Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Hp] Người Thủ Hộ
  3. Chương 85: Phiên ngoại 4: Chuyện của chúng ta
Trước /85 Sau

[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 85: Phiên ngoại 4: Chuyện của chúng ta

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: Bạch Đường. Hãy đọc ở trang chính chủ để đọc thêm nhiều truyện do chủ nhà chắp bút edit.

Sau khai giảng, Harry một lần nữa trở về Hogwarts thân thương, cậu ngồi ở bàn dài Gryffindor tủm tỉm cười với Snape, thẳng đến khi bị liếc tới rát mặt mới tiếc nuối dời đường nhìn đi.

Sau nghi thức phân Nhà, Snape tuyên bố bắt đầu bữa tiệc thì trên bàn dài các Nhà bắt đầu ồn ào rộn rã lên.

Dĩ nhiên là bàn Gryffindor lúc nào cũng náo nhiệt nhứt. Sư tử đầu đàn lập tức quay sang anh chàng mắt xanh tóc đen nhìn có vẻ hiền hiền ngồi kế mình: "Em nghe giáo sư McGonagall nói anh là học sinh tạm nghỉ học đi học lại hả?"

"Đúng vậy." Harry gật đầu.

"Hồi đó anh cũng ở Gryffindor đúng hông?" Chàng Huynh Trưởng này suy nghĩ hồi lâu, chắc là đang tự hoài nghi trí nhớ của mình, một đàn anh xuất sắc thế này sao cậu ta chẳng tài nào nhớ nổi nhỉ?

"Đúng nha."

Harry nhìn chằm chằm miếng cá chiên trong tay mình, trong lòng thầm cầu nguyện sư tử nhỏ này đừng có hỏi tiếp nữa, cậu lòi đuôi mất...

"Thì tóm lại vẫn là đàn anh cùng kí túc xá với bọn mình chứ gì! Bồ toàn hỏi mấy câu gì đâu không à!"

Lúc này, mấy cô gái vây xem bên cạnh không nhịn được chen vô. Một cô bé tóc nâu trong đó rõ là gan dạ nhất, trước ánh mắt ra hiệu của các bạn, cô nhỏ này lập tức hỏi: "Anh ơi, có phải anh cũng có tham dự trận chiến tranh kia không?"

Có cô bé mở đầu, mấy cô nàng khác cũng líu ríu hỏi theo.

"Đàn anh chọn học môn gì vậy?" Đây là một quý cô toan tính chuyện ngày mai ngày mốt được học chung.

"Đàn anh có bạn gái chưa?" (Câu này mới là trọng điểm chứ gì!) Đây là quý cô nói nên nỗi lòng của tất cả nữ sinh!

"Không cần gọi anh là đàn anh đâu." Harry lắc ngón tay, ngoài mặt thì trấn định lắm, nhưng không ai nhìn ra dưới vẻ mặt bình tĩnh hoàn mỹ kia của cậu là trái tim đang run rẩy vì mấy cô sư tử nhiệt tình.

Nữ sinh mỗi năm lại càng hung tàn hơn!

"Anh tên Harry Potter, mấy em có thể kêu tên anh."

Đại khái điểm tốt của Nhà sư tử là rất dễ gần? Nhờ có sự náo động của tụi nhỏ, chẳng bấy chốc mà Harry đã hoà nhập vào nội bộ!

"Vậy anh Harry có bạn gái chưa?"

Đương nhiên, nhiệt tình quá cũng chưa chắc tốt, Nhà sư tử đâu có hiếm mấy cô sư tử cái gan dạ thẳng thắn. Một loạt các đôi mắt sáng rực đồng thời chõ vô Harry, từ đầu bàn tới cuối bàn, làm cậu suýt không cầm vững được nĩa.

"Anh đã đính hôn rồi." Harry quyết đoán (khoe khoang) giơ tay trái lên cho mấy cô xem, làm cả bàn dài Gryffindor bị bao trùm bởi tiếng thở dài.

Bữa tối tiến hành được một nửa, một tiếng chim hót véo von từ xa vọng lại. Học trò và giáo viên đều ngẩng đầu lên xem, một con chim đỏ rực như lửa đang bay vô Sảnh Đường. Ở đây có không ít người nhận ra thân phận nó, tiếng thì thào thốt tên nó vang lên lác đác.

