Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hợp Âm Thứ Bảy
  3. Chương 35
Trước /70 Sau

Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit + Beta: An Dung Ni

Đại não Cố Thất Hải vẫn còn đang bị nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi làm cho đơ đơ, đề nghị bất ngờ của Mã Tu Hòa trong nháy mắt liền khiến cô hoàn hồn.

Cô còn chưa hiểu cụ thể là chuyện gì đang xảy ra, Mã Tu Hòa đã đẩy mạnh cô vào phòng tắm.

Quá…. Nhanh…. Rồi…

Cố Thất Hải đứng ngơ ngác một lúc trong nhà tắm, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, bây giờ Mã Tu Hòa đã đi rồi, nếu lúc này đổi ý thì có phải cô sẽ trở thành một cô gái rất xấu tính không?

Thật ra, cô cũng không phải là không muốn, cả hai dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa Mã Tu Hòa lớn hơn cô chín tuổi, tính ra kinh nghiệm chắc hẳn sẽ phong phú hơn cô, nếu anh là một người đàn ông bình thường, khỏe mạnh, lại còn độc thân trong thời gian khá dài, nhất định về mặt nào đấy sẽ có ham muốn, mà cô cũng đã chọn anh. Cho nên…. Cô chậm rãi cời bỏ quần áo, đột nhiên lại nhìn thấy những vết sẹo trên người, trong nháy mắt cô lại không còn chút tự tin nào.

Cô ngẩn ngơ tắm rửa, xong xuôi cô mới nhớ ra, mình không hề mang quần áo sạch vào. Cô khẽ mở cửa để hở ra một khe nhỏ. Áo ngủ của cô lại được đặt chỉnh tề trước cửa.

Cô mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng tắm, Mã Tu Hòa đang đứng ở phòng bếp, thấy cô đi ra, nét mặt có chút ý cười.

Cố Thất Hải hỏi: “Quần áo của em anh lấy đâu ra thế?”

“Vừa rồi khi em đi tắm anh đã sang nhà bên cạnh để lấy.” Anh giơ chìa khóa của nhà cô trong tay mình lên.

Cô bừng tỉnh ra, đột nhiên lại nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng khác: “Vậy chẳng phải anh đã thấy…..”

Đồ! Lót! Của! Cô!!!

Hơn nữa anh không chỉ nhìn thấy, còn giúp cô mang sang đây!

Mặc dù đồ lót của cô cũng không có gì đặc biệt mà không thể đưa ra ánh sáng, nhưng mà trước kia khi phơi quần áo, vì ban công của hai nhà ở cạnh nhau, nên cô vẫn luôn cố phơi đồ lót ở chỗ mà anh không nhìn được, dù sao thì đó cũng là vật dụng cá nhân, không ngờ bây giờ ngay cả đồ riêng tư của cô cũng bày hết ra trước mặt anh rồi.

So với vẻ mặt khiếp sợ của Cố Thất Hải, Mã Tu Hòa lại rất bình tĩnh: “Sợ gì chứ? Chẳng phải hôm nay em không còn chỗ nào là không bị anh nhìn qua sao?”

Được anh nhắc, cô mới nhớ lại, hôm nay khi xuất viện đúng là đã bị anh nhìn thấy cảnh mình thay đồ… Đúng là cái gì cũng bị anh nhìn qua rồi…

Chẳng lẽ vì đã nhìn qua, cảm thấy không có gì đáng nhìn nên mới không để ý sao?

Cố Thất Hải càng nghĩ càng thấy thất bại, sau đó liền nghe thấy anh nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi, hôm nay em ngủ phòng anh, anh ra phòng khách.”

Cố Thất Hải buột miệng: “Vì sao? Em trở về phòng mình ngủ là được rồi.”

Anh không để cho cô có cơ hội phản đối tiếp, lại gần ôm cô vào phòng ngủ. Anh cẩn thật đặt cô lên giường, đắp chăn thật kín, mới thấp giọng nói một câu. “Em ở đây thì anh mới thật sự yên tâm.”

Cô giật mình.

“Sau khi em gặp chuyện, đêm nào anh cũng mất ngủ, anh vẫn luôn nhớ em.” Anh nắm lấy tay cô. Tay cô vì thường xuyên vẽ tranh, nên so với các cô gái khác có phần thô ráp hơn một chút. Nhưng anh lại cảm thấy đây lại chính là bảo vật quý giá nhất trên đời này. “Anh vẫn luôn sợ em bị thương, sợ em phải chịu khổ, nhưng sợ nhất vẫn là mất em. Thế nên sau khi em trở về anh đã tự nhủ, nhất định phải đối xử với em thật tốt, mỗi phút mỗi giây em đều ở trong tim anh.”

Cô cảm động nhìn anh, ánh mắt anh giống như đang tràn đầy ánh sáng, còn sáng hơn cả bầu trời đêm đầy sao.

Anh lưu luyến hôn cô một lúc, đến khi nghe thấy hơi thở gấp gáp của cô, anh liền đưa tay tắt đèn, trong nháy mắt phòng ngủ liền chìm trong bóng tối.

Anh ôm cô vào ngực, cảm nhận cơ thể cô đang không ngừng run lên.

