Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Văn Vũ thuần thục quay xe vào gara, đỗ xe rồi tắt máy, sau đó đi trên con đường về nhà vô cùng quen thuộc.
Hắn đã ở đây nhiều năm. Mỗi một buổi tối hắn đều về đây ngủ, sáng rời cửa, ngày qua ngày, năm này qua năm khác nhưng dù vậy hắn vẫn không thể có tình cảm với nơi đây.
Chỉ có một nguyên nhân – đây không phải nhà của hắn mà nhà của hắn cũng không phải trong này. Một ngày nào đó hắn sẽ phải rời đi, rời khỏi người đàn ông kia.
Thang máy đi lên, mãi đến lầu cao nhất mới dừng lại. Nơi đó chính là chỗ ở của Mạc Lam Tuyên.
Hắn cắm chìa khóa, mở cửa. Bầu không khí vô cùng quen thuộc ập tới, trong trẻo lạnh lùng và không tồn tại một chút hơi ấm gia đình.
Bên trong là một mảnh tăm tối, thoạt nhìn như đã rất lâu rồi không có ai trở về. Hắn đi vào phòng ngủ, chiếc giường hai người to như vậy đã được chỉnh lại ngay ngắn, ngay cả một nếp nhăn cũng không thấy được. Căn phòng ngủ xinh đẹp hệt như một showroom, đến chút gì đó chứng tỏ đã từng có người dùng qua cũng không còn.
Trong nháy mắt, hắn phát hoảng, còn tưởng rằng mình đến nhầm phòng.
Rõ ràng vẫn là chiếc giường lớn đó, là nơi bọn họ đã làm tình cả trăm lần, vậy mà tại sao bây giờ lại xa lạ đến thế?
Hắn ngồi cạnh giường, tiếp theo là nằm xuống rồi nhắm mắt, cảm nhận.
Hắn ngửi thấy một mùi hương thật khác thường, dường như là... chất khử trùng, tại sao ở đây lại có chất khử trùng?
Hắn khó hiểu nhưng không tìm thấy đáp án. Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật mệt mỏi. Mấy ngày nay tuy rằng hắn nằm trên giường nhưng lại chưa từng thật sự nghỉ ngơi bao giờ, hiện tại nằm ở đây, cái sự mệt mỏi này lại càng rõ ràng hơn cả.
Mí mắt dần dần nặng trĩu, Thẩm Văn Vũ dần dần rơi vào giấc mơ.
Không lâu sau cửa đột nhiên mở ra, Mạc Lam Tuyên đi vào. Dạo gần đây tình trạng của anh đã cải thiện hơn nên trở về lấy ít hồ sơ cần cho công tác. Anh vừa vào phòng ngủ thì bỗng ngơ ngẩn.
Thẩm Văn Vũ đã trở lại, còn nằm trên giường mà ngủ.
Anh nhẹ nhàng đến gần nhìn gương mặt đang ngủ kia. Thời gian trôi qua, anh vẫn chuyên chú nhìn ngắm Thẩm Văn Vũ, sau đó nhẹ nhàng cầm đồ rời khỏi phòng.
Thẩm Văn Vũ không hề tỉnh, hắn trở mình tiếp tục ngủ.
Duyên phận của hắn và Mạc Lam Tuyên dường như đã thật sự chấm dứt, từng gần gũi đến như vậy mà bây giờ lại quá xa xôi.
Mạc Lam Tuyên lái ô tô về công ty, anh vừa lái xe vừa nghĩ đến Thẩm Văn Vũ, trong đầu lo lắng một ít chuyện.
Anh dừng xe bên đường, gọi tới một dãy số. Điện thoại được kết nối.
"Sam là tôi đây, chiều nay đến một chuyến."
"Sao vậy, cậu phải lập di chúc hả?"
"Ha ha, đúng, cứ đến đây rồi bàn." Anh cũng nên lập di chúc thôi, lỡ như không kịp.
"Lance, cậu..."
Sam cất giọng nữ hát lên.
"Chỉ cần có thể nắm lấy tay chàng, cùng chàng đi nghìn dặm đường thì thiếp không cần biết tương lai là gì."
"Nhân thế hoang vu, hợp rồi lại tan. Ai biết tình chàng có bao nhiêu, biển người mênh mông chỉ mong một tấm chân tình."
"Được yêu và được chờ, từ nay thiếp và chàng hồng trần phân lanh"
"Thiếp không cần duyên phận, chỉ mong chàng có thể khắc ghi người đi cùng chàng tới thiên hoàng địa lão."
Có lẽ vì đồng cảm với lời bài hát, một dòng lệ trào ra bao trọn mắt anh, khiến lòng anh đau như cắt.
