Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [HP] Kết Thúc Luân Hồi
  3. Quyển 1 - Chương 11
Trước /18 Sau

[HP] Kết Thúc Luân Hồi

Quyển 1 - Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

QUYỂN 01 CHƯƠNG 11

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

Trong đầu vừa mới hiện lên một suy nghĩ —— Angus không rõ lai lịch này quen Potter, Severus Snape thậm chí còn chưa kịp nói gì thì rất nhanh đã phải dời đi —— công kích của Angus đã bắt đầu. Không chút do dự lựa chọn đánh lại, tính lựa chọn của Snape quên mất Dumbledore vẫn còn ở đây, hôm nay y thật sự đã chịu đủ việc tất cả mọi người ở trước mặt mình nói mình không hiểu Potter rồi.

Mày chau mặt ủ cộng thêm kinh ngạc, Firenze nhìn về phía hiệu trưởng sắc mặt không vui, suy xét mình có nên tránh khỏi trận đấu này. Nhưng lúc anh đang do dự, anh phát hiện vị giáo sư Angus mới tới này vậy mà là Tinh Linh Bóng Tối! Tinh Linh Bóng Tối ẩn cư đã hơn mấy trăm năm, sao lại đến Hogwarts? Nghi hoặc nhìn thoáng qua hiệu trưởng, nghĩ tới vị giáo sư Angus này quen biết ngôi sao cứu thế, Firenze đột nhiên cảm giác phàm là sự việc có liên quan tới ngôi sao cứu thế đều không đơn giản.

Trầm mặt nhìn hai giáo sư đã hoàn toàn nhập tâm chiến đấu, Albus Dumbledore nắm chặt đũa phép lại chậm chạp không làm gì, mặc dù áp lực pháp thuật trên người của cụ cho thấy cụ đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Việc Angus bảo vệ Harry không gì đáng trách, Tinh Linh Bóng Tối đối với bạn bè bản thân nhận định luôn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ họ, sự trung thành đối với tình bạn là niềm kiêu hãnh của chủng tộc này —— huống chi cụ đã nhận thấy được tình cảm của Angus đối với Harry không chỉ là tình bạn. Cụ không thể chỉ trích Angus, càng không thể thương tổn lòng kiêu ngạo của đối phương. Nhưng cụ cũng không có thể nói Severus sai, dù sao Severus sớm đã thành thói quen luôn châm chọc Harry, nếu như cụ nhớ không lầm Angus đại khái là người đầu tiên giận dữ đến phát động công kích sau khi Severus châm chọc Harry.

Không ai sai trong trận đấu này cả. Nhưng dù là xuất phát từ chức trách của hiệu trưởng hay thân phận trưởng bối, Dumbledore cũng không thể mặc kệ hai người này đánh tiếp, dù người nào bị thương đều không phải là kết quả cụ muốn thấy. Bàn tay khô gầy cuối cùng cũng giơ đũa phép lên, chỉ về phía hai người đang đấu say sưa, một luồng ánh sáng trắng đẹp mắt từ mũi nhọn đũa phép xông thẳng tới hai người. Tiếp theo, màng chắn trong suốt màu trắng xuất hiện giữa hai người, ngăn cách bùa chú hai bên.

"Nếu như hai người nhất định phải dùng cách chiến đấu để giải quyết vấn đề, vậy đừng làm ở chỗ này, đừng làm ở nơi ta có thể nhìn thấy." Nghiêm túc mở miệng, Dumbledore lúc này giống như một vị phụ huynh tức giận vì hành vi hồ đồ của đám nhỏ trong nhà. "Các thầy đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa còn là giáo sư của trường học, ta hy vọng các thầy có thể trở thành tấm gương tốt cho các học sinh."

Cực lực kiềm chế dục vọng xông lên chiến đấu kêu gào trong mạch máu, Angus biết mình không nên xúc động như thế, anh hoàn toàn có thể thừa dịp Albus không có ở đây nói lý khiêu chiến Snape. Nhìn về gương mặt đen thui của Snape bên kia màn chắn, trong ánh mắt màu bạc Angus hiện lên một tia lạnh lẽo—— không ai có thể sỉ nhục người Tinh Linh Bóng Tối nhận định mà không trả giá thật lớn!

