Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Thương Thần nhìn Ninh Viễn, ánh mắt như muốn nuốt chửng hắn. Điều thảm sự anh muốn làm ngay bây giờ chính là làm cách nào để khiến hắn chết một cách đau khổ nhất.
Ninh Viễn bị đau đớn làm cho không còn tỉnh táo, vốn đang kêu than nhưng khi thấy ánh mắt đáng sợ của Ninh Thương Thần lại dần ý thức được, ở đây không chỉ có một mà có tận hai người muốn giết mình.
“Tôi biết sai rồi tôi biết sai rồi! Làm ơn dừng lại đi! Tôi không muốn chết đâu!”
Ninh Từ Siêu đứng cạnh cũng hết lời khuyên nhủ anh:
“Ninh Thương Thần bình tĩnh đừng quá khích.”
Anh giả điếc, Kình Hân lại tiếp tục đâm con dao xuống nhưng ngay lập tức bị Ninh Từ Siêu đá một cái ngăn chặn. Hung vật dính máu tanh hôi bay ra xa rơi xuống đất kêu leng keng cùng tiếng mắng chửi của anh ta:
“ Cô muốn giết anh ta à? Muốn chết rồi phải không?”
“Phải! Tôi muốn giết hắn ta, ngay cả khi phải chết đi chăng nữa tôi cũng phải giết hắn ngay bây giờ! Còn anh nữa Ninh Thương Thần, anh cũng muốn giết tên rác rưởi đó đúng không?”
Ninh Thương Thần đứng lâu không chờ được nữa, anh cũng mất kiên nhẫn mà lao tới tóm cổ Ninh Viễn sốc lên anh đấm thẳng vào mặt hắn sau đó thì vứt Ninh Viễn trên giường.
Anh đứng im, kiềm chế cơn tức giận để tránh làm ra chuyện tồi tệ, còn Kình Hân ngồi dưới đất lại không hề muốn anh như thế.
“Anh đang làm gì vậy? Đừng có đứng im như thế! Hắn ta đáng chết mà!”
Không nói nhiều, Ninh Thương Thần bỏ mặc Ninh Viễn ở đó, tiếp theo anh tới chỗ Kình Hân nhấc bổng cô lên vai, sau đó đem cô đi mặc cho cô kháng cự giãy giụa, liên tục đấm lưng anh muốn anh thả mình xuống.
“Anh bỏ tôi ra! Anh cùng một giuộc với hắn ta đúng không? Nếu hôm nay anh dám đem tôi đi, tôi sẽ hận anh đến chết!”
Mặc kệ Kình Hân la hét cảnh cáo, anh không trả lời cô mà quay sang nhìn Ninh Từ Siêu:
“Từ Siêu, tôi giao hắn lại cho anh. Chăm sóc cho hắn cẩn thận, đừng có để hắn chết trước khi tôi tìm đến chỗ hắn tính sổ.”
“... Biết rồi, chú đi đi, chuyện ở đây anh giải quyết được.”
Ninh Thương Thần đem cô ra khỏi chỗ đó, Ninh Viễn khi thấy mình đã được an toàn thì ngoi lên mắng chửi:
“Con mẹ chúng mày, mối thù này tao ghi rồi. Để tao gặp lại chúng mày lần sau thì chúng mày chết chắc!”
“Còn chưa im nữa, muốn chết thật đấy à?” Ninh Từ Siêu đá mạnh hắn ta một cái, xong nhìn vào phần thân thể bị cắt kia mà lắc đầu, “Chậc chậc, Kình Hân này ra tay cũng mạnh thật, cô ta có thật là con nhỏ chưa đủ tuổi trưởng thành không vậy?”
Trước khi tên ngu nhà họ Ninh chết vì mất máu, Ninh Từ Siêu nhanh nhanh chóng chóng hô hoán người tới để đưa Ninh Viễn đi cấp cứu.
Chuyện lớn này xảy ra thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đáng cười là chẳng có ai thương cảm cho Ninh Viễn cả, bọn họ còn thầm cảm ơn người đã làm ra chuyện này vì đã giúp xã hội loại bỏ đi một tên cặn bã.
Đáng đời hắn, ai bảo hắn chạy khắp nơi trêu chọc con gái người ta, trong âm thầm không ít tiểu thư bị hắn vấy bẩn, nhưng vì gia thế không có khả năng phản kháng Ninh Thành, nên hầu như mọi cuộc đàm phán đền bù đều diễn ra trong âm thầm.
Ninh Thành giải quyết hậu quả nhiều như thế, chắc sau này ông ta không cần phải bận tâm nhiều về thằng con nghịch tử này nữa rồi.
Ninh Thừa Sênh đứng gần đó, chuyện gì anh ta cũng tận mắt chứng kiến. Lần này Ninh Viễn gặp nạn, anh ta lại đứng cười.