"Tôi còn có thể cho cậu cái gì?" Anh thì thào hỏi.
Anh đã ngu ngốc thế nào khi nghĩ rằng tình yêu có thể bồi đắp chứ. Mười năm trước, anh đã nghĩ chỉ cần thời gian là có thể làm cho Thẩm Văn Vũ yêu mình nhưng ngày đó đã là quá khứ rồi. Bọn họ đã có được bao nhiêu tình yêu chứ, cố tình linh hồn vẫn bị ngăn cách. Thẩm Văn Vũ vẫn hận anh như trước, từ đầu đến cuối anh không hề chiếm được một chút tình cảm nào.
"... Sẽ không uổng một tuổi xuân, sẽ không uổng một đời này, quản chi lửa nước một hồi yêu hận.
Yêu không được cả một đời, mộng cũng không thể thành thật, chỉ còn trái tim đã theo người..."
"Nắm tay người, cùng người giai lão" là giấc mộng của anh, đáng tiếc chỉ là đơn phương. Anh trả giá, Thẩm Văn Vũ lại thờ ơ. Anh của hiện tại ngay cả một chút ngắn ngủi cũng không thể nắm giữ, trái tim anh không muốn chết nhưng thân thể cũng đã đến bước đường cùng.
*
Nhà họ Mạc - doanh nghiệp đa quốc gia có quy mô hơn ba ngàn người. Nhà họ Mạc cầm đến sáu mươi phần trăm cổ phần, số còn lại của các cổ đông khác nhưng mấy năm qua Mạc Lam Tuyên đã ủy quyền luật sư thay anh thu mua toàn bộ. Trên mặt bằng chung hết bốn mươi phần trăm cổ phần công ty thì hai mươi phần trăm rơi vào tay anh.
Trước mắt doanh nghiệp đều nằm trong tay Mạc Lam Tuyên nhưng chú hai của Nhà họ Mạc lại như hổ rình mồi. Lão hiểu được sức khỏe của anh không giữ được bao lâu nữa, chỉ cần thu thập một nửa cổ phần công ty, chờ anh chết là lão có thể thâu tóm được quyền kinh doanh.
Lão đã tính toán như vậy.
Sự lớn mạnh của Nhà họ Mạc và hùng hậu của thân gia cộng với bề ngoài tuấn mỹ, khí độ tao nhã đã khiến cho Mạc Lam Tuyên trở thành người độc thân hoàng kim nhất của xã hội thượng lưu. Mỗi lần tham dự tiệc đàm thoại, tất cả ánh mắt của phụ nữ đều đổ dồn vào anh.
Mà anh lại làm như không nhìn thấy, mặc kệ cho bữa tiệc có thân mật thế nào thì anh vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh đứng phía sau, dừng bên Thẩm Văn Vũ.
Hai người từ trước đã ít nói chuyện với nhau, thậm chí còn xem như không biết. Cả hai có phong thái bất đồng, điểm giống nhau duy nhất chính là — đều thu hút phụ nữ.
Đối với bên ngoài, Thẩm Văn Vũ là trợ lý đặc biệt của Mạc Lam Tuyên, bất kể là hội nghị lớn hay nhỏ hắn luôn đi cạnh Mạc Lam Tuyên.
Hai người đứng vậy một đêm, lúc này, phóng viên kinh tế tuần san đi về phía bọn họ.
Mạc Lam Tuyên thoáng nhìn rồi thấp giọng nói với Thẩm Văn Vũ. "Chuẩn bị rời đi."
"Ừ." Thẩm Văn Vũ cầm lấy áo khoác, giúp Mạc Lam Tuyên mặc vào rồi dẫn đầu bước về phía cửa.
Sau khi Mạc Lam Tuyên hỏi thăm chủ nhân bữa tiệc cũng quay đầu rời đi. Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, phóng viên tuần san đã lập tức giống như đỉa bám vào.
"Chủ tịch Mạc!"
Mạc Lam Tuyên không để ý tới, đứng ở cửa chính chờ Thẩm Văn Vũ đánh xe. Mà phóng viên tuần san cũng không hề nao núng, càng hàn thuyên thân thiện với anh hơn: "Chủ tịch Mạc, anh có thể cho tôi phỏng vấn hai câu được không?"
Xa xa thấy xe chạy đến, anh xoay người mỉm cười với phóng viên: "Xin lỗi, tôi phải đi rồi, tạm biệt."
"Hai câu cũng được, xe còn chưa đến!" Phóng viên cầm sổ, vẻ mặt tươi cười.
"Xe đến rồi, lần sau đi, cảm ơn cậu."
