Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
———————-Editor: Mèo——————–
Nhưng Hứa Lâm Sơn không nhận ra điều gì, ông ta vẫn tỏ vẻ ân cần và tốt bụng, giống như mọi người cha đang quan tâm đến con cái: “Gần đây có coi trọng Alpha nào không? Ba giúp con giật dây.”
“Ba…. Ba đang đùa à?” Hứa Nguyên gian nan mở miệng, từng chữ từng chữ đều khiến cổ họng đau rát.
“Đùa gì chứ.” Hứa Lâm Sơn cười lắc đầu, “Nghe nói con đã gặp mặt Thịnh Tông, con thấy hắn thế nào?”
Hứa Nguyên lập tức cảnh giác: “Ba muốn làm gì? Con với anh ấy không có gì hết, anh ấy chỉ xem con như em trai thôi, ba đừng có mà phí tâm tư.”
“A Nguyên, con nghĩ xa quá rồi.” Sắc mặt Hứa Lâm Sơn ôn nhu, “Ba cũng chỉ hỏi qua thôi, còn không phải sợ con sẽ ngốc nghếch mà coi trọng hắn sao. Thingj gia tuy giàu có, nhưng không đi chung một con đường với chúng ta, chẳng có chỗ nào tốt hết. Con nói vậy thì ba yên tâm rồi.”
“Phải không.” Hứa Nguyên giật giật khóe miệng, cười nhạt, “Vậy ba cảm thấy nhà ai thì tốt?”
Không biết là không nghe ra sự mỉa ai trong lời này hay cố tình phớt lờ, Hứa Lâm Sơn thật sự nghĩ một lúc lâu rồi mới nghiêm túc trả lời cậu.
“Nhà họ Trịnh cũng không tồi, công tử Trịnh gia Trịnh Kỳ cùng sêm sêm tuổi con. Hai ngày trước hắn còn hỏi thăm con. Ba đã cho hắn phương thức liên lạc, nếu hắn tìm con, nhớ vui vẻ mà tiếp chuyện người ta đó. Ba nghĩ hắn khá quan tâm đến con.”
“Ai?” Hứa Nguyên cảm thấy thật vớ vẩn, vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào ông ta, “Sao ba có thể tùy ý đưa phương thức liên lạc của con cho người khác!”
Chuyện này tính là gì đây? Dẫn mỗi à? Đem con trai bán một lần còn chưa đủ, lại còn muốn bán lần hai soa?
“Sao con lại kích động như vậy, có phải hiểu nhầm ba rồi chứ.” Hứa Lâm Sơn nhăn mày lại, thoạt nhìn như ý tốt của ông ta bị cô phụ, “Ba lấy tiền của Kiều Duật, nhưng cũng chỉ đáp ứng hắn ba năm, không muốn đánh đổi cả đời của con. Tính ra, còn chưa đến một năm nhỉ, sớm tính toán tương lại một chút.”
“Tương lai? Tôi còn có tương lai sai?” Hứa Nguyên gần như hét lên, cậu trước kia chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ nói như vậy với Hứa Lâm Sơn, nhưng cảm xúc nói bùng nổ là bùng nổ, cậu không muốn nhịn nữa, cậu đã sớm vỡ nát rồi, nào còn để ý chút chuyện cỏn con này.
“Mười năm trước ông lợi dụng tôi có từng nghĩ qua tương lai của tôi không? Ông có từng nghĩ đến tương lai của tôi khi vì chút tiền đó mà bán tôi cho Kiều Duật không? Khi tất cả mọi chuyện này kết thúc, tương lai của tôi đã sơm bị hủy rồi!”
“A Nguyên, con………”
“Lần này tôi đáp ứng là tôi rẻ mạt, là tôi không quên được Kiều Duật, tôi gấp gáp muốn làm theo ý mình, tôi không trách ông, nhưng ông lại coi tôi là loại người thế nào, bán một lần còn tính bán lần hai?”
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc, cậu rất lâu rồi chưa kích động như thế, bản thân lại cảm thấy vô cùng xa lạ, xa lạ đến gần như là sự hãi. Khi cậu mở miệng tiếp lần nữa, trong thanh âm chỉ còn lại sự mỏi mệt cùng đau thương, “Ba, ba còn coi tôi là con trai ba sao?”
Nói xong, cậu nhắm mắt lại, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, xoay người đi về phía cửa.
Hứa Lâm sơn giữ chặt cổ tay cậu, còn có ý muốn giữ cậu lại, “A Nguyên, con đừng tức giận, ba thật sự chỉ muốn con tốt cho con thôi. Con lâu rồi không về, ở lại ăn cơm xong rồi đi.”
Nghe thành khẩn như vậy, là thật sao.
Nhưng cái gì là thật, cái gì là giả. Hứa Nguyên không phân biệt nổi nữa.
“Con thật sự rất mệt.” Cậu gạt tay Hứa Lâm Sơn ra, không quay đầu nhìn lại.