Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau lần gặp An Dụ Vân ở buổi tiệc mừng ra mắt phim, Trần Tinh Vũ luôn luôn đau đáu trong mình một giấc mộng lớn. Anh luôn mơ thấy hình ảnh An Dụ Vân hồi còn nhỏ, còn mơ thấy cô trong giấc mơ tìm đến anh, nói rằng cô thật mệt mỏi.
Trần Tinh Vũ còn thực sự nghĩ rằng An Dụ Vân sống cực khổ không quen sẽ quay lại tìm anh. Nhưng kí ức mơ hồ quay lại chạm vào đúng hình ảnh An Dụ Vân thuở thơ ấu, cô quan tâm anh, nhưng chưa bao giờ quá giới hạn bạn bè.
“Con ngày mai ở công ty có bận việc gì không?”
“Không thưa bố.”
“Vậy ngày mai về sớm ghé qua nhà hàng hôm trước, nhà ta có hẹn ăn cơm với nhà họ Vũ.”
Trần Tinh Vũ biết cuộc hẹn này có nghĩa là gì? Mấy hôm trước mẹ anh còn vừa khoe là đi mua sắm cùng hai mẹ con nhà họ Vũ, trong bữa cơm còn tấm tắc khen con gái nhà họ vừa xinh xắn giỏi giang lại hiền lành hiếu thảo. Gia đình muốn anh lập thất, Trần Tinh Vũ đối với chuyện này vẫn cứ là trung lập.
Anh muốn đợi An Dụ Vân, đợi cô vượt qua được sóng gió gia đình sẽ quay về với anh. Nhưng anh cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, gia đình cũng đang rục rịch tìm người mai mối cho anh rồi. Trần Tinh Vũ bỗng thấy anh với An Dụ Vân xa cách đến nỗi anh có đợi đến khi nào An Dụ Vân cũng sẽ không quan tâm đến.
“Vâng con biết rồi, con sẽ sắp xếp.”
“Phải đến đó.”
“Vâng.”
Trần Tinh Vũ không muốn đợi An Dụ Vân mãi, anh đợi cô hai mươi mấy năm, cô nào để ý đến anh một giây nào. Anh cảm thấy mình ti tiện, nhưng anh thật sự muốn xem An Dụ Vân nghĩ gì? Hoặc có đau lòng hay không khi anh sẽ phải thành gia lập thất?
Danh môn tiểu thư khuê các nhà họ Vũ tên là Vũ Vân Ninh, là tiểu thư độc nhất, thuộc kiểu thiên kim danh viện đúng nghĩa. Vũ Vân Ninh xinh đẹp nho nhã, lại còn đang làm giám đốc của công ty gia đình, học rộng biết nhiều, là nàng dâu tốt trong mắt các bậc trưởng bối trong thành phố này.
“Ấy, Tinh Vũ nhà anh đã lớn thế này rồi đấy à? Cũng ra dáng anh tài lắm chứ nhỉ?”
“Anh Vũ quá khen rồi, nó còn nông cạn lắm, vẫn chưa phải tài giỏi gì quá đâu.”
“Nhớ ngày bé Ninh Ninh nhà chúng tôi có lần ghé sang Trần gia chơi cùng Tinh Vũ ấy vậy mà tới giờ vẫn còn nhớ.”
“Chà, con bé con ngày đấy bây giờ lớn lên xinh đẹp thế này thật khiến người lớn chúng ta nhìn không kịp.”
Trần Tinh Vũ cả buổi không nói gì, chỉ cúi mặt, không động đũa nhiều cũng không nói chuyện. Anh có mặt ở đây để làm vui lòng bố mẹ, coi như nể mặt nhà bên kia. Vũ Vân Ninh ngược lại có tình cảm với anh, cả buổi chỉ nhìn Trần Tinh Vũ, đôi mắt không giấu được niềm nhiệt thành rạng rỡ.
“Anh Tinh Vũ!”