Con chim đỏ bay một vòng trên nóc Sảnh Đường, len lỏi qua những ngọn nến lơ lửng đằng cao. Cuối cùng nó hạ thấp xuống bàn giáo viên, ném cho ngài Hiệu trưởng đen sì một lá thư.

Cụ Dumbledore có thư cho giáo sư Snape! Dăm ba người nghĩ, đó cũng là chuyện thường ở huyện, vì nghe đồn giáo sư Snape và cụ có quan hệ tốt lắm (ai đồn thế?), nhưng con Fawkes chẳng bỏ đi ngay sau khi xong việc. Nó tiếp tục thong thả bay lên, đến bàn dài Gryffindor, lúc này đã có hầu hết học trò đang dùng bữa ngoái đầu nhìn nó rồi. Trước cả ngàn con mắt tò mò, Fawkes ném cho cậu học sinh học lại chẳng ai quen mặt năm nay một cái hộp, rồi bất thình lình đậu luôn trên vai cậu trai.

Hình như cậu ta tên Hatty Potty gì đó? Đây là ai? Tiếng lòng của vô số học trò vang lên.

"Chào! Fawkes, lâu quá rồi chẳng thấy mày." Harry đưa tay lên chạm vào phần lông mềm mại trên ngực con chim đỏ một chút, Fawkes nghiêng đầu rỉa rỉa lỗ tai cậu đầy thân thiết.

Nhìn chằm chằm người khác thì không hề lịch sự, đa số học trò đều thu tầm mắt về rồi, nhưng cũng có nhiều đứa còn lén lút quan sát lắm.

Harry mở lá thư được gửi kèm cái hộp. Đầu tiên là lời thăm hỏi của Dumbledore và một ít chuyện lặt vặt của cụ trong cuộc sống, cuối cùng mới giới thiệu tới món quà đi kèm hôm nay.

Harry thân mến, món đồ đồ trong hộp ta chẳng tiện xài nữa rồi, hy vọng con có thể sử dụng nó cho thật tốt.

Harry sửng sốt một chút, tầm mắt bắt đầu đặt lên cái hộp thon dài trên bàn, đoán được trong đó có gì, tức khắc cậu thấy có chút dở khóc dở cười. Cây đũa phép được bao phù thuỷ ước ao được cụ Dumbledore tuỳ tiện gửi đến đây vậy sao?

Trên bàn dài giáo viên, Snape cũng đang đọc thư của ông lão râu bạc này. Mở đầu lá thư vẫn là thăm hỏi như lệ thường, nhưng cả ba trang về sau đều kể lể hết sức dài dòng về việc Chúa Tể Hắc Ám đời đầu chỉ được cái mẽ thậm chí cả thuốc sâu răng cũng chẳng biết nấu, thuận tiện hy vọng Snape có thể gửi cho cụ ít Độc dược cải thiện vấn đề răng miệng. Vì thế, Snape bóp cong cái nĩa...1

"Sao vậy? Giáo sư Dumbledore cũng nhờ thầy chăm sóc cho học sinh của cụ ấy sao?" Trong kỳ nghỉ cô McGonnagal đã nhận được thư của Dumbledore, nghĩ tới dáng vẻ cười hô hô của ông lãnh đạo đã về hưu này là bà lại nhịn không được trợn mắt.

"Không phải, trước khi cụ ta đi đã ném người cho tôi rồi." Snape hừ một tiếng, nói tiếp: "Cụ ta đòi tôi thuốc sâu răng thì có."

Bàn tay đang xiên bông cải xanh của cô McGonnagall ngừng một chút, sau đó dường như không có việc gì nói: "Lớn tuổi rồi nên kiêng khem đồ ngọt thì hơn."

"Ừ, tôi cũng thấy thế." Snape gật đầu tán đồng.

"Tuy rằng không có ấn tượng gì, nhưng tôi thấy thằng bé ấy quen mắt lắm." McGonnagal dời mắt tới chỗ Harry - người đang đọc thư của cụ Dumbledore, chính bà cũng không biết trong mắt mình lúc này tràn đầy thân thiết và quan tâm.

"Có lẽ là do cụ Dumbledore bảo vệ thằng bé đấy." Snape hỏi một đằng trả lời một nẻo, McGonnagal lại tán đồng gật đầu.

