Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4: Một đêm sau khi say rượu (4)
"Buông tay."
Anh kéo tay cô ra, muốn đem cô từ trên người anh quăng đi.
"Không buông."
Phương Thê càu nhàu trả lời, đầu óc choáng váng, trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ thấp thoáng nhìn thấy được hình dáng của một người đàn ông.
Cô bây giờ, ôm lấy anh, xem anh như một loại lúa cỏ cứu mạng.
Doãn Văn Trụ kéo cô ra, Phương Thê lại nắm chặt hơn, nhất định không cho anh rời đi.
Trong tiềm thức, cô xem anh thành Tần Tiêu Nhiên.
Doãn Văn Trụ nhíu mày chặt hơn, hôm nay tâm tình không tốt, ra ngoài hóng gió lại gặp phải người như vậy.
Tức giận bốc lên trong lòng, giọng nói thêm mấy phần lạnh lùng.
"Buông tay."
Không chịu buông nữa, đừng trách anh không khách sáo.
Nhưng Phương Thê cái gì cũng không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lẩm bẩm hỏi: "Anh có một trăm vạn không?"
Quả nhiên muốn tiền?
Doãn Văn Trụ quay đầu lại, đáy mắt mang theo vài phần cười lạnh, nhưng khi chạm đến khuôn mặt người sau lưng, thì thay đổi chủ ý.
Ban đầu mái tóc của Phương Thê nằm phía trước che đi khuôn mặt, vì ngẩng đầu lên mà rơi xuống lộ ra khuôn mặt trẻ xinh đẹp không có sự trợ giúp của công nghệ trang điểm.
Không thuộc loại phụ nữ thành thục mà quyến rũ, ngược lại mang vẻ thanh tú của các thiếu nữ.
Ngũ quan của Phương Thê tuy không xuất chúng, nhưng bởi vì mặt nhỏ, kết hợp một chỗ lại làm người khác cảm giác rất tinh xảo.
Da của cô rất đẹp, trắng nõn mịn màng, giờ phút này bởi vì say rượu mà biến thành màu hồng, mang theo nét hấp dẫn khác thường.
Trong ngày thường, bởi vì trang phục, kiểu tóc, do trang điểm, hơn nữa với cặp kính đen, tạo cho người khác cảm giác nhàm chán, không nhìn thấy được nét đẹp tinh xảo của cô.
Mà ngay lúc này, sức hấp dẫn của cô, dưới màn đêm, mê loạn trong cơn say, đều phát tán ra hết.
Doãn Văn Trụ đối với cô không phải cảm giác kinh diễm, mà là cảm thấy giống như từng quen biết.
Hơn nữa anh không phải hạng người gây ủy khuất cho người của mình.
Nếu bị cô khiêu khích nổi lên kích động, vậy cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Đều do cô quấn lấy anh không chịu buông.
" Anh có một trăm vạn không? Tôi muốn một trăm vạn."
Tiếng mê sảng của Phương Thê truyền đến lần nữa, cô muốn hét lên hết phiền não trong lòng.