"Hai câu thôi, không chậm thời gian của anh đâu."
Mạc Lam Tuyên nhíu mày nhìn về phía chiếc xe bên kia, Thẩm Văn Vũ cố ý. Anh lấy danh thiếp ra đưa cho phóng viên: "Hẹn lịch với thư ký của tôi, chúng ta sẽ bàn sau."
Nhận được bảo vật, mắt phóng viên lập tức trừng lớn mắt, không ngừng gật đầu: "Được được được, chủ tịch Mạc đi thong thả."
"Ừ."
Bánh xe phương xa chuyển động, nháy mắt cái xe màu bạc đó đã dừng trước mặt. Mạc Lam Tuyên lên xe, động cơ khởi động, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt phóng viên.
"Em biết anh không thích phóng viên mà?"
Thẩm Văn Vũ vẫn nhìn về phía trước, trả lời: "Tôi không biết, ông chủ hiểu lầm rồi."
Mạc Lam Tuyên nới lỏng cà vạt, sau một lúc lâu vẫn không mở miệng. Thẩm Văn Vũ cũng không nói, bên trong xe là một mảnh yên lặng. Đi một đoạn, Thẩm Văn Vũ đốt một điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo.
Đèn đường lướt qua, liên tục từng đợt hệt như sông ngân hà.
"Đến núi Dương Minh"
"Đi."
Hắn chuyển hướng, nhắm thẳng hướng núi Dương minh mà đi, chỉ chốc lát, cửa kính xe đã bị đông lạnh thành một màn sương trắng.
"Đến chỗ núi Đại Truân đi."
"Vâng."
"Dừng xe, tắt máy đi."
Xe dừng lại ở Đại Truân, Mạc Lam Tuyên xuống xe, nhìn về phương xa là những ngọn đèn lấp lánh.
Thẩm Văn Vũ cũng xuống, hắn đốt điếu thuốc rồi đứng bên cạnh Mạc Lam Tuyên, nhìn về phía cảnh đêm lấp lánh.
"Cho anh một điếu."
Anh lạnh lùng ra lệnh, điếu thuốc lá đã nhy chóng được người bên cạnh đưa lên, đánh bật lửa rồi để sát vào nhưng Mạc Lam Tuyên lại đẩy hắn ra, đưa thuốc lá để vào đầu thuốc của hắn, mượn lửa.
Hít sâu mấy hơi, mùi thuốc lá nồng đậm tràn vào phổi, lưu chuyển một vòng rồi được phun ra, biến thành làn khói bay lên trời mãi cho đến khi tiêu tán trong không khí.
Trước giờ Mạc Lam Tuyên chưa hề thích hương vị này nhưng có vẻ Thẩm Văn Vũ muốn thị uy đối nghịch với anh nên hắn mới khói thuốc không rời tay.
"Ha ha, cái này có tính là chống đối không?"
"Đắng thật." Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, oán giận nói.
"Hàng rẻ tiền, không vào miệng ông chủ được." Tay hắn lấy ra thêm điếu thuốc lá, vứt điếu vừa rồi xuống mặt đất: "Lần sau tôi sẽ chuẩn bị xì gà."
Mạc Lam Tuyên liếc mắt: "Anh không thích xì gà."
"Ông chủ anh muốn loại thuốc lá..."
Mạc Lam Tuyên lấy đi điếu thuốc lá còn lại của hắn: "Anh thích điếu này." Nói xong liền đưa nó vào miệng, hít một hơi.
Thẩm Văn Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhăn mày.
Không khí trên núi rất lạnh, nửa tiếng trước động cơ máy còn nóng nhưng bây giờ đã buốt như băng. Mạc Lam Tuyên dựa vào mui xe, nhìn lên không trung, tấm màn nhung màu đen thật lớn với rất nhiều ngôi sao hệt như may bằng kim cương vậy.
"Ở đô thị mà vẫn ngắm sao được, không biết có sao băng không nhỉ?" Anh thì thào tự hỏi, người bên cạnh vẫn không hề đáp lại.
"Nếu có sao băng thì có thể ước rồi." Anh tạm dừng một chút lại tiếp tục nói: "Văn Vũ, em muốn ước cái gì?"
"Tôi không có điều ước."
"Ha ha... anh biết điều ước của em, điều ước đó là – có thể rời khỏi Mạc Lam Tuyên, hy vọng tờ hợp đồng kia chưa từng tồn tại, hy vọng có thể cùng một chỗ với Đinh Vân Quân..."
"Ông chủ!" Thẩm Văn Vũ nhíu mày, Mạc Lam Tuyên đã nói đúng ý hắn.
