Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Viên
Hàn Dương Phong bế cô vào nhà, quản gia nhìn thấy không biết cô đã xảy ra chuyện gì.
- “ Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân cô ấy bị sao vậy? ”
- “ Không sao, cô ấy chỉ mệt chút thôi. Pha cho tôi một cốc sữa nóng rồi mang lên phòng. ”
- “ Vâng, Thiếu Gia. ”
Quản gia mau chóng vào bếp pha sữa cho cô, Hàn Dương Phong bế cô lên phòng, đặt cô nằm trên giường rồi đắp chăn lại.
Triệu Thanh Tuyết đã ngủ, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều. Hàn Dương Phong không biết anh với Châu Gia Việt làm vậy là đúng hay sai, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, không nói với cô vẫn tốt hơn.
Anh nắm lấy bàn tay cô, chiếc vòng này thật sự rất quen. Nó đã thành nỗi ám ảnh đối với anh, 10 năm qua anh không thể quên đi nó.
" Tại sao em lại có chiếc vòng này, rốt cuộc em có quan hệ gì với người phụ nữ đó. "
Đây là câu hỏi anh thắc mắc từ lâu nhưng chưa hề có lời giải đáp.
Một lúc sau, quản gia đem sữa lên. Anh gọi cô dậy.
- Vợ, dậy uống sữa nào em. Uống xong rồi lại ngủ tiếp.
Triệu Thanh Tuyết mở mắt, cô mệt mỏi ngồi dậy.
- Anh sao không đi làm, ở nhà làm gì vậy chứ. Em ở nhà một mình cũng được mà.
- Em như vậy, sao anh có thể yên tâm đi làm được.
- Em ổn hơn rồi, anh cứ đi đi. Hàn Thị một mình anh gánh vác, vì em mà ở nhà, không được đâu. Chuyện ngày hôm nay, Châu Gia Việt anh ấy làm đúng lắm, em không trách được. Âu cũng là tránh được những hiểu lầm không đáng có, em không muốn anh bị ảnh hưởng bởi những thị phi không may xảy ra.
Hàn Dương Phong xoa đầu cô, cười nói.
- 6 năm qua anh một mình lo cho Hàn Thị, anh cũng đâu có sao. Hiểu lầm, thị phi dù lớn như thế nào anh không quan tâm, anh chỉ tin em.
- Gánh vác trách nhiệm nhưng anh cũng không được quá lao lực, anh mà chết em biết phải làm sao.
- Anh không chết được đâu.
- Thôi, anh mau đi làm đi. Em cũng muốn đến Hàn Gia thăm mọi người, ngày mai em cũng được nghỉ mà.
Triệu Thanh Tuyết uống xong cốc sữa rồi vào tắm rửa, đến gia đình chồng, phải tươm tất một chút.
Hàn Dương Phong đi xuống phòng khách chờ cô, anh đưa vợ đến Hàn Gia rồi mới quay lại Hàn Thị.
Triệu Thanh Tuyết mặc váy nhung đỏ, mặc áo khoác dạ bên ngoài. Từ khi kết hôn, hình cô ăn mặc sang hơn thì phải. Mùa hè mặc váy nhiều nhưng mùa đông cô ưa chuộng quần áo hơn.
- Những thứ này mặc thật không quen, phô trương quá rồi đó.
Tiện tay poss một bức ảnh lên Weibo, cũng chẳng muốn khoe khoang điều gì. Ấy thế mà người theo dõi tăng lên một cách chóng mặt, cảm xúc và bình luận trong bài viết đó cũng nhiều hơn bình thường. Cô cảm tưởng mình cứ như là người nổi tiếng vậy.
Triệu Thanh Tuyết vừa xem điện thoại vừa xuống cầu thang, xém chút nữa là ngã rồi, cũng may là Hàn Dương Phong ở đó.
- Mải mê thì cũng phải cẩn thận chứ, lỡ ngã rồi sao, cũng may là anh đứng ở đây đó.
- Em biết rồi nhưng mà sự ảnh hưởng của anh lớn quá đó, em thành người nổi tiếng luôn rồi.
Cô đưa điện thoại cho anh xem, Hàn Dương Phong chỉ biết cười, anh cũng đã quá quen với mấy cái như thế này rồi.
- Tập quen thôi, đến Hàn Gia nào.
Triệu Thanh Tuyết bảo Hàn Dương Phong đặt cô xuống đất, cô chọn đôi giày cao gót bảy phân. Cô thật sự rất muốn đi giày thể thao nhưng lại không hợp với bộ váy này.
Cô bước thử vài bước, xem như cũng ổn, không cao quá, cô cũng không bị ngã.
- “ Sao em không đi giày thấp một chút, đôi này hơi cao. ” Hàn Dương Phong thật lo lắng cho cô, anh chỉ sợ cô ngã, đi nhiều cũng sẽ đau chân
- “ Không sao, em đi được mà, đến Hàn Gia cũng sẽ đi dép trong nhà mà. Đừng lo. ” Triệu Thanh Tuyết mỉm cười đáp
- “ Thôi được rồi, đi thôi. ”
Hàn Dương Phong, Triệu Thanh Tuyết đi vào trong xe. Chiếc xe lăn bánh, dần dần khuất khỏi biệt thự, cánh cửa rộng lớn đóng lại, hai vệ sĩ đứng uy nghiêm canh gác.
Trên đường đi, Triệu Thanh Tuyết ngủ ngay trên xe, đi chặng dài cô rất hay ngủ, bình thường đi phương tiện công cộng cô cũng như vậy.
Trong thời gian chờ đèn đỏ, anh chăm chú nhìn cô, không quên chụp một bức ảnh sau đó đặt làm ảnh bìa trên weibo cá nhân. Lượt thích và bình luận tăng vùn vụt, không có dấu hiệu thuyên giảm.