Sau khi tiệc khai giảng kết thúc, Harry một lần nữa trở về phòng ngủ tập thể ở tháp Gryffindor, ừa thì... vì Snape cảm thấy cậu có chỗ ở, liền tống Harry ra ngoài (tên sư tử này cứ quấn anh miết làm lãng phí thiệt nhiều thời gian). Kết quả lúc nửa đêm chỉ có một mình tương thân tương ái với cái giường thân yêu, Snape lại không tài nào ngủ ngay như tưởng tượng.

Mười phút sau, anh lại trở mình sang phải.

Mười lăm phút sau nữa, trở mình sang trái.

Hai mươi phút sau, Snape không thể không thừa nhận, anh mất ngủ.

Đôi mắt đen mở to, không có chút buồn ngủ nào, lặng lẽ nhìn một vòng quanh phòng ngủ Hiệu trưởng, Snape phát hiện một vài chi tiết quấy nhiễu tới chất lượng giấc ngủ của mình. Đầu tiên là ánh sáng trên nóc phòng hơi rực rỡ quá, cửa sổ sát đất không cách âm, tiếng gió hú đêm nay cũng rất lớn... ầy... Snape ngồi dậy, trong lúc băn khoăn xem có nên về phòng ngủ dưới hầm không, nơi đó hoàn toàn thanh u, yên tĩnh, lạnh lẽo... thì bỗng cửa bật mở.

Ai đó vừa lẻn vào, không khí chỗ cửa dao động một chút, rồi như một tấm màn vô hình vừa được vén lên, một cậu trai có mái tóc bù xù chui đầu ra.

Và cũng bắt gặp luôn thầy Hiệu trưởng đang ngồi chỉnh tề trên giường.

Sau khi hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, Harry ôm Áo khoác Tàng hình cẩn thận nói: "Ơ... em... thầy còn chưa ngủ nha!"

"Đang chuẩn bị ngủ." Snape làm như cái người ngủ không được phải ngồi dậy kia hoàn toàn chẳng phải là mình; động tác liền mạch đắp chăn lên người rồi nằm xuống, đôi mắt đen nhìn Harry không chớp, thoạt nhìn hệt như sắp ngủ ngay tức khắc: "Mới bữa đầu khai giảng trò liền đi chơi đêm à? Muốn bị trừ điểm đúng không?"

"Ngủ không được ò..." Harry tủi thân bĩu môi, trong bóng đêm, mắt xanh lấp lánh lấp lánh, cũng hết sức thiệt tình: "Em quen ngủ bên cạnh anh mất rồi, Severus ơi, cho em ở lại được không?"

"Bộ trò mới ba tuổi sao?" Snape vừa mỉa mai vừa chừa ra một chỗ, nguýt Harry: "Trò đúng là đồ quỷ khổng lồ."1

"Cảm ơn, thân ái!" Harry vui sướng phi tới hôn một cái lên mặt Snape, lanh lẹ chui vô ổ chăn. Tay chân cậu cũng quấn lên mình người đàn ông như bạch tuột.

"Cách xa ta một chút coi, nóng lắm!" Snape ghét bỏ đẩy Harry một cái, xoay người đưa lưng về phía cậu. Qua thêm dăm phút sau, cái người mới mạnh miệng bảo đừng dựa gần này nhẹ nhàng chuyển động một chút, nhúc nha nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái, cuối cùng là nằm dựa lên tay Harry, bất động.

Harry - đã đoán được sáng mai tỉnh lại nguyên cánh tay sẽ tê liệt - Potter vui sướng hài lòng cười cười, lúc này cậu mới gác đầu lên gáy Snape, nhắm mắt lại.

Có thể nói cuộc sống sinh hoạt năm bảy của Harry trôi qua dưới sự quan tâm giúp đỡ của các giáo sư, vốn dĩ chương trình học của lớp Nâng cao không dễ gì mấy, bởi vì Dumbledore giao phó dẫn tới giáo sư nào cũng có chờ mong và yêu cầu rất cao với Harry. Đương nhiên là năng lực của Harry thì không đến nỗi trầy trật nhưng cậu cũng phải bỏ tâm học tập (điều này càng làm thời gian thêm eo hẹp - Harry càng muốn xúi Sev nhà mình nấu thuốc sâu răng vị gỉ mũi làm quà cho cụ già đang rong chơi kia). Nhưng mà bây giờ cậu chỉ có thể dưới ánh mắt hiền lành trông mong của giáo sư McGonnagal, từ hư không biến ra một con mèo, giúp Nhà Gryffindor thêm được năm điểm.

