Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi xe gần hai tiếng thì về tới biệt thự, Châu quản gia sớm biết hôm nay anh đi đón cô về nên đã nghênh đón từ đại sảnh.
- "Lam tiểu thư, chào mừng cô trở về."
- "Dạ, cháu chào bác."
Tư Duệ chỉ kịp chào quản gia một tiếng thì đã bị anh lôi đi xồng xộc. Vừa đi tới cầu thang thì cô liền nhìn thấy Lý Nhã Hân đang đứng ở lan can cầu thang, nhìn cô trừng trừng. Tư Duệ biết là sẽ rơi vào hoàn cảnh này, cô chỉ cúi đầu rồi lẳng lặng đi theo anh.
- "Thiệu Huy! Sao anh lại đưa cô ta về đây?"
- "Sao? Cô ý kiến gì? Nhà của tôi, tôi muốn đưa ai về mà không được? Nếu cô không thích thì cứ việc dọn đi."
Lý Nhã Hân cứng họng không nói lên lời. Cô không thể dọn ra khỏi đây được, nhờ có anh mà dạo này có rất nhiều nhãn hàng mời cô đóng quảng cáo.
Chu Thiệu Huy kéo cô vào trong phòng rồi đóng chặt cửa lại, anh ôm chặt lấy cô, tham lam hít hà hương thơm nhè nhẹ trên cơ thể, mùi hương mà bao lâu nay anh vẫn nhớ nhung.
- "Tư Duệ, từ nay xin em đừng rời xa anh nữa, có được không?"
Tư Duệ bàng hoàng, cả người không nhúc nhích, cứ mặc kệ cho anh ôm. Anh hôm nay bị sao vậy, tự nhiên lại dịu dàng đến như thế này?
- "Chỉ cần em không bỏ anh đi nữa thì anh sẽ bỏ qua cho em mọi chuyện, trước đây em có quen ai, gặp gỡ ai anh cũng không tính toán với em nữa. Anh không muốn người phụ nữ của mình ở bên cạnh người đàn ông khác."
Chu Thiệu Huy lại nói tiếp.
Tư Duệ vốn thắc mắc một người như anh sao lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện cho cô như thế. Là vì anh đã đọc được lá thư cô để lại nên mới như vậy hay sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mọi chuyện là do anh không tin cô, vô duyên vô cớ áp đặt cho cô, xong bây giờ nghe anh nói như thể mọi lỗi lầm là do cô gây ra vậy. Thấy cô im lặng, anh liền để cô ngồi xuống giường, bản thân mình thì quỳ gối xuống sàn, rồi đưa tay mình sờ lên bụng cô, anh nói:
- "Bảo bối nhỏ. Con xem, mẹ con hình như giận ba rồi. Con mau nói mẹ tha thứ cho ba đi."
- "Anh tin đây là con anh rồi sao?"
Tư Duệ đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chẳng lẽ cô đang mơ à?
- "Anh tin chứ. Bây giờ em nói gì anh cũng tin hết."
Câu trả lời lần này của anh khiến cô hoàn toàn không thích nghi kịp. Vậy là bao nhiêu tủi thân bấy lâu nay bắt đầu ùa về, cô bật khóc. Thấy thế, anh vội đứng dậy, ôm cô vào lòng, vỗ về.
- "Anh xin lỗi vì đã khiến em buồn, anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em. Là do anh ghen tuông nên đã khiến em phải chịu nhiều ủy khuất."
Điều mà anh nhận ra được sau khi cô rời bỏ anh đi lần thứ hai này, chính là anh không thể chối bỏ được tình cảm của mình đối với cô được nữa. Cho dù cô có thế nào thì anh cũng chấp nhận kể cả việc đánh mất tất cả mọi thứ.
- "Huhuhu..."
Tư Duệ cứ khóc nức nở, không nói được câu nào. Cô tựa cằm vào vai anh khóc lóc cho tới khi mệt quá mà ngủ thiếp đi trên vai anh. Đến khi không nghe thấy cô khóc nữa, anh nhìn thử thì thấy cô đã ngủ trên vai mình. Mèo hoang nhỏ này, mới đó mà đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên người cô rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lý Nhã Hân nãy giờ nín nhịn, đứng chờ bên ngoài. Thấy anh ra, ả vội vàng lao tới, ôm chặt lấy tay anh, mặt tỏ vẻ ủy khuất, nói:
- "Thiệu Huy, em không cho phép cô ta sống cùng anh đâu. Cô ta cũng chỉ đồ lẳng lơ, có gì mà anh lại giữ cô ta ở bên mình chứ."
- "Em trong ngày hôm nay hãy dọn ra khỏi đây đi. Anh sẽ sắp xếp cho anh một căn nhà khác."
- "Thiệu Huy, anh vì cô ta mà đuổi em đi sao? Em không đi đâu hết."
Lý Nhã Hân phụng phịu, khua chân múa tay làm mình làm mẩy.
- "Nếu em không đi thì ngay ngày mai, em sẽ không còn một cái hợp đồng quảng cáo nào hết."
Chu Thiệu Huy lạnh lùng đáp.
- "Anh...Thôi được, em sẽ đi."
Nhắc đến hợp đồng quảng cáo, ả lập tức hoảng hốt. Khó khăn lắm mới thành người đại diện của các thương hiệu nổi tiếng, không thể để tuột mất được. Tạm thời cứ dọn ra khỏi đây, mọi chuyện còn lại để sau hãy tính.