"Ha ha...Ha ha...anh nói không đúng sao?" Lời nói của anh lỗ mãng, tuy là hỏi nhưng mà anh đã sớm nhận định, đáp án đó chắc chắn không hề sai.
Thẩm Văn Vũ không trả lời được, cũng không muốn đáp.
Mạc Lam Tuyên nghiêng mặt hỏi: "Văn Vũ, em tức giận sao?"
"Không có."
"Nhưng nhìn em đang tức giận mà."
"Ông chủ, anh nhìn nhầm đấy."
Mạc Lam Tuyên hít sâu một hơi: "Có lẽ là vậy, ở đây lạnh quá làm anh hoa cả mắt rồi." Thân thể chuyển động, anh lại nằm hẳn lên mui xe rồi nhắm mắt lại.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đêm càng sâu. Đêm của ngày hôm đó không hề có trăng nên có lẽ vì thế mà những ngôi sao càng rạng rỡ.
Buổi đêm của núi Dương Minh trong trẻo mà lạnh lùng, ở đây xem cảnh đêm thật đẹp, nhiệt độ cơ thể cũng là lò sưởi tốt nhất.
Qua lúc lâu Mạc Lam Tuyên vẫn không hề nói chuyện, anh vẫn nằm trước mui xe hệt như đang ngủ, Thẩm Văn Vũ ở bên cạnh, tầm mắt lạc vào một phương trời xa xôi.
Trái đất xoay quanh mặt trời, khi xoa anh hết một vòng cũng đã là một năm. Trái đất đã xa anh mình, chuyển sang một ngày mới, ngày hôm nay cũng đã đến lúc phải rời đi!
Lúc hắn nghĩ rằng Mạc Lam Tuyên đã ngủ, đột nhiên anh mở miệng.
"Văn Vũ."
"Vâng, ông chủ."
"Chúng ta làm tình đi."
"Ừ."
Không chút chần chờ!
Từ sau lúc làm tình đầu tiên, mỗi khi Mạc Lam Tuyên yêu cầu thì hắn sẽ làm mà không chút do dự.
Thẩm Văn Vũ tựa vào mui xe, cúi xuống thấy Mạc Lam Tuyên đang giúp hắn cởi quần áo.
Một sự ấm áp bao lấy phân thân, đầu lưỡi mềm mại liếm qua từng nơi mẫn cảm, máu tụ hợp ở nơi đó khiến cho hắn gắng gượng bừng bừng phấn chấn, cơ hồ muốn bùng nổ.
Ngón tay Mạc Lam Tuyên luồng vào trong, xao động tình dục, khiến cho thắt lưng hắn tự nhiên vặn vẹo, hung khí là cây kiếm thịt thật lớn, mỗi một lần đều đâm vào cổ họng của anh.
Dường như hiểu rõ hắn sắp vỡ vụn, Mạc Lam Tuyên đột nhiên dùng sức hút liếm vài cái sau đó đùa giỡn viên cầu hai bên. Trước mắt xuất hiện một dòng màu trắng, thân thể không khỏi căng thẳng, một cổ nhiệt cứ thế bắn vào miệng anh.
Nhiệt dịch nhiều đến mức tràn ra khỏi môi Mạc Lam Tuyên. Anh buông phân thân Thẩm Văn Vũ, cười tà mị nhìn hắn từ phía dưới rồi anh chậm rãi đưa đầu lưỡi hồng liếm đi dấu vết.
Anh đứng lên, khóe môi mỉm cười: "Đổi người làm" còn bản thân nằm xuống mui xe, dùng ánh mắt nhìn Thẩm Văn Vũ.
Thẩm Văn Vũ oán hận nhìn Mạc Lam Tuyên cởi thắt lưng của anh rồi đến đồ trong, hạ thân Mạc Lam Tuyên đã bán cương, trên đỉnh đầu đã rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Thẩm Văn Vũ trừng mắt nhìn nửa ngày cũng không có động tác.
Bản thân anh vì bị nhìn như vậy mà từ từ sung huyết, nơi đó dần dần phấn chấn cương lên. Anh đang tra tấn Thẩm Văn Vũ, anh muốn bắt Thẩm Văn Vũ phải chịu khuất phục.
Anh giữ chặt lấy tay hắn bao lên phân thân của mình: "Ánh mắt của cậu làm tôi cương rồi nhưng mà không có cách nào bắn tinh được, vẫn phải dùng "tài hùng biện" của cậu thôi." Anh cường điệu ba chữ kia, trái tim điên cuồng làm anh mất đi khống chế, cho dù anh không thể nhìn Thẩm Văn Vũ động tình vì anh thì anh cũng muốn hắn phải phẫn hận vì anh!
