Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh sáng ban mai chiếu roi vào trong căn phòng nơi Gia Mẫn và Trần Mã đang ngủ, Gia Mẫn cũng đã tỉnh lại cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh trong sự hoang mang đến tột độ cô tự nói với bản thân:
"Chuyện này! Thì ra tất cả điều là sự thật sao? Chứ không phải là mơ à!"
Một lát sau khi cô đã tỉnh lại thì Trần Mã cũng đã tỉnh lại luôn, cậu giờ đây đưa mắt nhìn chăm chăm cô mà lên tiếng trong sự bối rối:
"Tôi...Tôi xin lỗi cô về chuyện tối đêm qua khi tới đã ***** *** cô, khi không thể kìm chế được bản thân mình. Và mong cô bỏ qua được không? Hơn hết tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi thứ với cô được chứ?"
Gia Mẫn chốc lát đã ngay lập tức vung tay lên tát vào mặt của anh một cái bóp cô trong sự tức giận nói:
"Này nghĩ sao vậy tên khốn? Sau những chuyện mà anh đã làm, anh đã phá nát cuộc đời của tôi. Mà rồi nói lời xin lỗi như vầy là xông à? Và anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi? Nhưng chắc gì đó thật lòng chứ? Bởi tôi biết đó là dối trá cái đồ khốn kiếp..."
Anh giờ đây vẫn tiếp tục xin lỗi cô anh nói: "Tôi thật sự xin lỗi mà! Và tôi sẽ đồng ý làm theo những gì mà cô yêu cầu. Vì vậy cô muốn tôi làm gì cũng được, vậy nên hãy tha thứ cho tôi về việc này nha! Bởi tôi không cố ý..."
Cô bậc cười trong sự kinh bỉ cô lên tiếng: "Tha thứ cho cái loại khốn như anh à? Anh đừng mơ nhé! Còn giờ thì hãy cút đi! Và tôi nhất định sẽ kiện anh ra toà..."
Anh bị cô đuổi khỏi đó mà không còn cách nào khác ngoài việc phải rời đi. Anh giờ không biết phải làm như thế nào để cô không kiện mình vì tội hiếp *** cô...
Trong phòng khách sạn cô giờ đây bậc khóc rất nhiều vì đã đánh mất đi đời con gái của mình. Và cô cảm thấy vô cùng câm hận người đàn ông đã làm điều này với cô, nên cô quyết định sẽ dạy cho anh ta một bài học sau khi đã làm chuyện đó với cô...
Gia Mẫn đã quay trở lại nhà của bạn mình trong sự buồn bã và mệt mỏi, thấy tinh thần của cô không được tốt. Ngay lập tức bạn của cô đã đến hỏi xem thử rốt cuộc cô có bị làm sao không?
Cô giờ đây đã ôm chầm lấy bạn của mình mà lên tiếng kể lại tất cả mọi sự việc: "Không xông rồi Nhi Linh ơi! Khi tao đã qua đêm với một người đàn ông. Và giờ tao không còn là phụ nữ trong sáng nữa rồi..."
Nhi Linh ngay lập tức đã ôm chầm lấy Gia Mẫn vào trong lòng cô đã an ủi Gia Mẫn rằng:
"Bà đừng quá lo lắng. Dù không còn trong trắng nữa thì đã sao chứ? Và có nhiều người cũng không còn trinh mà vẫn có chồng đó thôi! Vậy nên bà đừng quá lo lắng mọi chuyện sẽ không sao đâu. Và tất cả mọi chuyện điều sẽ ổn thôi!"
Nói đến đây hai người bắt đầu ôm chầm lấy nhau, giờ đây Nhi Linh đề xuất với Gia Mẫn rằng bọn họ nên đi ăn thứ gì đó để quên tất cả mọi buồn phiền này... Và rồi bọn họ đã đi ăn...
Tại chỗ Trần Mã. Cậu giờ đây đang ngồi trước máy tính làm việc, nhưng trong đầu thì không ngừng suy về việc mình sẽ làm sao ở phiên tòa và làm sao để Gia Mẫn cũng yêu mình như mình yêu Gia Mẫn chứ? Anh giờ suy nghĩ đến đây thì sếp đã vào ngay lập tức anh lại bắt đầu với những công việc của bản thân...
Bọn họ giờ đây đã đi đến một quán ăn, bấy giờ bọn họ đã đặc bàn và ngồi ăn với nhau. Đang ăn thì bọn họ vô tình nhìn thấy Trần Mã cũng đi ngang qua đây. Bởi vì cậu làm ở đây và hôm nay tan ca sớm...
Ngay lập tức Nhi Linh đã gọi cậu đến đây ngồi ăn cơm chung và nói chuyện chơi. Trong khi Gia Mẫn thì vô cùng tức giận khi thấy anh. Giờ đây cô đã rời đi, trong khi hai người thì nhìn Gia Mẫn trong sự bối rối mà tra hỏi cô về việc cô đi đâu...
Nhưng đáp lại câu hỏi đó rằng cô chỉ đi tảng bộ, trong khi hai người đó thì lại tiếp tục nói chuyện với nhau. Cô đi trên con đường vắng tang giờ đây cô lên tiếng: "Trời lạnh quá nó lạnh như những nỗi buồn của bản thân vậy..."
Đang đi thì từ đằng xa đã có chiếc xe máy bắt đầu lao đến với tốc độ thật nhanh đến chỗ bọn họ. Ngay lập. cậu ở bên trong đã nhìn thấy Gia Mẫn gặp nguy hiểm mà ngay lập tức xông ra gọi tên cô, và rồi anh đã ôm chầm lấy cô ra khỏi đường trước khi xe lửa đi qua...
Hai người giờ đây đã sống sót, cô ngay lập tức nhìn chăm chăm mà bắt đầu có thiện cảm với anh hơn. Ngay lập tức cô đã cảm ơn anh bởi vì anh đã cứu cô...
Sau đó bọn họ bắt đầu ngồi xuống dưới ghế nhìn chăm chăm nhau một lát lâu như đã thấu hiểu nhau rất nhiều...
Bọn họ giờ đây trong sự ngại ngùng mà bắt đầu im lặng không nói với nhau câu nào. Cứ như vậy thời gian bắt đầu trôi cho tới khi buổi ăn trưa kết thúc...