Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bóng đêm đã bao trùm khắp thành phố, bầu không khí nồng đậm tạo nên dư vị ám muội cho chốn thành thị phồn hoa.
Thành phố về đêm có đủ các loại người, hoặc bận rộn, hoặc nhàn rỗi, hoặc đang mưu sinh hoặc đang tìm thú tiêu khiển...
Thế mà Nhã Hân lại bất giác ngủ trong vòng tay của Thương Ngạn Thần đến tận tối muộn.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy bên mình đã nguôi lạnh. Tiếng róc rách từ trong nhà tắm phát ra…
Nhã Hân nhẹ nhàng bò xuống giường, chạy về phòng mình tắm rửa thay quần áo.
Thương Ngạn Thần tắm rửa xong thì đi ra đã không còn thấy cô nằm trên giường nữa. Ánh đêm bao phủ toàn bộ khuôn viên của biệt thự xa hoa lộng lẫy, gió đêm khẽ thổi qua những tán lá đung đưa trên cây. Không khí có phần se lạnh khi về đêm.
Thương Ngạn Thần đi ra hít thở không khí tiện tay châm một điếu thuốc lá, khói thuốc toả ra che hết giương mặt có phần đăm chiêu và tà ác của anh.
Bên cạnh còn có rượu vang đỏ, Thương Ngạn Thần bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa uống rượu đỏ, trên eo chỉ quấn một chiếc khăn. Vóc dáng vạm vỡ, những đường cong cùng với những múi cơ hiện đầy đủ trên người anh. Mọi góc cạnh tựa như được người họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ, đôi mắt thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìn ra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào.
Một lát sau…
Nhã Hân thay đồ tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, ngồi cùng Thương Ngạn Thần ăn bữa tối thập phần ngột ngạt lại có chút ngượng ngùng.
Giữa lúc hai người không nói câu nào, Nhã Hân vừa ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang cười, một nụ cười cuồng ngạo, tựa như vương giả từ trên cao đang nhìn cô…
Nhã Hân nhanh chóng tránh né tầm mắt đầy nguy hiểm và lạnh lùng của Thương Ngạn Thần rồi nhanh chóng kết thúc bữa ăn tối.
Nhã Hân vừa lúng túng vừa lo sợ chỉ còn ba tuần nữa thôi, cô không biết phải mở lời nhờ sự giúp đỡ với Thương Ngạn Thần như thế nào?
Mối quan hệ bây giờ của hai người đang tiến triển rất tốt, nhưng tốt đến mấy rồi cũng sẽ có hồi kết. Giữ cô và Thương Ngạn Thần chỉ còn vỏn vẹn mấy tháng nữa là sẽ kết thúc hợp đồng lúc đấy hai người sẽ như hai đường thẳng song song và đường ai lấy đi không còn bất cứ một quan hệ nào liên quan đến hai người bọn họ nữa.
Tâm cô càng không cho phép bản thân được lún sâu mà động lòng yêu anh điều đó càng làm cho cô cảm thấy thêm đau khổ. Mà cô càng không được cho phép bản thân thích anh vì cô không sứng có được tình têu này. Bọn họ kết hôn chỉ là theo mong nguyện của người lớn, mà mục đích của cô khi kết hôn với anh ngay từ đầu chỉ là muốn Đường gia được phát triển và được Thương thị giúp đỡ.
Thương Ngạn Thần dừng đũa nhìn vào khuôn mặt và biểu cảm như có gì muốn nói của Nhã Hân. Anh cau mày lộ dõ sự roà xét, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, tuy êm dịu như hương rượu, nhưng lại có quyền uy không thể khống chế. Nhưng lại có vài phần nguy hiểm khiến cô vô cùng muốn tránh xa.
“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Nhã Hân giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mộng tưởng vừa rồi quay lại với thực tại. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Thương Ngạn Thần lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!
Nhã Hân cắn răng ngẩng mặt lên đối diện với Thương Ngạn Thần, hai bàn tay nhỏ bé của cô đan chặt vào nhau giọng của cô có chút run sợ.
“Lúc chúng ta thoả thuận hợp đồng tôi có nói ra một điều kiện với anh, anh vẫn còn nhớ chứ?”
Thương Ngạn Thần cau mày hỏi lại: “Điều kiện?”
Nhã Hân thật sự rất muốn giải quyết cho xong việc này, cô chấp nhận số phận để cho anh coi cô như một công cụ vì lợi ích mà lợi dụng anh.
“Đúng! Chính là giúp đỡ Đường gia! Chỉ còn vài tháng nữa tôi và anh sẽ chấm dứt hợp đồng đường ai nấy đi. Nên tôi muốn anh thực hiện điều kiện này ngay bây giờ”
Nhã Hân hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt lấy một góc váy mà vò nát thành nhăn nhúm.
Lời nói của cô lại châm ngòi lên lửa giận trong lòng Thương Ngạn Thần, đôi mắt anh tóe ra những tia lửa khiến người khác sợ hãi.
Đôi mắt anh như có những tia sáng nhỏ vụn, cuồng luyến đầy nguy hiểm kết hợp với gương mặt đang ẩn nhẫn sự tức giận.
“Hừ! Thì ra đây là mục đích chính của cô hôm nay muốn lấy lòng tôi đều là đang diễn kịch để cho tôi thương hại cô cũng như thương hại Đường gia là muốn tôi ra tay giúp đỡ sao?” Giọng nói của Thương Ngạn Thần trở lên thô cát còn kèm theo những cái nhếch mép nhìn cô khinh bỉ.
Khuôn mặt anh bắt đầu trở nên ngông cuồng, từ giọng nói trầm thấp có thể nghe ra sự lạnh lùng của anh.
Đôi môi mềm của cô mím chặt lại, bi thương đã lấn sâu vào tim can.
Ánh mắt của anh lạnh đến thấu xương mỗi câu mỗi chữ đều như những lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim cô.