Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" ### Cô đây là điếc hay là bị thiểu năng? Tôi đã bảo là trong từ điển của tôi không có hai từ giành giật và giữ lấy. Nếu cô muốn thì cứ lấy nếu cô có đủ khả năng. Ok?" Cô nhướn mày mày, vẻ mặt gợi đòn nhìn Tô Nhiễm Nhiễm.
" Cô..." Tô Nhiễm Nhiễm cứng họng không nói nên lời. Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục đến như vậy. Lâm An Hạ là cái thá gì chứ? Lâm gia còn nhỏ hơn Tô gia rất nhiều mà cô ta lại dám nói như vậy với cô sao? Không được nếu bây giờ mà cô đôi co lại với Lâm An Hạ thì mọi chuyện sẽ hỏng mất, phải để nó nếm mùi đau khổ từng chút một. Tô Nhiễm Nhiễm hai tay nắm chặt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, dù vô cùng tức giận nhưng vẫn kìm chế bản thân mà quay sang dọn đồ ăn.
An Hạ nhếch mép cười, mới bị sỉ nhục một chút như vậy đã tức điên lên như thế rồi sao? Còn không bằng lúc trước cô bị hai mẹ con Lâm An Hinh sỉ nhục nữa. Đúng là trà xanh cũng chỉ đến như thế.
" An Hạ, bữa sáng......" Lăng Hạo từ trong phòng bước ra. Những chữ còn lại đều bị anh nuốt hết vào trong bụng. Tô Nhiễm Nhiễm, sao cô ta lại ở đây? Lăng Hạo đầy một bụng khó hiểu không kém phần khó chịu nhìn cô ta.
" A, Lăng Hạo, anh dậy rồi sao? Hôm nay em đặc biệt đến đây làm bữa sáng cho anh đó." Tô Nhiễm Nhiễm tươi cười nhìn Lăng Hạo cất tiếng. Nếu không phải vì cái vị trí kia thì cô cũng chẳng phải õng ẹo như thế này.
" Ai cho cô đến đây?" Lăng Hạo khó chịu lên tiếng. Cô ta không có chìa khóa, An Hạ lại càng không thể mở cửa cho cô ta được. Chẳng lẽ cô ta trèo cửa vào sao?
" Em chỉ muốn làm cho anh một bữa sáng thôi mà." Tô Nhiễm Nhiễm rưng rưng nước mắt nói, hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau trông rất đáng thương. Lăng Hạo mệt mỏi thở dài ngồi vào ghế. Con đàn bà này không biết vứt liêm sỉ ở đâu rồi. Tô Nhiễm Nhiễm thấy anh không phản ứng mà đi lại ghế ngồi thì khẽ vui mừng vì cứ nghĩ anh đã mở lòng.
An Hạ ngồi bên cạnh như cười như không. Nãy giờ ngồi nhìn cô ta diễn cũng đã thấy no rồi không cần phải ăn sáng nữa. Gì mà rưng rưng nước mắt, hai tay chọc chọc vào nhau ra vẻ đáng thương. Nhìn cứ như bị thiểu năng í. Đã là thế kỉ mấy rồi mà còn làm mấy cái trò như vậy chứ. Hazzzz, lát nữa phải kể cho Nguyệt Nguyệt và Y Y nghe mới được.
" Lăng Hạo, món này em đặc biệt cố tình làm cho anh. Anh ăn thử xem có ngon không?" Tô Nhiễm Nhiễm đẩy dĩa bò bít tết đến trước mặt Lăng Hạo. Anh đưa mắt nhìn qua cô thì thấy cô gật đầu. Khẽ nuốt nước bọt Lăng Hạo cũng do dự ăn một miếng nhỏ. Tô Nhiễm Nhiễm khá tức giận khi thấy anh nhìn qua An Hạ nhưng chuyện gì cũng phải từ từ không được manh động.
" An Hạ, còn đây là phần của cô." Nở nụ cười tươi nhất có thể, Tô Nhiễm Nhiễm đẩy đến trước mặt của An Hạ một dĩa salad trộn rồi lại tiếp tục bữa sáng của mình. Cô ta đang chơi cô sao? Cô ta cùng Lăng Hạo ăn bít tết còn cô ăn salad. Xem cô là chó à? Thôi để lát nữa đến nhà Nguyệt Nguyệt ăn ké vậy.
" À tí nữa tôi còn có hẹn với bạn nên tôi không ăn đâu." An Hạ cười như có như không mà lên tiếng. Lăng Hạo thấy cô như vậy ngỡ là cô giận nên đút cho cô vài miếng thịt. Điều này làm Tô Nhiễm Nhiễm tức muốn nổ mắt. Tại sao Lăng Hạo chỉ quan tâm An Hạ mà không quan tâm cô chứ?
Sau vài cuộc đấu mắt với Tô Nhiễm Nhiễm thì cuối cùng cô ta cũng chịu đi về, Lăng Hạo thì phải đến bệnh viện vì có ca phẫu thuật gấp. Cuối cùng cô cũng có thể thoải mái một chút. Nhấc máy bàn giao chuyện công ty cho Phương Bảo Trân, còn mình thì lái xe một mạch đến nhà Thiên Nguyệt.