Anh muốn bật đèn lại, nhưng cô lại đè tay anh lại, giọng nói có chút sợ hãi: “Nếu có anh, dù là bóng tối thì em cũng sẽ cảm thấy yên tâm…. Em nhất định sẽ vượt qua được.”

Anh im lặng một lúc, giúp cô vuốt mấy sợi tóc mai ra sau tai.

“Thất Hải, em rất kiên cường.”

Kiên cường đến mức khiến anh thương yêu, cũng khiến anh tự hào.

____

Cố Thất Hải ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, đã lâu lắm cô không ngủ ngon như vậy.

Rời giường, mở cửa phòng, Cố Thất Hải liền ngửi thấy hương thơm của đồ ăn. Không cần nghĩ cũng biết là Mã Tu Hòa đang nấu cơm, cô rón rén đi vào phòng bếp, dù có chút ngại ngùng nhưng cô vẫn tiến lên ôm lấy thắt lưng Mã Tu Hòa.

Mã Tu Hòa cũng không bị cô dọa, hiển nhiên là đã sớm biết cô đến gần.

“Dậy rồi? Anh còn nghĩ bữa cơm này sẽ bị đổi thành bữa tối.” Anh trêu cô.

Cố Thất Hải cọ cọ vào lưng anh, ngửi mùi hương trên người anh, những điều này, tất cả đều là sự thật.

“Thì ra anh cũng biết nấu cơm?” Cố Thất Hải thò đầu ra nhìn, đồ ăn Mã Tu Hòa nấy, không chỉ có mùi mà màu sắc cũng rất dễ nhìn, chắc hẳn vị cũng sẽ không tồi. “Lúc trước vì sao còn muốn em làm bữa sáng cho anh?”

“Đó là một loại thủ đoạn để theo đuổi, nếu không thì sao anh có thể gặp em vào mỗi sáng được?” Anh lại cười nói, “Nhưng bây giờ em là người của anh, anh sẽ không dùng loại thủ đoạn lưu manh này nữa đâu, sẽ chỉ luôn đối xử tốt với em thôi.”

Cố Thất Hải nghe xong liền cảm thấy thật vui vẻ, Mã Tu Hòa sợ thức ăn đang nấu sẽ bắn lên người cô, nên bảo cô ra ngoài chờ. Đang đi ra khỏi bếp, khi đi qua thùng rác, cô vô tình thấy có mấy gói thuốc và một chiếc bật lửa, Cố Thất Hải nhận ra đó là chiếc bật lửa hằng ngày Tu Hòa vẫn dùng.

“Sao anh lại vứt hết thuốc đi thế?”

“Cai thuốc.” Mã Tu Hòa không quay đầu lại đáp.

Cha của Cố Thất Hải cũng là một người nghiện thuốc, trước kia cô từng khuyên cha bỏ thuốc rất nhiều, nhưng ông không nghe cô, về sau vì sức khỏe kém mà ông bắt buộc phải cai thuốc, nhưng ông vẫn như cũ, không cai dứt điểm được.

Cố Thất Hải khó hiểu:” Sao tự nhiên lại cai thuốc?”

“Không phải là em không thích người hút thuốc sao?”

“Phải, không thích…. vấn đề là anh thật sự sẽ cai dứt điểm được à?”

“Anh vốn không hút thuốc nhiều, chẳng qua là khi gặp phải vụ án khó giải quyết thì sẽ không nhịn được mà hút mấy điếu. Mà cai thuốc thì có gì khó đâu, quan trọng nhất là em đã trở về rồi.” Mã Tu Hòa quay lại cười với cô. “Dù anh không tin tưởng vào thần linh lắm, nhưng vào thời điểm em gặp nạn anh đã từng bị mất phương hướng, suýt chút nữa là không thể tìm ra cách để cứu em về, vì thế lúc ấy anh đã thầm cầu nguyện, nếu em có thể trở về, thì anh nguyện ý dùng tất cả để đánh đổi, chẳng hạn như cai thuốc, giúp cảnh sát phá án…”

Mã Tu Hòa nói từng điều mà khi ấy anh thề ra, Cố Thất Hải càng nghe càng thấy nhiều, hơi căng thẳng nắm lấy tay anh, “Không phải là anh đã bán cả bản thân rồi đấy chứ?”

“Yên tâm, anh không.” Mã Tu Hòa vỗ vỗ vào tay cô. “May là trước khi anh bán cả bản thân thì bức tranh của em đã đem đến cho anh manh mối quan trọng nhất, không chỉ giúp cứu được em, mà còn cả anh nữa.”

Cố Thất Hải biết Mã Tu Hòa thực ra là đang an ủi cô, khoảng thời gian kia, cô tin tưởng, lấy năng lực của Mã Tu Hòa, nhất định có thể phá được án. Người kiêu ngạo như anh, sao có thể làm ra chuyện thiếu thực tế như vậy chứ.

Cố Thất Hải có chút cảm động, những vẫn bật cười: “Nói như anh thì công lao của em cũng rất lớn, có lẽ anh cũng nên bán thân cho em đi chứ nhỉ?”

Anh nhìn cô một cái, xoay người tắt bếp đi, sau đó ôm cô trước mặt, cúi đầu hôn xuống.

“Được rồi, cho em, tất cả đều cho em.”

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net