Quả nhiên, trên mặt Thẩm Văn Vũ hiện rõ ràng vẻ không cam lòng, hắn ngậm lấy phân thân đang bừng bừng của anh, đầu lưỡi vụng về liếm láp.
Kỹ thuật khẩu giao của Thẩm Văn Vũ thật kém cỏi nhưng nó vẫn làm cho anh khó mà đè nén được kích động. Thân thể này, trái tim này đều đang run rẩy: "Sướng, ah —-" Anh rút đi khẩu khí vừa rồi, ngược lại bắt đầu thở dốc, tim đập càng lúc càng nhanh hệt như muốn bay ra.
Anh dùng lực giữ lấy đầu Thẩm Văn Vũ, phân thân nóng rực đâm vào yết hầu của anh: "Sâu một chút...ah – sâu thêm chút nữa..."
Thẩm Văn Vũ nắm chặt tay, hắn kháng cự, muốn đẩy Mạc Lam Tuyên ra nhưng không thể.
Thứ mùi quái gở khiến cho kẻ khác buồn nôn, hắn muốn mau mau chấm dứt thống khổ này!
Đột nhiên Mạc Lam Tuyên càng dùng sức đâm vào yết hầu hắn, khiến cho hắn mau nhổ ra rồi lại đâm vào, phân thân bắn ra nhiệt dịch thẳng xuống yết hầu.
Ah — Hắn đẩy Mạc Lam Tuyên ra, muốn phun đi nhưng lại bị ngăn cản.
"Nuốt vào." Mạc Lam Tuyên một bên thở, một bên ra lệnh với hắn. Thẩm Văn Vũ trừng mắt nhìn anh, Mạc Lam Tuyên lại nở nụ cười: "Nuốt hết vào, tôi không cho phép cậu nhổ ra."
Thẩm Văn Vũ nhắm mắt, cắn răng nuốt vào thứ trong miệng, mùi ty hôi tràn ngập trong khoang miệng. Hắn hận nhưng cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay.
Mạc Lam Tuyên vừa lòng cực kỳ, anh cười rộ lên, tiếng cười càn rỡ cứ quanh quẩn.
"Ha ha ha ha...hahahahaha..."
Thẩm Văn Vũ yên lặng mặc quần áo, không nhìn Mạc Lam Tuyên. Hắn sợ bản thân mình nhịn không được sẽ giết chết anh.
Mạc Lam Tuyên cười vô cùng đắc ý nhưng vết thương trong tim lại nhói đau, từng đường từng đường đều đau vô cùng.
Đặt tay lên khuôn mặt, che đi nước mắt đang chảy ra, hương vị vừa đau khổ lại vừa mặt chát. Đó mới là hương vị mà anh thật sự đang có.
Đột nhiên phía dưới truyền lên cơn đau, dạ dày bỗng co rút. Cả ngày hôm nay anh vẫn chưa ăn cái gì, đến bây giờ rốt cục vẫn không nhịn được.
Anh cuộn mình ôm lấy thân thể, hai tay ôm lấy nơi đang phát ra cơn đau, mồ hôi lạnh toát ra từ thái dương rồi lăn dài xuống má, sắc mặt anh nháy mắt đã trắng bệch.
Mạc Lam Tuyên thở hổn hển, tất cả cảm giác đều biến mất mà thứ còn lại chỉ là đau đớn vô tận, ngay cả âm thanh anh cũng không thể nói mà người đàn ông hận anh thì đang đưa lưng lại không chút cảm giác.
Cho dù Thẩm Văn Vũ biết thì sẽ thế nào?
Anh vẫn chỉ có một mình, chỉ có duy nhất một Mạc Lam Tuyên này!
Đau đớn kịch liệt làm anh muốn ngất đi nhưng Mạc Lam Tuyên vẫn cố gắng nhịn xuống, anh không chịu thua, tuyệt đối không thể!
Qua mười phút sau, cơn đau dường như đã giảm, cơn co rút kịch liệt cũng dần biến mất. Anh miễn cưỡng đứng thẳng dậy, tự mặc quần áo cho mình.
"Đi về." Anh nói với người đàn ông đang đưa lưng lại rồi sau đó tự mình lên xe, ngồi xuống sau đó anh lập tức nhắm mắt lại, tựa vào cửa kính, đến nửa câu cũng không hề mở miệng.
Thẩm Văn Vũ dẫm điếu thuốc lá cuối cùng, trên mặt đất toàn là tàn thuốc. Chỉ chớp mắt, hắn đã giải quyết cả một gói thuốc.
Hắn thở dài thật sâu, bước vào xe, vừa lên đã nhìn thấy Mạc Lam Tuyên nhắm mắt nghỉ ngơi, là nên về nhà.