Cong cong môi muốn phản bác lời của phù thủy già, nhưng, không có. Snape nhìn người đối diện đang lộ ra sát ý, trong bụng vừa ngạc nhiên lại nghi ngờ không thôi, Angus này nhất định không phải là hạng người bình thường, ban nãy mình đã bị công kích mình chịu hầu hết đến từ pháp thuật hắc ám lực sát thương cực lớn, đã vậy đối phương hoàn toàn không sử dụng đũa phép! Mướn một người tinh thông pháp thuật hắc ám, ngay cả dòng họ cũng không chịu tiết lộ đảm nhiệm chức giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Albus đến tột cùng đang đánh chủ ý gì? Hay là nói, Albus chỉ vì cho rằng Angus quen Potter nên thả lỏng cảnh giác?

Mặc dù bị hiệu trưởng ngăn trở, nhưng hai vị giáo sư đều đứng tại chỗ không di chuyển, cách một cái màng chắn nhìn thẳng ánh mắt nhìn cỡ nào cũng thấy không có ý tốt của đối phương. Dumbledore không biết nên xử lý thế nào nhức đầu xoa xoa trán mình, muốn mở miệng khuyên bảo hai người rời khỏi, lại không biết nên khuyên người thì dễ thành công hơn.

"Một, ha, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tinh thông pháp thuật không tiếng động không đũa phép, hơn nữa còn có pháp thuật hắc ám trời sinh." Ánh sáng lạnh băng trong ánh mắt màu đen gọn gàng dứt khoát đâm về phía hiệu trưởng, Snape chỉ cảm thấy lúc này mỗi một tế bào trong đầu óc mình đều đang kêu gào giận dữ. Potter chết tiệt, vậy mà dám quen một người nguy hiểm như, nói không chừng Angus này tới Hogwarts còn là do Potter giới thiệu! Lẽ nào Potter cuối cùng cũng chán ghét danh hiệu Cứu thế chủ đến mức muốn đổi nghề làm Chúa tể Hắc ám sao! Lẽ nào nó không biết, vài biểu hiện của tên nhóc đó trong chiến tranh bây giờ đã bị trở thành chứng cớ Cứu thế chủ thật ra là Chúa tể Hắc ám đời thứ ba à!

"Severus, Angus đáng giá sự tín nhiệm của ta." Biết giáo sư Độc Dược đang ám chỉ cái gì, cũng biết đối phương càng thích dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng Dumbledore cũng không tính tiếp thu phần cảnh cáo này. Bộ tộc Tinh Linh Bóng Tối đã từng giúp đỡ bốn nhà sáng lập dựng nên Hogwarts, mà Angus tới nơi này là vì Harry, cụ không có bất kỳ lý do gì để hoài nghi tình cảm của một Tinh Linh Bóng Tối.

"Bởi vì tên này là do ngài Cứu thế chủ vĩ đại giới thiệu cho cụ?" Không quan tâm phát tiết lửa giận của mình, trên mặt Snape hiện lên một nụ cười vặn vẹo. "Hiển nhiên, ngài Cứu thế chủ vĩ đại cũng tinh thông sinh pháp thuật hắc ám của chúng ta hoàn toàn không quan tâm việc cậu ta tùy tiện đề cử một người tới sẽ gây phiền phức cho trường học lớn cỡ nào —— Potter cho tới bây giờ đều không quan tâm giáo sư nhỏ bé đi theo phía sau giúp cậu ta dọn dẹp cục diện rối rắm! Albus, đừng quên bây giờ toàn bộ giới phù thủy Anh quốc đều đang chất vấn cụ và Cứu thế chủ của cụ, tôi nghĩ cụ còn tiếp tục muốn ngồi trên ghế hiệu trưởng."

Nhíu mày, Dumbledore nhìn giáo sư Độc Dược hoàn toàn mất khống chế, cảm thấy khó chịu vì ý tứ trong lời của đối phương nhằm vào Harry. Mặc dù cụ từ trong trí nhớ của Severus thấy được tất cả mọi chuyện từng xảy ra, cũng từng tìm chứng cứ ở chỗ Harry, nhưng bây giờ Harry căn bản không phải đứa nhỏ còn ngây thơ trong trí nhớ Severus. Huống hồ, cho dù ngây thơ, cho dù lỗ mãng, Harry vẫn đang dũng cảm lưng đeo trách nhiệm đánh bại Tom. Vì thế, Harry đã phải trả cái giá cao hơn, cao quá nhiều.

