹ ót nàng, xẵng giọng: “Đúng là ngốc tử, người đã là phu quân của ta, còn cần đứa con nít như Bình nhi thừa nhận hay sao?” Nhưng Quý đại tiểu thư cũng không phủ nhận, nghe được Từ ngốc tử giải thích như thế trong lòng liền thêm ngọt ngào.
Từ Phú Quý còn chưa kịp tiêu hoá đau lòng, nương tử lại nói câu ôn nhu như vậy còn mang chút làm nũng, sao có thể không cho tâm tình của nàng bay lên được đây, si ngốc nở nụ cười, sau đó vẫn không nhúc nhích nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Nương tử của nàng thật xinh đẹp, mặt đỏ hồng, ánh mắt chợt lóe, còn có miệng giống như có phần hơi giơ lên, thật hồng hào đáng yêu. Từ Phú Quý nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Thật muốn ăn quá đi à!
Quý Thanh Diêu cũng phát hiện trong mắt ngốc tử kia tràn đầy ɖu͙ƈ vọng, càng thêm đỏ mặt, Từ Phú Quý nhìn thấy nương tử cũng không có ý muốn cự tuyệt, không biết lấy can đảm từ đâu mà càng áp sát vào Quý Thanh Diêu, tay ôm eo nhỏ của nàng, miệng áp lên miệng nàng. Lập tức một hương thơm tiến vào miệng của mình.
Từ Phú Quý đi theo bản năng của cơ thể, Quý Thanh Diêu nóng bỏng cũng không thiếu ôn nhu, nàng lại cảm thấy vẫn chưa đủ, lập tức đưa đầu lưỡi vào miệng Quý Thanh Diêu, ở trong miệng đầy hương thơm tìm được đầu lưỡi đối phương, vì thế bắt đầu khiêu khích, dây dưa. Quý Thanh Diêu cảm thấy đầu thật sự choáng váng, trêи người cũng càng ngày càng nóng, nhưng vẫn theo ý nghĩ trong lòng, cùng Từ Phú Quý dây dưa.
Hai người hơi thở càng ngày càng nặng, bỗng một tiếng kêu la đột nhiên phá vỡ bầu không khi lãng mạn nhưng không kém phần ái muội này. Hai người nhanh chóng tách ra, Từ Phú Quý một phen đem Quý Thanh Diêu bảo hộ ở sau người, lại thấy Quý Bình xuất hiện ở trong phòng của các nàng, phía sau còn có Đông Mai đi theo vẻ mặt ngượng ngùng.
Nguyên lai là Đông Mai đến đưa thuốc của đại phu, khẽ gõ cữa nhưng thật lâu cũng không có người trả lời. Đông Mai cũng hiểu được ban đêm hai vợ chồng cùng ở trong một phòng, nếu không ai trả lời là có ý gì, nhưng Quý Bình thì làm gì biết. (*cháu nó còn nhỏ có biết gì đâu, ok fine :> )
Tiểu Ma vương tuy rằng bị phạt nhưng cũng hiểu được không phải chuyện gì to tát. Ngược lại còn cảm thấy có chút xíu sống lỗi với cô phụ ngốc ngơ ngác của nó. Đang muốn tới xin lỗi, lại nhận ra Đông Mai lưỡng lự. Một phen đẩy cửa vào lại thấy cô cô cùng cô phụ của nàng đang “ăn miệng” nhau. Việc này, Quý Bình từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân cũng không tái giá, đương nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.
Quoaaaa, kêu lên, đánh thức hai người đang say mê, cũng chẳng quan tâm ai nói gì, đứng ngốc một lúc rồi chạy ra ngoài. Để một mình Đông Mai ở lại mặt mũi xấu hổ, trước tiên nàng hồi thần đặt thuốc lên bàn, sau đó cũng nhanh như chớp chạy mất.
Còn lại hai người nọ mặt đỏ như gấc. Trầm mặc một hồi lâu, Từ Phú Quý quyết định mở miệng trước: “Nương tử ơi, ta không phải cố ý đâu, nàng đừng tức giận nhé.” Quý Thanh Diêu lúc này cũng thoáng ổn định tâm thần, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm, vẫn không khỏi thẹn thùng, cúi đầu ứng thanh. Từ Phú Quý vừa nghe nương tử không tức giận liền xoay người qua, nhìn về phía Quý Thanh Diêu nói: “Thật không giận sao?” Quý Thanh Diêu nhìn người trước mắt ngốc đến đáng yêu, đỏ mặt miễn cưỡng ngẩng đầu nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, đây vốn là chuyện bình thường, sao ta phải tức giận.”
Nói xong, vẫn không quên giận nàng liếc mắt một cái. Những lời này nhưng lại làm Từ Phú Quý vui vẻ, nàng không tức giận, còn nói chuyện vừa mới nãy là bình thường. Vì thế cười hỏi: “Vậy nương tử ơi, sau này ta có thể mỗi ngày đều hôn nàng như vậy được không?” Nói xong lời này, Từ Phú Quý còn bày ra vẻ mặt chờ mong, nhìn thế nào cũng không có một chút thẹn thùng. Nhưng Quý Thanh Diêu là tiểu thư khuê các, nghe qua lời nói trực lộ như vậy, cho dù đang giận cũng hóa thành xấu hổ, mạnh tay gõ đầu Từ Phú Quý một cái, không thèm để ý tới nàng, tự ý nằm ngủ.
Từ Phú Quý nhìn thấy bộ dáng của nàng, thầm nghĩ có thể nương tử không thích mỗi ngày đều hôn, vậy thì hai ngày hôn một lần chắc không thành vấn đề đâu nhỉ, nghĩ vậy Từ Phú Quý lập tức mừng khấp khởi tắt đèn, đi ngủ.
—
Hôm nay Ngáo công tử đc ăn đậu hũ rồi, thích nhé :v