Vũ Vân Ninh xách túi xách mỉm cười đi theo Trần Tinh Vũ, gia đình hai bên dường như không có ý kiến gì. Trần Tinh Vũ quay lại nhìn bố mẹ anh đến bố mẹ nhà bên kia, cả hai như đang tác thành cho mối quan hệ này. Vũ Vân Ninh vẫn cười đon đả với anh, đứng trước mặt anh như chờ mong.
“Người lớn bọn ta đi về trước, biết mấy đứa trẻ bọn con sẽ không chịu nổi ăn cơm gò bó với bọn ta đâu, đi chơi đi. Tinh Vũ, hai bác gửi Ninh Ninh chỗ con.”
“Vâng.”
Trần Tinh Vũ gật đầu như một cái máy, chấp thuận yêu cầu của nhà họ Vũ. Vũ Vân Ninh vui như tết, cô khoác lấy vai Trần Tinh Vũ, ánh mắt nhìn anh sáng như sao trời. Trần Tinh Vũ thấy không tự nhiên nhưng không tiện gạt ra, lững thững đi về phía trước.
Anh không thoát ra được hình ảnh của An Dụ Vân, thậm chí ngay lúc hai gia đình cùng ăn cơm, anh nhìn Vũ Vân Ninh nhưng lại mường tượng đó là An Dụ Vân. Anh cảm thấy nếu bản thân tiếp tục như vậy sẽ làm khổ Vũ Vân Ninh. Dù sao cô ấy không có lỗi, cô ấy không nên yêu anh.
“Anh đưa em về nhé.”
Nụ cười của Vũ Vân Ninh tắt ngấm, cô nhìn Trần Tinh Vũ uể oải, thi thoảng lại thở dài mấy bận. Trần Tinh Vũ không đưa cô đi xa, chỉ lái xe đi lòng vòng, bây giờ đề nghị đi về, trong lòng Vũ Vân Ninh có chút hụt hẫng.
“Anh không khoẻ sao?”
“Không có, đưa em về sớm kẻo bố mẹ lại trông.”
“Em hai mươi lăm tuổi rồi, có sao đâu chứ. Đi qua đêm còn được huống chi là…”
Vũ Vân Ninh nhận ra mình lỡ lời chỉ cười xoà, Trần Tinh Vũ lại với chuyện này không mấy bận tâm. Anh miên man nghĩ, An Dụ Vân cũng hai mươi lăm tuổi…
“Về nhé! Hôm sau anh rảnh sẽ đưa em đi chơi nhiều hơn.”
“Tinh Vũ, anh không thích em sao?”
Phải! Vũ Vân Ninh bất an đến mức đó, không phải cô không tinh ý, không phải cô ngây ngô bám theo Trần Tinh Vũ từ nãy đến giờ rồi không nhận ra được ánh mắt của anh chưa bao giờ đặt lên người cô. Vũ Vân Ninh hụt hẫng, cô thích anh lâu đến như vậy, anh lại xem cô như không khí, rốt cuộc cô có chỗ nào không xứng?
“Em nói gì vậy?”
“Tinh Vũ, anh chưa từng nhìn em quá lâu.”
“Vân Ninh, đừng nghĩ như thế, chúng ta chỉ mới gặp nhau.”
“Nhưng em muốn làm bạn gái anh.”
Trần Tinh Vũ không ngờ được đối phương lại mạnh mẽ táo bạo đến mức đó, anh hơi ngớ người, không biết nên bày biểu cảm gì. Vũ Vân Ninh nhìn Trần Tinh Vũ ngốc ra đó, mỉm một nụ cười ranh mãnh nhìn anh.
“Trần Tinh Vũ, em không còn nhỏ nữa để anh phải đưa về sớm, cũng không muốn anh đưa em về sớm. Em thích anh, muốn ở cạnh anh, đừng trốn tránh được không?”
“Vân Ninh, anh…”
Không kịp nói hết câu, Vũ Vân Ninh ở ghế lái phụ đã nhào qua ghì lấy Trần Tinh Vũ mà hôn. Cũng may đang không lái xe, bằng không cô gái này chơi hết hồn như vậy Trần Tinh Vũ anh có mười cái tay cũng bẻ lái không kịp.
