Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tử ĐằngBeta: An Dung Ni
Mã Tu Hòa vốn không thích giấc ngủ của mình bị người khác quấy rầy, ngay cả bây giờ, nếu người đánh thức anh có là ông chủ của anh, vẻ mặt của anh cũng không tốt nổi.
Viên Từ Lâm nhìn sắc mặt mệt mỏi của Mã Tu Hòa, “Chào buổi sáng.”
Tuy Mã Tu Hòa vẫn mặc áo ngủ, đầu tóc có chút hỗn loạn, nhưng tư thế dựa cửa vẫn mạnh mẽ trầm tĩnh như thường, “Viên tiểu thư, tôi nghĩ là cần phải bổ sung thêm điều kiện, nếu không có chuyện quan trọng liên quan đến vụ án, thì xin đừng tới nhà tôi làm phiền nữa.”
“Điều kiện này tôi đồng ý, nhưng mà, anh hẳn là nên mời tôi vào nhà ngồi chứ, tôi đến tìm anh đúng là vì chuyện vụ án thôi.”
Mã Tu Hòa nhìn Viên Từ Lâm một lát, rồi nghiêng người nhường đường.
“Mời vào.”
Mã Tu Hòa tiếp Viên Từ Lâm tại phòng tiếp khách, sau đó, anh xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đi ra, quần áo đã được mặc chỉnh tề.
Mã Tu Hòa lịch sự hỏi một câu: “Cô thích uống loại trà nào?”
“Không có rượu đỏ sao?”
“Tôi không có thói quen uống rượu đỏ vào buổi sáng.”
Viên Từ Lâm thản nhiên cười: “Vậy hồng trà đi.”
Mã Tu Hòa bỏ túi hồng trà ngâm vào nước, đặt trước mặt Viên Từ Lâm, anh không hề hỏi những câu thăm hỏi sức khỏe vô nghĩa, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện liên quan đến vụ án là chuyện gi?”
Viên Từ Lâm cầm ly trà lên, không uống vội, mà chỉ chậm rãi đưa qua đưa lại, “Ừm… Tôi nghĩ ra người hâm mộ đó có thể là ai rồi.”
Mã Tu Hòa kiên nhẫn đợi Viên Từ Lâm nói tiếp.
“Người đó tên là Cổ Vĩ Dân, 30 tuổi, đã hợp tác với ba tôi trên phương diện công việc, anh ta là phó tổng của một công ty.”
“Tại sao cô lại nghi ngờ anh ta chính là người hâm mộ?”
“Bởi vì hắn ta theo đuổi tôi, vừa khéo, người hâm mộ cũng bắt đầu gửi thư cho tôi từ những ngày ấy, nhưng tôi vẫn không đáp lại hắn, chẳng phải, lúc này hắn không khác nào một tên công tử nhà giàu bị từ chối sao, nói không chừng, hắn ta sẽ điên cuống tìm mọi cách có thể chiếm được tình cảm của tôi.”
“Cô có tài liệu chi tiết về hắn ta không?”
“Tuy tôi với hắn ta có quen biết nhau một thời gian, nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ đặt hắn ta ở mối quan hệ thân mật hơn, cho nên, tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về hắn ta.” Viên Từ Lâm lẳng lơ nhìn Mã Tu Hòa, “Nhưng tôi có cách để anh có thể trực tiếp đến gặp hắn ta, chỉ cần anh đồng ý đi với tôi.”
Mã Tu Hòa không chút hoang mang đáp: “Lúc điều tra vụ án, tôi đương nhiên có thể đi cùng cô rồi.”
“Vì sao anh lại không đồng ý ở lại bảo vệ tôi? Chỉ cần anh ra giá, bao nhiêu tôi cũng có thể trả cho anh.”
Mã Tu Hòa nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói trước đây tôi chưa từng làm vệ sĩ, hơn nữa nhìn vào tình huống trước mắt, tôi cho rằng cô tạm thời trong vòng an toàn, ngược lại những người nguy hiểm lại đều là những người đã đắc tội qua với cô, dù ít hay nhiều.”
“Vì vậy, anh cảm thấy những người đó đáng được bảo vệ hơn tôi sao?”
“Không có bất kỳ sinh mạng con người nào không đáng giá được bảo vệ.”
Viên Từ Lâm không hiểu những lời anh nói, đang muốn tiếp tục truy hỏi anh đến cùng, lại nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Không biết là tên nào không biết điều.
Viên Từ Lâm có chút khó chịu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Mã Tu Hòa đi ra, anh thoáng nhìn qua mắt mèo, chỉnh lại cổ áo một chút, rồi mở cửa.
“Chào buổi sáng.”
Một giọng nói dịu dàng tinh tế vang lên.
Viên Từ Lâm nâng mày lên, vô cùng tò mò, chờ đợi Mã Tu Hòa xuất hiện phản ứng khó chịu.
