Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Diệc Sâm buông cô ra, lằng nhằng lèo nhèo không phải là phong cách của anh.
“Cố sống mà trở về.” Cô vẫn còn có giá trị lợi dụng, không thể “over” dễ dàng như thế được.
Đường Hướng Noãn trừng mắt nhìn anh đầy khinh bỉ, đồ miệng quạ đen, cô mà là người yếu đuối như vậy hả?
Đây là lần đầu tiên Nam Diệc Sâm để người khác đi xe đua của mình, bình thường cho dù Hà Cảnh Trình hay Tề Diệp Thành muốn đi thử cũng đều bị từ chối thẳng thừng, thế mà hôm nay lại để cho một cô gái lái xe, chuyện này thật lạ lùng.
“Cảnh Trình, cậu thấy trận đấu này có đáng xem không?” Tề Diệp Thanh tỏ vẻ không có hứng thú, đơn giản là chẳng có gì để chờ mong, con gái thì có bao nhiêu tài cán chứ, hơn nữa lại còn là một bình hoa di động như Đường Hướng Noãn.
“Tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta nên gọi luôn xe cứu thương đi.” Hà Cảnh Trình cũng không đánh giá cao Đường Hướng Noãn, đúng là nghé con không sợ hổ, không biết chết là gì mà dám tham gia trận đua xe như vậy.
Có không ít người đi theo Nam Diệc Sâm đang vây quanh xem, bầu không khí trở nên sục sôi.
Đường Hướng Noãn và Kiệt Sâm lái xe đến vạch kẻ xuất phát, Nam Diệc Sâm xuyên qua cửa kính xe nhìn vào người đang ngồi bên trong, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Vào giây phút cô gái mặc bộ bikini đầy gợi cảm kéo chiếc khăn đỏ xuống, hai chiếc xe đua một cái màu đỏ, một cái màu đen cùng lúc lao về phía trước nhanh như mũi tên vừa rời khỏi cung.
“Ồ, nhìn qua thì cũng không tệ lắm.” Hai mắt Hà Cảnh Trình sáng ngời lên, mặc dù chiếc xe màu đỏ bị lùi lại ở phía sau nhưng nãy giờ vẫn luôn chạy sát theo sau chiếc xe màu đen.
Nam Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào màn hình hình điện tử, anh rất ít khi trầm mặc như vậy.
Chiếc xe này của Nam Diệc Sâm đi thoải mái hơn nhiều so với những chiếc xe khác cô từng lái. Đường Hướng Noãn cảm thấy mạch màu toàn thân như đang sục sôi, đã lâu lắm rồi chưa được thả sức điên cuồng như vậy.
Động tác của cô vô cùng thành thục, nhưng đây là lần đầu tiên cô chạy trên đường đua này, cho nên đành phải chịu thiệt một chút. Chiếc xe màu đen đã vượt qua cô, cô đành phải cắn răng chạy theo sau anh ta.
“Haiz, sắp đến khúc cua chết người rồi, cô nàng ở phía sau sẽ chịu thiệt!” Người xem thi đấu còn hồi hộp hơn cả người đang thi đấu, Hà Cảnh Trình vô cùng kích động nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử.
Gọi là khúc cua chết người là vì khúc cua này quay ngoặt 90 độ đến một đoạn đường đua rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua, cho nên chiếc xe đi trước sẽ chiếm được ưu thế, dù sao rất ít người có thể vượt lên trước được ở khúc rẽ này…
“Không kịp rồi, cô nàng đã bỏ lỡ cơ hội vượt lên trước…” Tề Diệp Thành vừa thốt lên thì ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt sắp rớt luôn ra ngoài.
Chỉ nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ vang lên chói tai, Đường Hướng Noãn thế mà lại có thể vượt lên trước Jayson ở chỗ ngã rẽ!
Nếu như không phải tay đua chuyên nghiệp thì không thể làm được như thế…
“Tôi… Diệc Sâm, cậu tìm ở đâu ra một cô gái thần kì như vậy?” Hà Cảnh Trình thật sự không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình nữa, từ trước đến nay anh ta chỉ thấy mỗi một người là Nam Diệc Sâm có thể thành thạo rẽ khúc cua này, ngay cả bản thân anh ta cũng không dám thử, vậy mà lại bị một cô gái vượt mặt…
“Nhặt được.” Nam Diệc Sâm trả lời một cách ngắn gọn súc tích, ánh mắt vẫn luôn chăm chú trên màn hình điện tử.
Xem ra anh phải điều tra lại cô gái này rồi. Phần tiếp theo của trận đấu dường như không có điều gì bất ngờ, Jayson bị vượt mặt thì không thể vượt lên được nữa, đường đua rất hẹp chỉ đủ một chiếc xe qua…
“Chậc chậc, xe đua của Diệc Sâm không khéo sẽ bị đâm mất.” Hà Cảnh Trình đã tìm hiểu về Jayson, anh ta có thể dùng những cách liều lĩnh để giành được chiến thắng.
Nam Diệc Sâm nhăn mày: “Nếu như anh ta làm như vậy với con gái thì thật đúng là không bằng rác rưởi.”
Đúng là như vậy, Nam Diệc Sâm còn chưa dứt lời thì chiếc xe màu đen đã tăng tốc đâm vào chiếc xe màu đỏ.