Đầu óc Trần Tinh Vũ là một mảng trắng xoá, anh chỉ biết môi anh đang bị Vũ Vân Ninh gặm cắn nhiệt tình. Anh không đẩy cô ra, đúng hơn là ngốc đến không biết nên làm gì. Vũ Vân Ninh rời khỏi môi anh, quệt ngang vết son môi bị lem trên môi cô, ranh mãnh nhìn anh.
“Anh đừng ngốc như thế nữa, anh còn muốn em chủ động đến mức nào?”
“Vân Ninh, sao em lại làm thế?”
“Tinh Vũ, em thích anh, rất thích anh.”
Mắt của Vũ Vân Ninh sáng như sao, Trần Tinh Vũ nhìn vào trong đấy tựa hồ chỉ thấy một mình hình ảnh của anh. Vũ Vân Ninh thích anh từ rất lâu rồi, thích từ khi còn nhỏ, thích cậu bé trầm tĩnh điển trai kiên nhẫn dỗ cô nín khóc. Thậm chí Vũ Vân Ninh thích Trần Tinh Vũ có khi còn trước khi anh thích An Dụ Vân nữa.
“Vân Ninh, em chưa tìm hiểu kĩ gì về anh…”
“Ai nói? Mọi thứ của anh em đều biết. Chỉ là em phải đợi cô ấy không còn ở cạnh anh, chắc chắn rằng anh độc thân mới có thể vô tư thổ lộ thế này.”
“Cô ấy” ở đây ai cũng hiểu là An Dụ Vân, Trần Tinh Vũ ngượng ngùng cúi đầu, để người khác nắm bắt mình như vậy thật khó chịu. Vũ Vân Ninh biết An Dụ Vân, biết anh thích An Dụ Vân nhưng vẫn cố đâm đầu vào, anh biết phải làm sao đây?
“Trần Tinh Vũ, cuộc đời này không chỉ có mình cô ấy đâu.”
“Cũng không chỉ có một mình anh đâu.”
“Anh dám nói ngược lại em đấy à?”
“Thì anh nói đúng mà.”
“Em muốn nói là thay vì cứ mãi đâm đầu theo cô ấy như vậy nhưng không được kết quả gì thì sao không thử cho người khác cơ hội?”
“Anh đang cố. Chỉ là anh cảm thấy như vậy sẽ không công bằng với em.”
“Em đợi được anh ngần ấy năm như anh đợi cô ấy, có gì mà không được.”
“Vân Ninh, anh không tốt đâu. Anh chỉ yêu An Dụ Vân.”
Anh thừa nhận, anh chỉ yêu một mình An Dụ Vân, dù có thế nào cũng chỉ yêu An Dụ Vân. Anh từng thử quên cô, nhưng hình ảnh cô luôn lởn vởn trong tâm trí anh, đến nỗi anh còn nhìn thấy được Vũ Vân Ninh là An Dụ Vân. Anh yêu cô đến điên cuồng lạc lối, nhưng cô lại chưa một lần ngoảnh lại nhìn anh.
Vũ Vân Ninh cúi mặt, cô cảm nhận được chuyện của Trần Tinh Vũ đối với An Dụ Vân chính là không thể một sớm một chiều là xong được, nhưng cô tin Trần Tinh Vũ rồi sẽ có một ngày ngoảnh lại nhìn cô mà thôi.
“Về nhé! Em thấy anh không khoẻ.”
“Ừ. Anh xin lỗi.”
Vũ Vân Ninh cắn môi, hít một hơi thật dài, không cho Trần Tinh Vũ thấy cô đang nén nước mắt chảy ngược vào trong. Trần Tinh Vũ yêu An Dụ Vân đau khổ bao nhiêu thì Vũ Vân Ninh cô yêu anh khổ đến bấy nhiêu, chỉ là cô biết anh đau khổ còn không một ai biết cô bi thương nhường nào.