Nhưng, ngoài dự liệu của cô, Mã Tu Hòa không hề biểu hiện bất kỳ phản ứng thù địch nào như gặp cô sau khi rời giường, ngược lại, anh còn nở một nụ cười vô cùng ấm áp: “Chào buổi sáng.”
Giọng nói kia lại vang lên: “Tôi đã tính toán thời gian, anh chắc là mới rời giường sao?”
“Đúng vậy.”
“Đây là cháo cho anh, sáng sớm hôm nay tôi vừa nấu, hi vọng hợp khẩu vị với anh.”
“Tài nấu nướng của em lúc nào mà chẳng hợp khẩu vị của tôi.”
Viên Từ Lâm càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, cô thò đầu ra ngoài nhìn, Mã Tu Hòa đưa lưng về phía cô, nói chuyện cùng một nữ sinh tóc dài. Viên Từ Lâm vô cùng tức giận, Mã Tu Hòa lúc này hoàn toàn khác với thái độ ‘nghênh đón’ cô khi nãy, anh không chỉ mở cửa ra một khe nhỏ, cũng không cố ý chặn đường, tất nhiên, anh cũng không phòng bị đứng bên ngoài.
Cô nữ sinh kia lâp tức phát hiện Viên Từ Lâm đang ngồi trong phòng khách, cô ngẩn ra, “Anh có khách sao?”
Mã Tu Hòa trả lời qua loa: “Ừm, chuyện công việc thôi.”
“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”
“Ừm.”
Mã Tu Hòa đóng cửa lại, đem chiếc bình giữ nhiệt đặt vào phòng bếp, sau đó mới quay lại phòng khách. Nhìn thái độ thản nhiên của anh, dường như, anh không hề có ý định giải thích với cô.
Viên Từ Lâm muốn làm rõ, liền hỏi: “Vừa rôi là bạn gái anh sao?”
Mã Tu Hòa lấy tay nâng gò má, trong lòng thầm coi như là không sai.
“Còn chưa phải.”
Lần đầu tiên, anh trả lời một câu hỏi riêng tư với cô ta.
——
Manh mối Viên Từ Lâm mang đến cũng không nhiều, Mã Tu Hòa thảo luận cùng cô một lát, rồi nhanh chóng mượn cớ bắt cô rời đi, anh tiễn cô đến thang máy, dặn dò một câu “Chú ý an toàn”, rồi lười biếng trở về.
Không thể nghi ngờ, khi đối mặt với các án kiện, Mã Tu Hòa lúc nào cũng vô cùng tự tin và nóng nảy, nhưng đối với Viên Từ Lâm, anh vẫn một mực khách sáo, duy trì khoảng cách giữa người dân và thám tử, Viên Từ Lâm lại bị chính thái độ khi nóng khi lạnh này hấp dẫn đến nỗi hết thuốc chữa.
Cô nghĩ mọi cách để có thể giành lấy sự coi trọng của anh.
Viên Từ Lâm ra khỏi thang máy, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô nữ sinh khi nãy, thấy cô đứng trước thùng thư ghi số 1102
Viên Từ Lâm nhớ lại số nhà của Mã Tu Hòa là ‘1101’.
Viên Từ Lâm lập tức đi tới, cô nữ sinh thấy cô ta tới gần, nhanh chóng quay đầu lại, thì bất ngờ nhìn thấy Viên Từ Lâm, nhưng cô vẫn lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”
Viên Từ Lâm hỏi: “Cô là hàng xóm của Mã Tu Hòa?”
“Đúng vậy.”
“Mỗi ngày cô đều làm bữa sáng cho anh ấy sao?”
“Cũng không là hằng ngày…” Chỉ là từ ngày cô biết được một ngày anh không ăn đủ ba bữa, nếu đúng lúc anh đang ở nhà, cô nhất định sẽ làm một phần bữa sáng nữa mang sang cho anh.
“Cô tên gì?”
Cô không trả lời, hỏi lại: “Cô là người vừa ủy thác Mã Tu Hòa?”
Viên Từ Lâm lạnh lùng cười: “Nói vậy, cô cũng biết anh ấy là một thám tử?”
Phản ứng cô hiển nhiên là đồng ý với đáp án này.
“Tôi tên Viên Từ Lâm, nếu như theo lời cô nói, tôi là người ủy thác Mã Tu Hòa, nhưng quan hệ thuê – mướn giữa chúng tôi… Có thể sẽ kéo dài cực kỳ lâu.”
Ánh mắt của cô có chút né tránh, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Viên Từ Lâm, gằn từng chữ: “Tôi tên Cố Thất Hải.”
——
Cố Thất Hải cảm thấy mình xong đời rồi.
Cô đã sống hai mươi năm như vậy, nhưng chưa tùng có biểu hiện vênh váo hung hăng như vậy.
Cô không thể nói rõ cô có ghét với sự thay đổi như vậy không, nhưng một khi thay đổi thình lình như vậy, cũng khiến cô có chút lo sợ bất an.