"Việc tôi tới đây, Harry căn bản không biết." Cơn giận thật vất vả mới kìm được lại lần nữa bị dẫn cháy, Angus không thể hiểu được tên Snape này tại sao có thể chuyện gì cũng tính lên đầu Harry."Nếu như tôi gây thêm phiền phức cho trường học, tôi tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, tuyệt đối sẽ không để Albus bối rối. Còn thầy, Snape, đem việc thầy căn bản không hiểu rõ tính lên đầu Harry, thầy quả thực không thể nói lý!"

"Chịu trách nhiệm? Aha, từ ngữ đảm đương đến dường nào." Mảy may không chịu nhượng bộ, đầu óc của Snape đã hoàn toàn bị lửa giận và ký ức lấp đầy. Y không quên được thái độ dung túng của phù thủy già đối với Potter —— dù tên Potter khốn nạn hay thằng nhỏ Potter phiền phức, cũng không quên được mỗi lần Potter mang theo hai đứa tuỳ tùng của thằng nhóc đó gây họa sau đó chính mình không thể không đi theo phía sau —— Quỷ Khổng Lồ năm nhất Tử Xà năm hai Giám Ngục năm ba còn có cuộc thi Tam Pháp thuật chết tiệt năm tư! Potter cho tới bây giờ đều không quý trọng cái mạng nhỏ Lily dùng tính mạng để bảo vệ của nó, luôn không kịp chờ đợi thực hiện hóa danh hiệu Cứu thế chủ buồn cười kia của tên kia, không có thực lực tương ứng cuồng vọng kiêu căng không có lý! "Chỉ mong ngài Angus có thể hiểu rõ chính mình sẽ mang đến phiền phức gì cho hiệu trưởng, xét thấy ngài căn bản không biết giới phù thủy Anh quốc bây giờ đang phát sinh vấn đề gì!"

"Nếu muốn tranh cãi, làm ơn đổi vị trí rồi hẳn cãi nhau tiếp đi, thưa các quý ngài."

Angus đang muốn phản bác, Snape đang muốn tiếp tục rít gào, Dumbledore tức giận nhưng lại bất đắc dĩ, cùng với Firenze muốn đi lại tìm không được thời cơ để đi, bốn đôi mắt đồng thời nhìn chăm chú về một phía —— giọng nói đột ngột vang lên kia hình như thuộc về Harry Potter?

Thờ ơ mặc kệ bốn ánh mắt không di chuyển nhìn mình chằm chằm, Harry Potter tựa vào thân cây, trong ánh mắt xanh biếc ngoại trừ vẻ bình tĩnh như nước không đổi ra còn có một chút mệt mỏi. Áo choàng mang màu u ám, cùng với một chiếc rương da cũ kỹ bên chân cậu đã âm thầm trần thuật, xem ra cậu chỉ vừa mới đến.

"Harry?!" Phản ứng đầu tiên của Angus không biết là niềm vui bất ngờ nhiều hơn hay là kinh ngạc nhiều hơn, anh thật không ngờ viết thư cho ông nội sẽ khiến Harry lựa chọn trở lại Anh quốc —— anh cho rằng Harry một lòng muốn linh hồn vĩnh tịch sẽ không quan tâm chuyện xảy ra ở Anh quốc.

"... Angus." Một mình lẻn vào Nurmengard, tiếp theo lại điều tra cẩn thận cường độ cao, sau đó phải Độn thổ một quãng đường dài, liên tục, dọc theo đường đi còn phải cẩn thận không để người khác nhận ra, đã tròn nửa tháng không nghỉ ngơi thật tốt. Harry nhìn Angus trước mặt bởi vì thấy mình xuất hiện mà hai mắt sáng lên, nhớ tới lời nói đầy ẩn ý của trưởng lão Grimm lúc gần đi, cảm giác vô lực dưới đáy lòng bộc phát. "Albus, Firenze, đã lâu không gặp."

"Ta rất vui khi thấy con bình an, con ta." Thấy được sự mệt mỏi của Harry, Dumbledore không muốn nhắc tới chuyện phiền phức ngay lúc này."Nhưng, ta nghĩ con cần nghỉ ngơi, uống một ly nước bí đỏ đặc biệt của Hogwarts, sau đó ngủ một giấc cho tốt."