Khởi động động cơ, kích hoạt hệ thống sưởi ấm, một lát sau nhiệt độ trên xe tăng dần.
Hắn lui xe, chuyển hướng, rời khỏi nơi này, ra khỏi núi.
*
Đồng hồ trên tường kim ngắn đã chỉ tám giờ, phía ngoài cửa sổ là một sắc trời tối đen.
Giờ tan tầm đã qua rất lâu, Mạc Lam Tuyên ngồi giữa một văn phòng to, trầm tư một mình.
"Cốc cốc", cửa mở ra, Sam xuất hiện.
Cô là luật sư riêng của Mạc Lam Tuyên, bọn họ là bạn học trung học, với Mạc Lam Tuyên thì cô là một người hiểu anh rất rõ.
"Cậu làm sao vậy?" Sam vừa vào cửa lập tức hỏi.
Mạc Lam Tuyên hoàn hồn, đưa mắt nhìn rồi nở nụ cười. Anh đứng lên vừa đi về phía cô vừa nói: "Cậu đến rồi, làm tớ chờ lâu quá."
Sam thoải mái ngồi xuống sô pha, tháo kính đen: "Tắc đường, mà cậu làm sao vậy? Làm tớ cả ngày nay cứ lo lắng không yên, cậu thật sự cần lập di chúc sao?"
Người bị hỏi gật đầu, vẫn là nụ cười đó: "Ừ, tớ sợ không kịp."
"Thân thể của cậu không được tốt sao?" Vừa hỏi, cô lập tức cảm thấy không đúng: "Thẩm Văn Vũ đâu? Vừa rồi tớ vào không thấy cậu ta, sao cậu ta không ở đây?"
"Tớ cho cậu ấy đi rồi."
Sam mở to mắt, chớp chớp, không thể tin được. Cả đời này, Mạc Lam Tuyên cái gì cũng không để ý, cái gì cũng đều có thể vứt bỏ duy chỉ có Thẩm Văn Vũ là mãi không chịu buông tay!
Anh thở dài. Anh biết bạn mình có suy nghĩ giống mẹ mình. Đúng là anh luyến tiếc buông tay nhưng không thể không buông: "Tớ không còn nhiều thời gian nữa, để cho em ấy đi đi. Đó cũng là trách nhiệm cuối cùng của tớ."
"Cậu buông tay rồi thì có lẽ là tốt."
Khi Sam thấy họ cùng nhau đi tới, cô thấy được tình yêu trong mắt Mạc Lam Tuyên mà căm hận trong Thẩm Văn Vũ cô cũng nhìn rõ. Hai người này cứ tổn thương lẫn nhau, Mạc Lam Tuyên không muốn buông tay còn Thẩm Văn Vũ không muốn yêu, thấy thế nào cũng là một hồi bi kịch.
Kết quả bây giờ, chưa chắc đã là không tốt.
Mạc Lam Tuyên nở nụ cười nhợt nhạt: "Thứ tớ nói cậu có mang chứ?"
"Có, ở đây." Cô đặt một xấp giấy lên mặt bàn, dừng lại chuẩn xác trước mặt Mạc Lam Tuyên.
Anh mở tài liệu, lấy ra văn kiện rồi nhẩm đọc. Sam hút một điếu xì gà nhạt, phun mây nhả khói.
Cô đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài là một màu đen, phía dưới là rất nhiều điểm sáng. Ở thành phố xinh đẹp mà mục nát này, con người chỉ biết hy vọng có thể leo lên thật cao nhưng khi đứng trên nơi cao nhất này rồi trừ bỏ đôi chân run rẩy thì có còn cái gì đâu?
Mạc Lam Tuyên đã vượt qua mười năm ở nơi đây, người bình thường nhìn vào nói anh có rất nhiều nhưng mà thứ anh muốn có nhất thì tìm mười năm vẫn không thấy. Lại nói với phía dưới kia, người bình thường có được hạnh phúc thật đơn giản, nếu so sánh với anh thì ai với ai đáng thương hơn?
Phương xa tốt đẹp kia là nơi mà mọi người hướng tới nhưng lại xem nhẹ hạnh phúc ở cạnh bên, haha, đây chính là con người, ahaha...
Nhìn qua bao nhiêu, lại vẫn chỉ quyến luyến ấm áp bên người. Là ai tham lam vậy? Rất nhiều người muốn được như Mạc Lam Tuyên mà Mạc Lam Tuyên thì lại chỉ muốn như người bình thường, có được một hạnh phúc giản đơn!