Bây giờ trừ chương trình học Harry còn phải viết luận văn phát biểu, thư từ qua lại cùng vài vị Bậc Thầy Luyện kim, mỗi ngày vội vàng như chong chóng, ngay khi phát hiện số lượng tóc dính trên lược nhiều quá mức cần thiết, Harry đã bắt đầu lo lắng cho mép tóc của mình rồi.

Đương nhiên càng quan trọng hơn là luôn có vài ba động vật nhỏ không sợ chết lấy cớ thông đồng Harry, bởi vì mấy cô đều cho rằng vợ chưa cưới bí ẩn của Harry kia chỉ là tấm bình phong cậu dựng ra mà thôi. Cho nên có đôi khi Snape không vui sẽ cố ý lăn lộn cậu một chút, trêu chọc xong liền bỏ chạy để mặt Harry nước sôi lửa bỏng (đương nhiên vẫn có đôi khi lại bị Harry bắt được, làm chút chuyện ây ẩy ầy ây).

Nhưng tóm lại, lần nào đứa khổ cũng là Harry, còn người nào đó giấu kỹ quá cũng không kém... ừ, tra tấn cả hai người.

Rốt cuộc trong cuộc sống tràn ngập bất đắc dĩ này, Harry lấy thành tích tuyệt đẹp tới khó tin chính thức tốt nghiệp Hogwarts, buổi tối có tiệc tối tốt nghiệp, cậu nhận nhiệm vụ lựa chọn lễ phục đêm nay cho Snape.

"Trò còn chưa lựa được sao?" Snape mặc áo tắm dài bước khỏi phòng tắm, anh đã tắm thơm tho xong xuôi rồi mà nhóc quỷ này còn đang nghiên cứu một giường chất đầy đồ đạc kia.

Snape nhìn cả đống đồ trên giường, bĩu môi: "Nên ta mới kêu đừng có mua nhiều vậy rồi; xem đi, giờ không biết mặc cái gì luôn."

Đúng là Snape chẳng bao giờ gật bừa với khát khao mua sắm của Harry, một năm này tủ đồ của anh đột nhiên tăng trưởng đột biến. Tủ ở Thái Ấp, ở Đường Bàn Xoay, hầm, phòng Hiệu trưởng nhét đầy cơ man là quần áo đủ kiểu, chẳng bao giờ mặc hết. Snape luôn thích bận mỗi áo chùng đen từ đầu tới chân, Harry liền lựa đủ kiểu cách đa dạng cho anh thay đổi, dù là màu đen nhưng mỗi cái đều có nét riêng, chỉ là Snape không quá chú ý mà thôi.

"Vũ hội tốt nghiệp của em mà, sao tuỳ tiện được chớ?" Harry giơ lên hai bộ đồ màu đen trong mắt Snape chẳng khác gì nhau, nhưng cậu lại rất nghiêm túc so sánh. Cuối cùng, Harry giơ cái bên trái: "Cái này đi! Sev ơi, thử xem."

"Vũ hội tốt nghiệp của trò thì mắc mớ gì bắt ta chưng diện..." Snape thì thầm một câu, lúc này mới không tình nguyện đi thay quần áo.

Hai người thay lễ phục rồi đứng trước mặt gương to, lễ phục của Snape tương đối nghiêm cẩn, màu đen truyền thống, nhưng mọi chiếc cúc đều được làm bằng đá quý xanh lục làm lễ phục có vẻ cực kỳ xa xỉ sang trọng. Còn lễ phục của Harry tương đối đơn giản, nhưng kim cài áo lại lấp lánh lạ thường, phối hợp với đôi mắt lục bảo làm chàng thanh niên trông bắt mắt quá chừng, vừa trầm ổn vừa đẹp trai một cách nội liễm.

Snape đột nhiên cảm thấy trong miệng có đủ chua cay mặn đắng như mới ăn nguyên một nắm Đậu đủ vị, nhưng anh chỉ chép môi không nói chuyện.