"Sợ rằng không được đâu, Albus." Nhìn thoáng qua giáo sư Độc Dược toàn thân đều tản ra giận dữ, hơi thở lạnh như băng, chất vấn và chỉ trích thiêu đốt dưới đáy mắt đối phương đã lâu, nhưng Harry hoàn toàn không có hứng thú đáp lại. Huống hồ... Tầm mắt chuyển về phía lâu đài, Harry không cảm thấy lúc này đi vào là một lựa chọn sáng suốt. "Sắp tan học rồi."

"Harry." Biết đối phương không muốn bị bại lộ hành tung vào lúc này, Dumbledore không khỏi thở dài —— sợ rằng Harry đã biết này chuyện 'Cứu thế chủ là Chúa tể Hắc ám đời thứ ba' dư luận đang bàn tán. "Ta rất xin lỗi."

"Không phải là lỗi của thầy, Albus." Rời khỏi thân cây đứng thẳng, Harry do dự nửa giây, vẫn nói thẳng. "Có một tin xấu, tới từ Đức. Thánh Đồ làm phản, Grindelwald... mất tích."

Không thể khống chế sự kinh ngạc của chính mình, Dumbledore không tài nào nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này, hơn nữa một chút tiếng gió cụ cũng không nghe được. Bàn tay khô gầy trong ống tay áo không tự chủ được run rẩy, trong lúc nhất thời cụ không biết nên nói cái gì.

"Albus." Đi tới bên người ông cụ, Harry không muốn nói cậu hoài nghi việc Grindelwald mất tích có liên quan tới tình thế phức tạp của nước Anh, cũng không muốn nói Thánh Đồ làm phản có một phần nguyên nhân là vì Albus. Đợi đến khi cụ tỉnh táo lại, những thứ này không cần cậu nói, vị phù thủy già cơ trí này sẽ tự mình nghĩ tới. Nhưng mà, ít nhất không phải là bây giờ. "Ông ấy không có việc gì, thầy phải tin lời hứa hẹn của ông ấy chứ."

"... Đúng vậy, điều cậu ấy từng hứa, cho tới bây giờ đều có thể thực hiện." Nâng lên một nụ cười cay đắng, Dumbledore nháy mắt một cái ngăn bản thân nghĩ tới những chuyện tồi tệ. Gellert sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu ấy chính là Chúa tể Hắc ám tiếng tăm lừng lẫy một thời, sao cậu ấy có thể xảy ra chuyện gì được?

Snape nan đầu vì bị Potter không chú ý tới mà càng thêm giận dữ giờ đây lại giữ yên lặng, y không phải không có nhìn ra vị hiệu trưởng đang vô cùng yếu đuối vào lúc này. Thánh Đồ làm phản? Không thể không nói, y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này. Tử thần Thực tử phản bội Voldemort có rất nhiều, nhưng Thánh Đồ phản bội Grindelwald... Y chưa từng nghe nói tới. Loại việc lớn này đủ để chấn động toàn bộ Châu Âu, chính y đang ở Anh quốc lại hoàn toàn không có phát hiện, chỉ sợ là vừa xảy ra đã bị phong tỏa tin tức. Như vậy, sao Potter lại biết?

"Vậy thì Harry, một lát nữa ta tới nhà cũ Black tìm con." Rất cần không gian đơn độc để chính mình tỉnh táo lại, Dumbledore lúc này đã để xung đột của giáo sư Độc Dược và giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sang một bên. Sau khi vội vội vàng vàng xoay người, Dumbledore chợt quay đầu lại, trong ánh mắt xanh thẳm không tự chủ toát ra một chút ý tứ cầu xin."Con sẽ ở đó, phải không, con ta."

"Đương nhiên, có lẽ còn có bánh mật đặc biệt của Kreacher." Nỗ lực bỏ qua cảm giác chua xót khi nhìn thấy Dumbledore yếu đuối cầu xin mình, Harry mỉm cười."Nếu con trở lại Anh quốc mà không về nhà cũ, Sirius sẽ làm ầm ĩ đến lật trời."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Harry, Dumbledore yên tâm —— Harry thật sự trở về. Bước chân nặng nề đi về phía lâu đài, phù thủy già cơ trí vẫn luôn giữ vững sự tỉnh táo bị hỗn loạn lấp đầy trong lòng đã không còn khả năng dành ra tinh thần và thể lực để quan tâm tới những chuyện khác nữa.