Giống như Kình Hân, Ninh Thừa Sênh cực kì ghét Ninh Viễn, đương nhiên không phải tự nhiên mà anh ta ghét, có một số chuyện khi trước làm anh ta không muốn đội trời chung với hắn. Đó là lý do lúc nào bọn họ ở chung một chỗ cũng cãi nhau, thậm chí là có thể lao vào đánh nhau nếu không có người ngăn cản.
“Hừ, thế này vẫn còn quá nhẹ nhàng với hắn rồi.”
“Ừ, còn rất nhẹ.”
Diệp Dĩnh Dư từ từ bước đến, đứng bên cạnh Ninh Thừa Sênh.
Bọn họ là đồng minh.
“Anh nói với tôi lần này hắn chết chắc cơ mà? Vậy mà lại chỉ có thế thôi à?”
Chuyện lần này đều nằm trong tính toán của hai người này, bọn họ dẫn dụ Kình Hân tới đây, cho người biến Kình Hân thành Kình Linh giống nhất có thể, đem cô tới trước mặt Ninh Viễn, còn đưa theo cả Ninh Thương Thần đến để nghe rõ sự thật.
Có một vài chuyện trong quá khứ mà Ninh Thương Thần không hề biết, tưởng chừng lần này anh tận tai nghe mọi chuyện như thế sẽ phát điên lên muốn giết chết Ninh Viễn, không ngờ cuối cùng lại để sót Ninh Thừa Sênh. Nếu không bọn họ chắc chắn sẽ thành công.
Không có người ngăn cản Kình Hân thì chắc chắn Ninh Viễn chết còn thảm hơn nữa, nói ra cũng không thể tưởng tượng.
“Cái gì hoàn hảo quá cũng không nên. Lần này Ninh Viễn sống sót cũng tốt, vừa hay có thể kéo một số người về phía chúng ta.”
Ninh Thừa Sênh nhìn anh, kinh ngạc nói:
“Anh đang nói là Kình Hân, hay Ninh Thương Thần?”
“Kình Hân thì thôi đi, cô ấy tham gia vào sẽ rất nguy hiểm, cần Ninh Thương Thần là được rồi.”
“Nhưng anh ta sẽ tham gia với chúng ta sao? Anh nên nhớ ngày xưa anh ta đã phản bội bọn anh để đi theo Ninh Thành như thế nào, nếu không phải vì anh ta, liệu mọi chuyện có tồi tệ đến mức này không?”
Diệp Dĩnh Dư cau mày khó chịu, không muốn nghe Ninh Thừa Sênh nói nhảm nữa, anh quay lưng đi.
“Cái này tự tôi có tính toán. Đừng có thăm dò tôi, không tốt đâu.”
“...”
Ninh Thừa Sênh không nói thêm gì nữa, Diệp Dĩnh Dư cũng quay đi rồi biến mất phía cuối hành lang.
“Tên này thật là. Hầy!”
Không còn sớm nữa, Ninh Thừa Sênh cũng nhanh chóng trở về sau khi thấy cuộc gọi tới của Hàn Nguyên Hạ.
Còn Diệp Dĩnh Dư, sau khi đi qua và gặp Ninh Thương Thần, anh ta có nói gì đó với anh, sau đó mỉm cười rồi tiếp tục đi thêm một đoạn nữa.
Anh ta đang đi, bỗng nhiên cậu phục vụ kia cũng xuất hiện và đi cùng với anh.
“Tiểu Hạo, lần này cậu làm tốt lắm.”
“Ông chủ quá lời rồi.”
Hạo Sơn cởi bỏ mái tóc giả, để lộ mái tóc bạch kim trắng xóa.
Đây không phải tóc tóc nhuộm, cũng không phải tóc tự nhiên. Đây là tóc của kẻ bị bạch tạng. Sau khi anh ta lau đi lớp phấn mình tự đánh trên mặt, thì cả mắt và lông mày của anh ta cũng hóa trắng theo.
Hạo Sơ là người đã trang điểm và sửa soạn cho Kình Hân, cũng là một bậc thầy hóa trang vô cùng hữu dụng.
“Ôn Nhĩ đâu rồi?”
“Ông ta đang đi bắt người, chắc sẽ sớm trở về thôi.”
“Vậy à, nếu là Ôn Nhĩ thì không cần lo, thỏ con không chạy được đâu.”
…
“Kình Hân! Kình Hân! Em đang ở đâu? Em phải mau chóng rời khỏi nơi này! Chị xin lỗi vì đã gọi em về đây… Làm ơn hãy trở về nước đi, nếu không chị sẽ phát điên nếu em xảy ra chuyện mất!”
“Cô gái, đến giờ về rồi.”
“Không! Không được! Tôi muốn gặp em gái mình trước!”
“Tôi e là ông chủ không muốn đợi thêm đâu.”
Ôn Nhĩ kéo tay cô ép người đem đi. Trên đường có đụng trúng Ngọc Uyên Đình, thế nhưng ông ta cũng chẳng nói gì mà nhường đường.
Cô gái rơi vào tuyệt vọng. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên cô bỏ trốn.
