Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần lên hotsearch vừa rồi của An Dụ Vân nhanh chóng được Lãnh Dật Hiên xử lý gọn gàng không một kẽ hở. Cũng không phải kiểu thấy lửa là dập, bắt toà soạn xoá bài mà là dùng chân tướng khác che đậy lên. Người ngoài mà biết được sẽ bảo đây là lừa lọc, nhưng đối với giới giải trí thì đây chỉ là một cách thức nhỏ xíu để qua mắt dư luận mà thôi.
Năm lần bảy lượt chuyện của An Dụ Vân được xử lý cực kì gọn gàng càng khiến cho Lạc Cảnh cũng hơi có phần sửng sốt. Mặc dù công ty biết An Dụ Vân xuất thân trâm anh thế phiệt, có sa cơ thất thế cũng không thiếu người nâng đỡ. Ấy nhưng chỉ có Lương Di Tâm mới biết rằng ai mới là người đứng ra làm mấy chuyện này.
“Tiểu Vân, về sau đừng xử lý việc kiểu này nữa, sẽ khiến người ta sinh nghi đấy.”
“Lãnh Dật Hiên xử lý hoàn toàn, em không động tay, em cũng không biết nữa.”
“Chị biết là anh ta có năng lực bịt miệng dư luận, nhưng sẽ không tốt cho em đâu. Nếu mà để cho người khác nắm thóp em, biết chuyện của em với Lãnh Dật Hiên thì không ai có lợi cả.”
“Chị yên tâm, em sẽ cân nhắc, cũng sẽ cẩn thận hơn.”
Thực ra An Dụ Vân nửa muốn nửa không việc ỷ lại vào Lãnh Dật Hiên. Cái gì được xử lý trau chuốt quá càng khiến người ta sinh nghi, chuyện vừa rồi không lớn, ấy nhưng cũng khiến An Dụ Vân thêm phần cảnh giác. Chán thật! Chưa nổi tiếng mà đi ra đường cũng có người núp lùm chụp trộm.
Tô Băng Băng nhìn An Dụ Vân lại có thể nhanh chóng trở mình sau tai tiếng thì càng thêm phần tức giận. Cái con nhỏ diễn viên hạng ba này, vì cái vận gì lại có thể làm được như vậy chứ? Cô ta là căm ghét những kẻ bước vào giới giải trí với các mối quan hệ và tài nguyên sẵn sàng, nào biết được cảm giác phải đi bợ đỡ người khác để tìm chống lưng, chật vật đi lên như người khác.
“Em tức giận làm gì cho tổn hại nhan sắc vậy? Cái mặt này của em là dùng để kiếm cơm đó.”
“Nhưng em không chấp nhận được con ranh này cứ gặp vận hên mãi như thế.”
“Em chấp nhặt chuyện này cũng không khiến ta khá hơn. Em nên để ý xem, con ranh đó không chỉ có mỗi em ghét đâu.”
Lý Á Đồng làm bộ dạng úp mở nhìn Tô Băng Băng, cô ta lăn lộn trong cái giới này, thủ đoạn cũng như tinh ranh phải nói là hơn người. An Dụ Vân năm lần bảy lượt gặp tai bay vạ gió, thủ đoạn lại thấp kém đến như vậy chắc chắn phải có người đứng sau giật dây, mà người này lại không có chống lưng tốt, càng không biết cách xoay vần báo chí.
“Chị nghĩ sao?”
“Em nghĩ xem, nếu là đầu báo viết hay paparazzi chụp được tất nhiên sẽ cố tình chụp cho rõ, nhưng trên báo chỉ có hai tấm hình, còn là loại mờ ảo không có kỹ thuật.”
“Ý chị nói là có người đứng sau bán tin cho nhà báo?”
“Bingo!”
“Nhưng nếu như vậy thì sao?”
“Chúng ta chỉ cần mượn người đó phá An Dụ Vân, đứng sau hưởng lợi thôi.”
“Hmm, vậy thì phải tìm danh tính người đó rồi.”
Tô Băng Băng đúng thật là một mỹ nữ không não, nếu không phải có Lý Á Đồng bên cạnh như một con cáo già thì e rằng với cái IQ với EQ thấp tỷ lệ thuận với nhau thế này thì cô ta đã chết ở một cái xó nào đó trong cái giới giải trí này rồi.
“An Dụ Vân chưa có hoạt động nào nổi bật, chỉ có duy nhất một bộ phim đang quay.”
“Là bộ của đạo diễn Phùng Khoan đúng không?”
“Chính xác là nó. Vậy nên kẻ thù của An Dụ Vân tất nhiên sẽ là người trong đoàn làm phim này. Em thử nghĩ xem An Dụ Vân là nữ chính thì ai là người dễ nảy sinh đố kỵ nhất.”
“Nữ phụ - Mạc Kỳ Kỳ.”
Tô Băng Băng tất nhiên là biết Mạc Kỳ Kỳ, thậm chí biết khi cô ta còn là người mẫu, lấn sang làm diễn viên không có thành tích gì nổi bật, không nói quá chứ chính là cái loại kéo thành tích của phim đi xuống. Mà Mạc Kỳ Kỳ lại nổi tiếng với gương mặt xinh đẹp, lại còn mập mờ không ý tứ với nhiều nhà đầu tư khác, đối với Tô Băng Băng cũng được coi là một đồng đạo đi.