Thì ra Harry không chỉ để ý một mình Hermione Granger, còn có Albus. Có lẽ còn rất nhiều người, dù sao... Không có mình trong đó. Angus có chút chua chát nghĩ, ánh mắt màu bạc dính chắc trên người Harry, một ít tình cảm trong mắt đã không có cách nào hoàn toàn giấu được nữa.

[ Harry! ] Burgess thông qua khế ước cảm nhận được Harry đã về gần như lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, sau khi gặp được Harry rất nhanh thu nhỏ lại, bò lên áo choàng quấn lấy cánh tay cậu. [ tôi nhớ cậu lắm đó Harry. ]

Mắt mở trừng trừng nhìn Tử Xà lấy tốc độ khó mà tin được xông về phía Potter, lại khiến người kinh ngạc biến thật nhỏ lại quấn lên cánh tay Potter, Severus Snape nhìn chằm chằm Tử Xà trên nghễnh đầu rắn hộc lưỡi người của tên nhóc Potter kia, ngón tay nắm đũa phép gần như muốn bẻ gãy cả cây đũa.

"Giáo sư Snape." Vuốt nhẹ đầu Burgess biểu thị an ủi, cảm giác được khí lạnh của giáo sư Độc Dược gần như muốn hóa thành thực thể, Harry quay đầu nhìn về phía Snape, mặt không thay đổi mở miệng."Về Burgess, tôi cho rằng đây không phải trọng điểm cần phải chú ý vào lúc này."

"Ồ, không phải trọng điểm?" Cong môi, Snape đối với đầu sỏ làm cho tâm tình mình trở nên tệ hại cũng không tiếc rẻ nọc độc cùng giận dữ. "Ngài Cứu thế chủ vĩ đại, tôn kính, nếu như một con Tử Xà sống trên nghìn năm không phải là trọng điểm, như vậy còn điều gì có thể khiến trò coi trọng? Rất xin lỗi, giáo sư Độc Dược hèn mọn của trò không thể hiểu cách cậu phán đoán nặng nhẹ, dù sao không ai có thể yêu cầu một Slytherin có thể hiểu rõ trong đầu một con Quỷ Khổng Lồ Gryffindor có cấu tạo như thế nào."

"Snape!" Không cách nào dễ dàng tha thứ Snape châm chọc Harry như vậy, Angus giơ tay lên muốn dạy cho cái tên này nhớ dai một chút. "Angus." Harry nhanh chóng giữ lấy tay Angus, dùng ánh mắt nói cho đối phương biết không thể làm vậy, cảm thấy tay của Angus trong bàn tay mình đã thả lỏng, lúc này mới quay đầu. Lần đầu tiên, lần đầu tiên sau khi biết được lai lịch của Snape, ánh mắt xanh biếc của Harry nhìn vào đôi mắt đen của người kia, trong ánh mắt xanh lục chưa bao giờ thể hiện vẻ cay nghiệt khi đối mặt với Snape lóe lên tia sáng lạnh như băng."Tôi đã mệt chết rồi. Dù thầy muốn nói cái gì, không phải bây giờ."

Đó là ánh mắt của Lily... Không, không phải, trong ánh mắt của Lily tuyệt không có ánh sáng lạnh băng như thế này. Giật mình tại chỗ, Severus Snape không hề di chuyển nhìn Potter lôi Angus rời khỏi tầm mắt của mình. Ngọn lửa giận dữ của y vừa rồi vì đủ loại nguyên nhân đốt lên trong chớp nhoáng đã lạnh ngắt, không biết là do bị cặp mắt kia đóng băng, hay bị sự thật đánh bại. Y, Severus Snape, hai đời trông giữ Quỷ Khổng Lồ con này tổng cộng vượt quá mười ba năm, lại đột nhiên phát hiện bản thân không lý giải đối phương như mình nghĩ.

←Chương trước: Quyển 01 Chương 10←

→Chương sau: Quyển 01 Chương 12→

Quảng cáo
Trước /18 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Làm Nô

Copyright © 2022 - MTruyện.net