"Không tồi, anh ngồi đi, em làm tóc cho anh." Đôi mắt xanh của cậu thanh niên rực sáng, đánh giá Snape rồi cười tủm tỉm gật đầu, chỉ huy Snape ngồi xuống ghế sô pha. Cậu thuần thục cầm lược và keo xịt tóc giúp Snape chăm bẫm mái tóc dài.

Chờ hai người đã chuẩn bị đâu ra đấy thì đã suýt soát thời gian, Snape nhìn đồng hồ rồi nói: "Sắp tám giờ tới nơi rồi, bộ trò không tính đi à?"

"Rồi nè!" Harry buộc tóc bằng sợi dây xanh lục, rửa sạch tay lau khô rồi đeo giày vào, hớt hải chạy đi Sảnh Đường.

Snape ở sau lưng cậu trừng mắt, lủi thủi theo sau Harry. Ngoài mặt thong dong thế thôi chứ trong lòng lão dơi già Hogwarts đã nổ tung rồi, hừ! Cũng không biết bạn nhảy là ai, gấp gáp như vậy đó!

Tiệc tối đúng giờ bắt đầu, Snape theo lệ thường phát biểu hai câu, làm cho đám nam thanh nữ tú trẻ tuổi dằn lòng không đậu, sau tuyên bố bắt đầu của anh, tụi nhỏ rền vang khai tiệc, cũng mở màn cho cuộc chơi ầm ĩ cuối cùng trong cuộc sống học sinh của chúng.

Mà chuyện đầu tiên Harry - đói gần chết - Potter làm lại là đi kiếm cơm cho no bụng. Trong khi cậu bận rộn gắp bánh táo và thịt hun khói thì có không ít cô nàng thấy Harry chỉ có một mình nên tiến lên măm me. Còn có mấy nàng lớn gan thừa cơ hội cuối cùng này mà thổ lộ với cậu.

Nhưng hôm nay ai đến cũng phải thất vọng rồi, bởi vì Harry trả lời tất cả hết sức lịch sự nhưng đều từ chối hết.

"Ôi! Xin lỗi, tôi đã có đối tượng kết hôn rồi!"

"Lễ tốt nghiệp mà anh không mời vợ chưa cưới của mình ư?" Một cô nàng bĩu môi.

Vũ hội tốt nghiệp Hogwarts có thể dẫn theo người nhà, cô nàng tóc nâu thuộc nhà sư tử này vẫn chưa bỏ cuộc mà truy vấn tiếp, bởi vì đã lâu vậy rồi mà chẳng thấy cô hôn thê bí ẩn kia xuất hiện mảy may, thậm chí cô ả cũng chẳng gửi thư cho đàn anh Harry! (Vì ngày nào cũng gặp).

Harry nuốt xuống miếng bánh kem trong miệng, đáp: "Chút xíu nữa sẽ xuất hiện liền à."

Một đám đông các cô gái liền xuất hiện, bu lấy Harry.

"Cổ sẽ tới hả?"

Các cô trăm miệng một lời hỏi, sau đó cảnh giác nhìn quanh quẩn. Các cô thật sự quá tò mò, quá muốn biết rút cuộc tiểu thơ nào đã đánh bại mình!

Harry uống một ngụm rượu giảm bớt cảm giác suýt thì sặc chết, vẫy tay chào các cô bé nọ rồi chậm rãi đến gần một người vẫn đang ngồi trong góc từ lúc bắt đầu. Người đàn ông áo đen đêm nay trông thật lịch lãm, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng lại làm anh tách biệt hẳn với đám đông. Khi Harry đến gần, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt đá đen không còn vô cảm tù đọng nữa, chúng nhấp nháy sáng, huyền ảo trong bóng đêm, cất giữ biết bao cảm xúc che giấu dưới lớp vỏ bọc đường hoàng nghiêm cẩn.

Harry lắc ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm từng ly từng tý người đàn ông, cái nhìn hiếm khi lộ liễu đến thế, không chút che giấu cảm giác trong lòng. Cậu nhoẻn cười: "Giáo sư Snape ơi, có thể mời thầy nhảy với em một điệu không?"

