Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời Tịch Ngọc đã dậy vào lúc sáng sớm , cô vào bếp chuẩn bị cơm nước , có mẹ chồng nên cô rất tỉ một và cẩn thận nấu từng món ăn , cô nêm nếm cho vừa ăn , không quá mặn cũng không quá lạt.
.
Bắc Minh Phong trên phòng vẫn còn say sưa ôm gối ôm ngủ ngon, anh xoay qua thì không thấy cô đâu , anh cũng tỉnh dậy đánh răng rửa mặt.
.
Anh bước xuống nhà thì thấy cô đang ở trong bếp , anh đi xuống ôm cô từ đằng sau, cô hơi giật mình , quay lại nhìn anh.
.
"Anh làm em giật mình đấy.
.
"Sao vợ dậy sớm thế.
.
"Em dậy nấu cơm cho mẹ và anh.
.
"Không để đi Yến nấu.
.
" cô đưa ngón tay mình lên miệng anh và lắc đầu.
.
"Không được , em phải lấy điểm trước mắt mẹ.
.
"Anh phụ em nhá.
.
"Thôi , anh ra xem tivi đi, mới dậy mà.
.
"Thôi, anh muốn phụ vợ.
.
"Đi ra ngoài đi , không mẹ lại thấy lại nghĩ em sai vặt anh.
.
"Kệ , anh muốn phụ em.
.
"Thế anh rửa rau giúp em nha.
.
"Tuân lệnh.
.
Thời Tịch Ngọc tiếp tục nấu , anh thì qua rửa rau phụ cô , bữa cơm đã nhanh chóng nấu xong.
.
Bà Phong cũng đã thức giấc và đi xuống nhà, bà nhìn thấy cảnh cô trai bà và con dâu hạnh phúc cùng nấu cơm trong lòng và rất vui.
.
"Mẹ , mẹ dậy rồi à, mẹ ngồi ăn cơm luôn đi.
.
" Bắc Minh Phong nói.
.
"Ừm , mẹ biết rồi.
.
"Anh và mẹ ngồi đi , em soạn đồ ăn ra.
.
"Anh giúp em.
.
"Được rồi , nảy giờ cũng làm rồi, ngồi đi.
.
" cô nghiêm khắc nói với anh.
.
"Ừm" anh chề môi với cô.
.
Bà Phong thấy cảnh này chỉ biết cười , từ khi nào đứa con trai cưng của bà mà lại trẻ con vậy.
.
Một vị khách không mời mà tới , tự nhiên như nhà của mình đi vào cửa , liền đi lại ôm Bà Phong.
.
"Mẹ , mẹ về sao không báo với con , mẹ có mệt không.
.
" là cô ta Châu Hoài Dao , mùi trên người cô ta rất khó chịu , xịt dầu thơm như mùi cá tanh, bà Phong rất khó chiuz
"Này cô đừng gọi mẹ bừa bãi như thế.
.
" Bắc Minh Phong vẽ mặt khó chịu nhìn thẳng cô ta và nói.
.
"Anh à , sao anh khó chịu với em vậy , em chỉ qua thăm mẹ và thăm anh thôi mà.
.
"Chắc phải đợi cô thăm đấy , tôi là vợ anh ấy , đâu phải chết rồi đâu mà không chăm anh ấy được.
.
" Thời Tịch Ngọc khó chịu ra mặt.
.
Châu Hoài Dao cô ta ngồi cạnh ngay Bắc Minh Phong , đó là vị trí của Thời Tịch Ngọc nhưng cô ta đã dành lấy.
.
Cô bưng từ dĩa đồ ăn ra đặt xuống bàn dằn mặt cô ta , cô ta trơ trẽn không chịu rời đi, Bà Phong khó chịu thay con dâu , Thời Tịch Ngọc thấy mẹ chồng khó chịu , cô cũng biết bà cũng không thích gì cô ta
"Sao cô mặt dày thế, nói như vậy mà cũng không đi à
"Ay da chị à, sao chị khó tính với em thế ạ, em cũng là em anh Phong mà" nói rồi cô ta ôm lấy tay anh, anh đẩy mạnh cô ta ra.
.
"Tôi chưa từng nhận cô là em.
.
"Ay da anh đẩy em đau quá.
.
"Đau quá hả, đọc số tài khoản đi tôi bank tiền cho ra ngoài ăn , rồi đi khám về thần kinh não bộ luôn.
.
"Cô, mẹ à , chị ấy ức hiếp con" bà Phong chỉ im lặng quan sát xem con dâu sẽ xử lý trà xanh như nào.
.
"Cô đúng là diễn viên chuyên nghiệp đấy, diễn như không diễn, người cô có mùi đấy.
.
"Tôi thơm như thế mà , mùi gì.
.
"Trà xanh.
.
"Cô…
Thời Tịch Ngọc vào bếp núc tô canh nóng hổi chuẩn bị bên ra , cô ra , Châu Hoài Dao cố tình đưa chân ra gạt chân cô, Thời Tịch Ngọc không mày làm đổ tô canh nóng vào thẳng tay.
.
"A…
"Chị có sao không.
.
" cô ta giả vờ hỏi thăm.
.
"Cô cút ra khỏi nhà tôi.
.
"Vợ à, em có sao không.
.
" cả bàn tay trái của Thời Tịch Ngọc bị thương đỏ và có dấu hiệu muốn sưng.
.
"Mẹ à , con không cố ý.
.
" cô ta vẫn gì vờ vẽ mặt đáng thương vô tội, bà thấy con dâu bị như thế bà liền đập tay xuống bàn đứng dậy , tát thẳng cô ta một bạt tai.
.
"Cút ra khỏi đây.
Trước khi tôi đánh cô không còn thấy đường về.
.
"Mẹ.
.
"Cô nghĩ cô là ai, đừng bao giờ để tôi thấy lại mặt cô, đừng tuỳ tiện gọi tôi là mẹ , nếu được gọi cũng chỉ có Tiểu Ngọc và Mình Phong được gọi thôi.
.
"Tôi thấy cô ở đâu tôi đánh ở đó đấy, cút.
.
Châu Hoài Dao ôm mặt và khóc chạy ra ngoài , cô ta oan ức khóc nức nở , có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt cô ta , và nói.
.
"Hợp tác đi , tôi sẽ giúp cô, có được Bắc Minh Phong , và trả đũa Bà ta.
.
"Danh thiếp của tôi, nhớ liên lạc cho tôi.
.
Châu Hoài Dao cầm lấy tấm danh thiếp, cô không nhìn thấy được mặt người phụ nữ đó.
.
"Vợ à , anh đưa em đi bệnh viện.
.
"Em không sao đâu, anh đi lấy giúp em một viên đá đi, em xoa cho nó dịu lại.
.
" anh đỡ cô lên ghế ngồI
"Con dâu , con có sao không.
.
"Dạ con không sao đâu mẹ.
.
"Mẹ li quá, giúp việc đâu , dọn đi.
.
"Dạ mẹ yên tâm đi ạ, mẹ ăn cơm đi ạ, bỏ bữa sáng không tốt đâu mẹ.
.
"Ừm mẹ biết rồi.
.
Thời Tịch Ngọc cầm viên đá trên tay , chùm lên bàn tay trái bị phỏng , anh rất lo cho cô , nhưng cô bảo phải ăn cơm với mẹ xong cô mới đi viện, anh khuyên nhủ cô cở nào cũng không chịu