Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Châu Hoài Dao đến khách sạn cách khá xa thành phố , theo tin nhắn của người phụ nữ bí ẩn gửi.
Châu Hoài Dao gõ cửa phòng và bước vào , người phụ nữ đó đã che kín mặt lại và nói tất cả kế hoạch và bảo cô ta làm theo.
.
Châu Hoài Dao như bị người nữ đó thao túng tâm lý , nghe người phụ nữ đó nói như thế cô ta trong lòng mà vui mừng.
.
"Nếu lỡ như bị phát hiện thì tôi phải làm sao.
.
"Cứ bắt Bà Phong tới đó đánh và hành hạ bả , nếu con trai bả tới cứu nhanh chóng rời đi , có xe của thuộc hạ tôi đứng bên ngoài , cô cứ yên tâm.
.
"Được , lỡ Thời Tịch Ngọc, cô ta cao tay lắm , việc gì cô ta cũng dám làm.
.
"Cùng lắm thì cô ta chỉ đánh cô vài cái, vã lại tay trái của cô ta cũng đang bị thương do cô làm mà, cô ta không dám làm gì cô đâu.
.
"Cô cũng cao tay lắm việc gì cũng biết nhưng cô ta thuận tay phải mà, lỡ cô ta….
"Cô cứ yên tâm , tin tôi.
.
"Nhưng tôi muốn biết tên và mặt của cô.
"Không cần thiết.
.
"Tôi đồng ý hợp tác.
.
"Được.
.
"Ngày mai , Bắc Minh Phong sẽ ra ngoài và tới công ty từ lúc sớm , ở nhà chỉ còn Thời Tịch Ngọc và Bà Phong , tôi đoán thì Tịch Ngọc cũng sẽ đến công ty sau Bắc Minh Phong 2-3 tiếng.
.
"Ở nhà lúc đó chỉ có Đông Quản Gia và Bà Phong , tôi sẽ cho người phun thuốc mê khắp căn nhà , việc của cô lúc đó chỉ cần , cho người vào bắt Bà Phong , Đông Quản Gia thì không cần.
.
"Được , tôi hiểu rồi.
.
"Dám đánh tôi và hủy hôn với tôi , tôi sẽ cho trả giá gấp bội lần.
.
Thời Tịch Ngọc cô chùm đá tay đã đỡ đỏ , nhưng Bắc Minh Phong vẫn lo lắng cho cô , anh đã chở cô đi bệnh viện.
.
Bà Phong ở nhà cũng rất lo lắng , không biết đôi bàn tay của cô có sao không , bà đứng ngồi không yên.
.
Khám và băng lại vết thương cho Thời Tịch Ngọc, anh chở cô về trời cũng đã tối , anh và cô bước từ phòng khám ra , cô thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ngay khoa khám thai.
.
Đó là Trương Nhã Tịnh, cô ấy đi khám thai.
.
"Giống Tịnh Tịnh quá , cô ấy đi khám thai một mình à.
.
"Ủa anh tưởng anh hai của cô ấy đưa đi chứ.
.
"Đúng rồi , anh ấy đâu , hôm qua cô ấy bảo em anh Hạo Hiên đưa đi mà.
.
" Thời Tịch Ngọc đi lại phía Nhã Tịnh.
.
"Ủa sao cậu lại ở đây.
.
" Nhã Tịnh ngạc nhiên hỏi.
.
"Tớ bị thương một xíu ý mà, sao cậu lại đi một mình , anh Hạo Hiên đâu.
.
"Anh ấy bận rồi, tớ đi với…
"Với ai.
.
"Anh Đinh Hạ Vũ.
.
"Hả , Đinh Hạ Vũ á , không phải cậu ta sợ nhất mùi bệnh viện à.
.
" Bắc Minh Phong ngạc nhiên nói.
.
Đinh Hạ Vũ đi lại , đưa nước suối cho Trương Nhã Tịnh uống , anh không kịp nhìn thấy , Bắc Minh Phong và Thời Tịch Ngọc, anh lo lắng nói với Tịnh Tịnh.
.
"Nước này em uống đi , em có sao không, con có sao không.
.
"Em không sao.
.
" Đinh Hạ Vũ lo lắng cho Trương Nhã Tịnh và đứa bé trong bụng , vì hồi nảy cô ngồi chờ lấy kết quả , thì cô đột nhiên đổ rất nhiều mồ hôi và thở gấp.
.
"Không phải cậu sợ đi bệnh viện à.
.
" nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đinh Hạ Vũ quay sang nhìn.
.
"Sao , sao cậu lại ở đây, đừng nói là em ấy cũng có.
,
"Anh khùng à, em bị thương.
.
" cô đánh vào vai Đinh Hạ Vũ một cái
"Cũng muốn lắm.
Nhưng chắc còn lâu mới có.
.
" cô véo vào hông của anh.
.