"Tặng với chuyển nhượng thì có gì khác biệt?" Đọc đại khái, Mạc Lam Tuyên hỏi Sam.
"Cậu đều thấy được mà, cậu muốn xử lý thế nào đây?" Cô quay người hỏi ngược Mạc Lam Tuyên.
"Nếu là bàn về di sản thì còn phải trả thuế thừa kế, tớ thì lại không muốn dâng tiền của mình cho nhà nước một cách vô ích đâu." Nói xong, anh nhịn không được mà tự cười với mình.
"Cậu đó..." Sam không có cách nào, từ trước kia Mạc Lam Tuyên đã thích nói chuyện tào lao: "Cậu nói xem muốn xử lý tài sản như thế nào đi, tớ sẽ giúp cậu!"
"Cũng được, tớ muốn ủy thác hai mươi phần trăm cổ phần công ty cho Thẩm Văn Vũ."
Sam sửng sốt, cô không thể tượng được Mạc Lam Tuyên lại hào phóng như vậy?
"Hai mươi phần trăm, cậu điên rồi sao?"
Mạc Lam Tuyên lắc đầu: "Đúng vậy, cậu không nghe nhầm, tớ cũng không nói sai." Anh dựa lưng vào sô pha: "Là hai mươi phần trăm, cho dù tặng cả nhà họ Mạc cho cậu ấy thì tớ cũng không đau lòng."
Cô bước nhanh đến phía trước Mạc Lam Tuyên.
"Lance, cậu với hắn như vậy là đủ rồi. Trước không nói đến hợp đồng, hắn theo cậu mười năm, cậu đối tốt với hắn còn hơn là với mình, mười năm này cậu đã dành cả cuộc đời cho hắn rồi. Vả lại, hợp đồng kia còn chưa tới kỳ thì cậu đã đưa nó cho hắn để hắn tự do, như vậy còn chưa đủ sao." Sam không thể nhịn nữa, Mạc Lam Tuyên quá tốt với Thẩm Văn Vũ, bây giờ mấy ai được như vậy?!
"Không đủ..."
"Không đủ?"
"Sam, tớ biết cậu rất tốt với tớ nhưng không phải Thẩm Văn Vũ theo tớ mà là tớ bắt em ấy phải theo, tớ muốn mười năm của em ấy, cho thêm ít thứ này cũng không tính là gì. Dù gì thì em ấy cũng coi như 'bà góa' của tớ mà, ha ha..."
"LANCE..."
"Không có danh phận, cho nên tớ chỉ có thể cho em ấy thứ này, còn lại phải lo cho Nhà họ Mạc. Về sau còn giao cho Lam Tâm, cũng không còn là của tớ nữa."
"Vậy thì bản thân cậu ở đâu?"
Mạc Lam Tuyên nhắm mắt lại: "Tớ sẽ bán cổ phiếu rồi sau đó dùng danh nghĩa Thẩm Văn Vũ mua lại, như vậy sẽ không cần khấu thuế, khỏi phải nộp tiền cho chính phủ."
"Thẩm Văn Vũ không thể mua nổi!"
"Mạc Lam Tuyên mua được, đây là sở trường của cậu mà, cậu giúp tớ giải quyết đi!"
"LANCE..."
"Đây là một lần cuối, xin cậu hãy giúp tớ đi!"
Sam thật sự muốn khóc, cô biết Thẩm Văn Vũ và Mạc Lam Tuyên đã đến bước đường cùng, lại không thể nghĩ rằng anh ngốc tới nhường vậy. Người đàn ông kia có đáng để anh phải trả giá đến chết như thế không?
Cô lắc lắc đầu đi đến thu thập văn kiện rồi sau đó gõ vào đầu anh một cái: "Tớ là luật sư của cậu, chỉ cần trả tiền thì lúc nào tớ cũng sẽ giúp."
Anh mở mắt ra: "Ha ha....tớ phải tăng lương cho cậu thôi, luật sư nổi tiếng ạ —"
Sam từ chối cho ý kiến, cô thu lại văn kiện chuẩn bị rời đi nhưng bị Mạc Lam Tuyên giữ chặt tay cô: "Cô bạn thân của tôi, quen được cậu, chính là phúc khí của tôi đấy."
Khóe môi cô gợi lên nụ cười duyên dáng: "Hừ, dỗ ngon dỗ ngọt. Đi ăn cơm đi, cậu mời nhé."
"Không thành vấn đề."
Anh kéo Sam đứng dậy thì đột nhiên đầu óc anh choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững, Sam vội vàng đỡ lấy Mạc Lam Tuyên.
"Làm sao vậy?"