Cô Thất Hải trở lại tầng 11, cửa thang máy vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Mã Tu Hòa ôm bình giữ nhiệt đi từ trong nhà ra. Mã Tu Hòa giơ chiếc bình lên, “Đang định trả cái này lại cho em. Em nấu cháo ngon thật.”
“Đừng khách sáo.”
“Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai có lẽ tôi sẽ hơi bận rộn, cho nên, em không cần phải chuẩn bị bữa sáng cho tôi đâu.”
Cố Thất Hải nhận lấy chiếc bình, có chút mất mát ôm vào lòng.
“Tôi sẽ đợi đến khi anh rảnh.”
Mã Tu Hòa cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn nở một nụ cười sung sướng: “Được rồi.”
Cố Thất Hải suy nghĩ một chút, cuối cùng liều lĩnh nói: “Vị Viên tiểu thư vừa rồi… Dáng dấp thật xinh đẹp.”
Trầm mặc vài giây, Mã Tu Hòa mới phun ra hai chữ: “Chua quá.”
Cố Thất Hải bối rối, “Cái gì chua?”
Mã Tu Hòa đến gần cô, giả vờ ngửi vài cái, “Trên người em toàn là mùi chua.”
Cố Thất Hải kịp phản ứng lại, “Tôi không có ghen.” Dứt lời, cô lại ngẩn người, rồi nhanh chóng sửa lại lời nói, “Tôi không có ghen tuông như vậy.”
Mã Tu Hòa vẫn cười: “Làm sao em biết được cô ta tên gì?”
“Lúc tôi ở dưới lầu xem thùng thư, vừa khéo gặp cô ấy đi ra, sau đó chúng tôi trò chuyện vài câu.”
“Hẳn sẽ không phát sinh va chạm gì chứ?”
Cố Thất Hải hoang mang nhìn anh.
Mã Tu Hòa cười cười, không giải thích, sau đó, Mã Tu Hòa dường như nhớ ra được cái gì đó, “Đúng rồi, tôi nhớ trước kia em từng nói, em rất ghét cảnh sát đúng không?”
Cố Thất Hải không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đúng là tôi có nói như vậy… Nhưng hiện tại tôi biết Phó Cảnh Diệu, tôi cũng dần hiểu ra không phải tất cả cảnh sát đều là người xấu, cho nên tôi cũng có một vài thay đổi về cái nhìn đối với ngành nghề cảnh sát này.
“Vậy em có thể nói cho tôi, khi đó, vì sao em lại ghét cảnh sát đến như vậy?”
Cố Thất Hải dừng một chút, hỏi lại: “Tôi cũng có thể nhiều chuyện một chút hỏi anh một câu, anh để ý điều này, có phải vì Viên tiểu thư cũng rất ghét cảnh sát không?”
Câu hỏi của Cố Thất Hải hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mã Tu Hòa, nhưng anh vẫn không thể tùy ý để lộ sự riêng tư của người ủy thác, kể cả người đó có là Cố Thất Hải cũng không được.
Thấy anh không trả lời, Cố Thất Hải cũng hiểu được mình đã khiến anh khó xử, cô vốn không muốn quan tâm đến tình hình của Viên Từ Lâm, nên nếu anh đã không muốn cho cô biết, vậy thì cô cũng sẽ không hỏi nữa. Cô nói: “Tôi không biết những người khác từng trải qua quá khứ như thế nào, tôi từng ghét cảnh sát là vì một chuyện không muốn nhớ lại, nhưng tôi nghĩ, trên thế giới này, không ai sẽ tự nhiên đi ghét một người khác.”
Mã Tu Hòa gật đầu, anh cảm thấy lời nói của Cố Thất Hải rất có lý.
Về phần quá khứ không muốn nhớ lại của cô, xem ra, bây giờ cô tạm thời sẽ không nói cho anh biết.
Trong lúc đó, hai bên, dường như đều giữ một bí mật riêng cho mình.
Có vẻ vì chuyện của Viên Từ Lâm khiến cho không khí trở nên nặng nề, Mã Tu Hòa đột nhiên nói: “Tôi và cô ấy, trừ bỏ quan hệ hợp tác ra thì không hề phát triển thêm một bước nào.”
Cố Thất Hải bị vẻ nghiêm túc giải thích của anh chọc cười: “Phát triển thêm một bước là thế nào?”
“Ví dụ như, tôi sẽ không ăn bữa sáng do cô ấy làm. ” Mã Tu Hòa dừng lại trên khuôn mặt cô một chút, “Cũng có thể ví dụ như, tôi sẽ không hao tâm tốn trí đi giải thích với cô ấy tôi và người con gái khác có quan hệ như thế nào.”
Cố Thất Hải mặt đỏ tai hồng, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nếu cứ tiếp tục nhìn anh, cô sợ bản thân mình sẽ bị ánh mắt nóng bỏng của anh đả thương mất.
Ánh mắt cô nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở.
“Cố Thất Hải, em phải nhớ cho kỹ, giờ này khắc này, có lẽ cả tương lai, em, lúc nào cũng là người duy nhất.”