"A ,đau anh
"Khi nào cưới đấy.
.
"Có thiệp mời cậu.
.
"Được , thế lo cho vợ đi nhá.
.
" Anh nói như thế Nhã Tịnh đang uống nước liền nghẹn lại cổ và ho vài cái.
.
"Cậu bị điên à, em có sao không " Đinh Hạ Vũ vỗ nhẹ vào lưng cô vào cái.
.
"Bọn tôi về đây, chăm cẩn thận đấy.
.
"Biết rồi.
.
Anh đưa cô về,khi chuẩn bị vào nhà , cô thấy giống như có người đứng lấp ló và theo dõi nhà của anh và cô.
.
Cô liền khoác tay Bắc Minh Phong.
.
"Anh em cảm thấy giống như có người đang theo dõi mình vậy đó.
.
"Anh biết rồi , anh cũng thấy vậy.
.
" Bắc Minh Phong khoác lấy eo cô , anh và cô có độ nhạy bén như nhau.
.
"Vào nhà thôi.
:
"Vâng.
.
Bước vào nhà , Bà Phong liền chạy lại hỏi tới tấp tình hình của Thời Tịch Ngọc.
.
"Con có sao không , có bị gì nghiêm trọng không , tay con đã đỡ chưa.
.
"Dạ , dạ con đỡ rồi ạ.
.
"Mẹ hỏi vậy sao cô ấy trả lời kịp.
.
"Mẹ phải lo cho con dâu mẹ chứ.
.
"Có con dâu là bỏ con trai.
.
"Con đưa vợ lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ bảo người nấu ít đồ ăn cho hai đứa.
.
"Vâng.
.
"Anh đưa vợ lên.
.
Bắc Minh Phong dìu Thời Tịch Ngọc lên phòng nghĩ ngơi , anh đóng chặt cửa và khoá nó lại.
.
"Sao anh khoá cửa vậy.
.
" mặt cô đầu vẻ lo lắng hỏi anh , cô sợ anh lại làm gì mình.
.
"Anh không ăn (thịt) em đâu , anh cho em xem cái này.
.
"Ai biết được , xem gì.
.
"Đi lại đây.
.
" anh đỡ lấy coi , dìu cô lại gần kệ sách.
.
"Kệ sách thôi mà , đâu phải em chưa thấy bao giờ.
.
"Em kéo quyển sách màu đỏ trên tầng thứ ba ra.
.
"Cái này Á" cô kéo quyển sách ra theo lời anh bảo.
.
Thì kệ sách lại mở ra , dần dần hiện lên một lối đi , đi xuống , cô bất ngờ nhìn anh.
.
"Sao , lại có đường hầm.
.
"Anh dẫn em xuống.
.
Anh dẫn cô xuống lối đường hầm đó, vừa xuống thì cô đã thấy ánh đèn sáng chói loá , cả hai bên tường đều là vũ khí súng và dao.
.
"Anh , cái này là.
.
"Xung quanh anh không ít kẻ thù , em và mẹ đang ở cạnh anh , chắc chắn bọn nó muốn hại , em là người đầu tiên thấy con hầm vũ khí này đấy.
.
"Bố và mẹ anh , đều biết dùng súng và dao , lát nữa anh sẽ đưa mẹ một con dao nhỏ để bỏ túi và phòng vệ.
.
"Lỡ ngày mai mẹ có gặp chuyện , thì vũ khí em muốn lấy thì cứ lấy.
.
"Anh sẽ nhanh chóng bảo vệ em và mẹ.
.
"Lỡ như em làm người ta bị thương thì ta bị thương thì sao.
.
"Vợ của anh , không ai dám động vào nếu có bị thương , thì em cũng là tự vệ thôi.
.
"Vâng.
.
Cô đi tham quan từng khẩu súng của anh bọn chúng rất đẹp.
.
Có tiếng gõ cửa phòng và kêu cửa, anh và cô liền chạy lên , anh đã lấy một con đại nhỏ bỏ vào túi x
"Hai đứa ngủ rồi à.
.
"Bọn con mở cửa ngay ạ.
.
Thời Tịch Ngọc mỡ cửa phòng cho Bà Phong vào.
.
"Mẹ để đây đi ạ, con cảm ơn mẹ" Thời Tịch Ngọc mỉm cười và cảm ơn bà.
.
"Mẹ à , đây là con dao mẹ hãy bỏ vào trong túi để phòng thân đi ạ.
.
" khi thấy Bắc Minh Phong nói thế , thì bà cũng đã hiểu sắp có chuyện xảy ra.
.
"Mẹ biết rồi, còn con và Tiểu Ngọc.
.
"Con đã đưa cô ấy đi huấn luyện một khoá rồi ạ.
Mẹ cứ yên tâm cô ấy biết dùng súng.
.
"Ừm , hai đứa ăn đi , kẻo nguội.
.
"Vâng.
.