Cuối cùng cô gái bị lôi vào trong xe của Diệp Dĩnh Dư, khi này anh ta đang hút thuốc. Thấy cô được Ôn Nhĩ đem tới thì nhìn cô mất một lúc.
“Ông chủ, chúng ta trở về chứ?”
“Thật chướng mắt.” Diệp Dĩnh Dư nhìn cô mà nói, tay cũng dập điếu thuốc vứt ra ngoài cửa xe.
“Kình Linh, em chạy cũng xa đấy.”
Cô không nghe nổi nữa, liền phát hỏa hét lên:
“Không phải! Tôi không phải Ngọc Kình Linh! Anh đừng có mê man nữa! Tôi là Ngọc Uyên Thư! Anh…”
Diệp Dĩnh Dư không muốn nghe nữa, bóp miệng Uyên Thư kéo lại, ánh mắt cũng cực kỳ giận dữ đặt trên người cô, dọa cô sợ đến mức phải ngay lập tức giữ mồm miệng mà im lặng.
“Thảo nào, tôi lại thấy cô không vừa mắt chút nào.”
Uyên Thư yếu ớt bấu vào cánh tay anh ta, ánh mắt cầu xin nhưng không phải mong anh buông tha cho mình mà là để xin anh tha cho một người khác.
“Thế nào cũng được, nhưng tôi cầu xin anh, làm ơn anh đừng kéo Kình Hân vào chuyện này. Anh có tôi rồi còn không đủ sao? Kình Hân là em gái của chị ấy, cũng là em gái của tôi, nể mặt tôi cũng như Kình Linh, tha cho nó đi!”
“Còn dám nhắc đến Kình Linh? Cảm thấy bản thân xứng đáng được nhắc tên em ấy à? Khởi nguồn mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô! Cô nên nhớ kỹ điều đó biết chưa?”
Uyên Thư đau khổ rơi nước mắt, cô rơi vào tuyệt vọng, không dám đáp lời anh câu nào.
Thấy Uyên Thư khóc lóc như thế, Diệp Dĩnh Dư chán ghét vứt cô sang một bên. Sau đó đem cô giao cho Hạo Sơ.
“Hạo, cậu nên làm gì biết rồi chứ?”
Hạo Sơ có chút đau lòng, nhưng ánh mắt Diệp Dĩnh Dư vẫn đang nhìn, cậu không dám làm gì cả.
“Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ biến cô ấy thành hình dạng mà anh muốn thấy.”
Uyên Thư nhìn anh nhắm mắt chấp nhận bản thân phải trả giá, chuyện này dù có thế nào thì cũng là trách nhiệm của cô, cô không thể trốn tránh được. Huống chi… cô cũng bị người thân mình bán cho anh rồi.
“Tôi sẽ không hận anh đâu, Diệp Dĩnh Dư.”
“Tôi không nghĩ vậy, tốt hơn cô nên hận tôi đi thì hơn.” Diệp Dĩnh Dư cười trừ, ánh mắt coi thường không quá phô trương nhưng cũng đủ làm người khác cảm thấy sợ hãi. “Ôn Nhĩ, lái xe đi đừng có nhìn cô ta thương hại nữa.”
“...”
“Vâng thưa ông chủ.”
Xe nhanh chóng lăn bánh đi trở về.
Đằng khác một người cũng đang thở dài, Hàn Nguyên Hạ đi đi lại lại trong vườn, hôm nay trời trăng sáng, cậu đứng bên ngoài ngước lên, bất tri bất giác lại cảm thấy phiền lòng.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Uyên Thư, sao chị lại biến thành thế này chứ…”
Cậu đã gặp Uyên Thư, cũng nghe cô kể hết mọi chuyện, biết hết mọi thứ mà Kình Hân muốn biết. Nhưng Diệp Dĩnh Dư cũng biết chuyện này và cảnh cáo cậu không được kể cho Kình Hân biết.
Anh ta lấy tính mạng của ba mẹ cậu ra để ép cậu nghe lời, còn Uyên Thư lại nhờ cậu đưa cuốn nhật ký của mình cho Kình Hân và mong cậu nói Kình Hân hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Uyên Thư biết Diệp Dĩnh Dư có ý đồ với Kình Hân, nên dù có thế nào cũng không muốn Kình Hân rơi vào tay hắn.
“Sao thế tiểu Hạ?”
Ninh Thừa Sênh vừa trở về nhà, thấy cậu cứ hất mặt thở dài lại có chút lo.
“Thừa Sênh, nếu tôi bây giờ làm một chuyện này, anh có đem tôi nộp cho Diệp Dĩnh Dư không?”
“?”
Hàn Nguyên Hạ lấy điện thoại ra trước sự ngỡ ngàng của Ninh Thừa Sênh.
Cậu đợi đầu dây bên kia bắt máy, liền nói:
“Alo chú Ngọc Thuận… Vâng, là cháu Hàn Nguyên Hạ ạ…”