Bây giờ đã đoán ra được đối phương là Mạc Kỳ Kỳ, Tô Băng Băng cũng không thấy khó khăn. Mạc Kỳ Kỳ là kẻ ham hư vinh, tuy nhiên lại ngu ngốc, nhìn xem cô ta đạp người ta hai cái với cách thức y như nhau thì thông minh nỗi gì. Một kẻ không não lại là ngựa non hiếu chiến như thế này chính là kiểu dễ lợi dụng nhất.
“Tôi lấy chiếc váy này, thanh toán cho tôi.”
“Tôi lấy chiếc váy này.”
Hai người phụ nữ cùng đặt váy lên bàn thanh toán, trùng hợp thay hai chiếc váy lại y hệt nhau không khác một chút. Tô Băng Băng giả vờ hạ kính mát xuống nhìn Mạc Kỳ Kỳ, mà Mạc Kỳ Kỳ cũng nhướn mày nhìn Tô Băng Băng.
“Trùng hợp quá, em cũng thích chiếc váy này sao?”
“Vâng, Tô tiền bối.”
“Chúng ta có duyên thật đấy, chị vừa nhìn liền thích mẫu váy này.”
Mạc Kỳ Kỳ nhún vai, không biết Tô Băng Băng đang định giở trò gì. Cô ta đi ra khỏi cửa hàng, Tô Băng Băng liền bám theo.
“Ấy, đã gặp nhau là duyên, chúng ta đi uống cafe một chút không? Chị mời.”
“Cũng được.”
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hai người phụ nữ này đều thấm nhuần cái nguyên lý này nên nhắc đến An Dụ Vân, cả hai như bắt trúng cùng một tần số. Mạc Kỳ Kỳ mới đầu còn khá dè chừng Tô Băng Băng, thế nhưng cùng Tô Băng Băng tán gẫu một hồi thì buông bỏ phòng bị, chỉ thiếu điều lập bàn kết giao tình chị em ở đây.
“Em chắc chắn An Dụ Vân có kim chủ chứ?”
“Chắc chắn! Điều này không đâu xa, là đạo diễn Phùng nói, em tình cờ nghe được thôi.”
“Nhưng quái lạ, đối phương lai lịch thế nào em có biết không?”
“Không biết được, chắc cô ta bám được vào cái đùi lớn rồi.”
“Lỡ đâu là bạn bè như trên báo nói?”
“Hừ! Bạn bè thì cũng có đấy, nhưng kim chủ thì dám chắc là có thật.”
Tô Băng Băng biết được một chuyện thú vị rồi đây, thảo nào An Dụ Vân lại dám lớn lối như vậy. Hừ, Tô Băng Băng biết được rồi, hoá ra thiên kim danh viện, trâm anh thế phiệt cỡ nào thì cũng có ngày phải đi bán thân thôi. Hừ! Đã như vậy phải làm cho An Dụ Vân ngã đau một chút, hoặc có khi là thân bại danh liệt, khi đấy chắc sẽ lại càng vui hơn.
Tô Băng Băng không về nhà mà quay về chỗ của nhân tình, lại vô tình mà nhìn thấy được cảnh ông ta đang say mê mà ngắm nhìn An Dụ Vân trên màn hình máy tính, lại còn biến thái hơn khi di chuyển ngón tay dọc trên thân thể của An Dụ Vân. Tô Băng Băng cười nhếch mép, đúng là loại đàn ông ăn tạp, phụ nữ nào cũng muốn.
“Anh yêu…!”
Cô tả mở giọng ngọt ngào, vị giám đốc kia lại không kịp tắt đi hình ảnh của An Dụ Vân, bị doạ một phen hết hồn.
“Em… sao em lại đến đây?”
“Em nhớ anh, đến đây không được sao?”
Lão ta hắng giọng, đè nén cảm giác ngượng ngùng. Bị nhân tình bắt tại trận đang xem ảnh người phụ nữ khác là loại cảm giác gì? Bất quá Tô Băng Băng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, lại ung dung ngồi lên đùi ông ta, ngón tay như có như không di dịch lung tung trên ngực ông ta.
“Sao? Anh thích An Dụ Vân sao?”
“Không có không có, chỉ là vô tình bật trúng thôi.”
“Nào, nói dối là không được đâu…”
Trong đầu cô ta bỗng dưng nảy ra một kế sách cực kì hèn hạ, không những hạ bệ được An Dụ Vân, loại bỏ cái gai trong mắt mà còn đem cho cô ta không ít lợi lộc.
“Nhưng mà… Anh thích An Dụ Vân như vậy, có muốn cùng cô ta ngủ qua không?”
Tên giám đốc kia bị bất ngờ, hắn ta nhìn Tô Băng Băng trong lòng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp đầy kiều mị. Cái loại tình huống gì đây nhỉ? Tô Băng Băng đề nghị như vậy là thật hay đang bẫy hắn ta vậy?
“Em nói vậy là sao?”
“Chính là tạo cho anh cơ hội được lên giường với cô ta, sao? Anh chê à?”
“Em nói thật chứ?”
“Thật! Tất nhiên là thật rồi.”
Đôi mắt hắn ta sáng lên, nghĩ đến lúc sẽ được cùng An Dụ Vân mây mưa trên giường, tất nhiên sẽ cực kì tuyệt vời. Nghĩ đến đây thôi hắn ta đã hưng phấn tột độ, ôm lấy Tô Băng Băng, cởi khoá quần giải phóng dục vọng đang trào dâng.
Tô Băng Băng cũng nhiệt thành đáp lại hắn ta, vừa nghĩ đến việc sẽ làm cho An Dụ Vân thân bại danh liệt, vừa hả hê trong lòng.