"Không sao đâu, chúng ta đi thôi —-" Anh vừa bước một bước thì lại tới một đợt choáng đầu, cước bộ xóc nảy, anh cơ hồ đi cũng không được, hai chân vô lực ngã xuống mặt đất.
"Lance!" Sam vứt đi đống công văn đỡ lấy anh, để cho Mạc Lam Tuyên từ từ ngồi trên mặt đất: "Rốt cuộc cậu bị gì vậy?"
"Hôm nay không ăn gì, có lẽ đường máu không đủ."
"Để tớ gọi cảnh vệ đưa cậu đi bệnh viện."
Mạc Lam Tuyên đè tay cô lại: "Không cần, tớ thật sự không sao, chỉ cần nghỉ một chút là ổn."
"Nhưng mà —" Anh thoạt nhìn không giống như không có việc gì, tuy vậy lực đè tay cô thì lại rất mạnh: "Cậu cứ nghỉ trước đi, tớ dìu cậu."
"Ừ, bữa cơm hôm nay xem ra không được rồi, xin lỗi nhé..."
"Để hôm khác đi, không sao đâu."
"Ừ." Mạc Lam Tuyên lộ ra nụ cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sam cũng ngồi trên mặt đất nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mạc Lam Tuyên, cô hiểu được sự tình tuyệt không hề đơn giản như lời anh đã nói nhưng chỉ cần Mạc Lam Tuyên không muốn mở miệng thì cô cũng sẽ không hỏi, đó chính là điểm ăn ý của bọn họ.
Cô nhặt lại xấp công văn, lấy ra điếu xì gà thượng hạng rồi hưởng thụ hương vị ngọt nhẹ vương trên cánh môi.
Khi Thẩm Văn Vũ tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài đã tối đen, vẫn là chiếc giường quen thuộc. Hắn đã ngủ rất sâu.
Giữa không gian mông lung hắn thậm chí có thể cảm giác được Mạc Lam Tuyên trở về, tầm mắt của anh dừng trên người hắn hồi lâu rồi sau đó mới đi mất.
Tất cả đều hệt như trước kia mà cũng dường như là không phải.
Đột nhiên hắn kéo ngăn trái tủ, ngăn thứ nhất là một đống bao cao su, ngăn thứ hai là dầu bôi trơn, xuống ngăn tiếp là một cái di động mà kiểu dáng đã lỗi thời.
Mở nguồn, màn hình sáng lên, nó cũng trở thành thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng u tối.
Đây là máy của hắn nhưng đã rất lâu rồi hắn không mở lên. Khi ở bên cạnh Mạc Lam Tuyên thì chỉ còn ba chữ Thẩm Văn Vũ là thuộc về hắn, không còn cái khác.
Ấn di chuyển bàn phím, hắn tìm một hồi lại xuất hiện cái tên — Đinh Vân Quân.
Mấy ngày nay hắn vẫn trốn tránh, thình lình được giải thoát làm hắn không biết phải làm sao bây giờ nhưng hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể đối mặt.
Dãy số quen thuộc mà hắn đã sớm ghi tạc trong lòng dù là đi đến bất cứ đâu, bất cứ chỗ nào thì hắn đều có thể tìm ra. Mà bây giờ, hắn lấy điện thoại tìm dãy số này, nhìn chằm chằm vào nó.
Sau một lúc điện thoại tắt đi, ánh sáng không còn, căn phòng lại tối đen như mực.
Chỉ cần ấn một nút thì hắn đã có thể trở lại thời điểm trước mười năm này....
Mười năm... khiến cho hắn do dự, hắn chậm chạp không thể ấn một cuộc điện thoại.
Nhắm mắt lại chợt thấy Mạc Lam Tuyên trước mặt, nụ cười của anh quá chói mắt làm hắn đã vài lần muốn hủy hoại gương mặt kia!
Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nhớ rõ nụ cười của anh như thế nào, vẫn là... hắn không nhớ ra được!
Hắn cắn răng, nhắm mắt lại rồi bấm nút. Sau vài tiếng quay số thì có một giọng nữ xuất hiện.
Cổ họng hắn khô khốc. Hắn phải nuốt nước miếng mới có thể phát ra âm thanh: "Là anh, Vân Quân."
Hắn chưa từng thấy Mạc Lam Tuyên khóc, chưa từng có. Trong ấn tượng của hắn chỉ có dòng lệ của Đinh Vân Quân nhưng hiện giờ, nghe giọng nói ngọt ngào trong điện thoại hắn lại chỉ nhớ đến khuôn mặt tươi cười của anh.
"Chúng ta gặp mặt đi!" Cuối cùng hắn cũng trở lại bên cạnh Đinh Vân Quân, cuối cùng là vậy!