"Trò uống tới xỉn rồi hả? Ở chỗ này mà dám mời à?" Snape nhìn hàng chục con mắt đang ngó lom lom qua đây, chắc đã tốt nghiệp hết rồi nên ai cũng lớn gan lạ thường, thậm chí cả Snape lạnh mặt cũng không làm mấy cô cậu kia thu bớt sự tò mò lại.

"Chúng mình có thể đổi chỗ khác nha!" Harry chớp chớp mắt, mịt mờ kéo áo choàng của anh, hoàn toàn không có ý thoả hiệp, hết cách, Snape đành đứng dậy đi theo cậu.

"Này..." Harry kéo anh ra hành lang, bắt đầu hầm hừ khiêu vũ theo tiếng nhạc truyền ra từ Đại Sảnh. Có tí hơi men vào, cậu thanh niên có vẻ vui sướng rõ rệt hơn thường ngày. Harry ôm eo Snape, miệng hừ hừ theo điệu ca, Snape có chút bất đắc dĩ trước hành động trẻ con của cậu, đang chuẩn bị kháng nghị thì bị Harry đẩy đến góc, ngay sau đó nụ hôn ấm nóng áp lên môi anh.

Chưa đầy một giây thì Snape đẩy cậu ra, chỗ này cách chẳng xa Sảnh Đường, anh sợ có người thấy. Harry buông lỏng vai Snape ra, liếm liếm răng nanh, mắt xanh cứ nhìn chằm chằm Snape không thôi.

Thậm chí cậu còn thè lưỡi liếm môi một cái. Đôi môi hồng hào vì chủ nhân uống rượu phủ lên một lớp bóng ướt; gò má Snape đỏ bừng lên, dù chưa uống bao nhiêu nhưng đầu óc đã lùng bùng, gần như trốn tránh, Snape quay đầu sang chỗ khác.

Harry nhẹ nhàng cười, lần nữa quay mặt Snape lại đối diện với mình, hôn một cái thiệt mạnh lên môi anh: "Yên tâm, chỗ này không có ai đâu."

Thú thủ hộ của Slytherin, Xà Quái còn đang trong giấc nồng, Snape thiếu đi trợ giúp đắc lực, hơi thiếu nhạy bén trong chuyện khống chế lâu đài, phần lớn sự tình còn phải hỏi các bức tranh; đương nhiên một phần lí do cũng vì thời gian anh học khống chế quá ngắn. Nghe Harry bảo thế, trái tim Snape thoáng hạ xuống.

"Trò quậy đủ chưa, đi về thôi!" Snape trừng cậu một cái, đang muốn đẩy tay Harry ra để thoát ra, nhưng vòng tay cậu trai vẫn chắc như sắt cứng, hoàn toàn không có ý thả người.

"Em muốn quà tốt nghiệp cơ." Harry cười hì hì làm nũng. Snape sửng sốt một chút mới phản ứng lại cậu có ý gì, chỉ một giây sau đã đỏ bừng hết cả mặt. Anh cắn môi, phẫn hận trừng mắt nhìn tên sư tử ngốc đang cười tới nở hoa kia, rốt cuộc giơ tay ôm lấy cổ Harry, trước khi kịp đổi ý, Snape dâng lên môi mình.

Harry vốn định dẫn Snape về phòng Hiệu trưởng, nhưng nghĩ lại bèn quyết định ôm về hầm. Tuy là giờ phần lớn thời gian Snape ở phòng Hiệu trưởng nhưng mỗi ngày đều có gia tinh đến dọn dẹp hầm, bên trong rất sạch sẽ.

Harry phất tay làm một phép thuật nhỏ, ngọn nến trên bàn bùng sáng, hai người đợi thích ứng ánh lửa mới mở mắt ra. Snape nhìn xung quanh có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh trong mắt liền ngậm ý cười.

Chỗ ở cũ của mình, cũng là nơi nhiều kỷ niệm của hai người nhất.

"Cậu Potter thân mến à, đây là khen thưởng của trò đó." Nói rồi, Snape nhẹ nhàng hôn lên môi Harry một cái, khoé mắt cũng nhiễm cười: "Vì khó có khi trò thông minh."

"Giáo sư ơi, khen thưởng như vầy chưa đủ đâu à!" Harry liếm liếm khóe miệng, đôi mắt xanh thẳng thắn nhìn vào anh. Bất giác làm Snape nhớ tới chú hươu đã trưởng thành của mình, mọc lên cặp gạc khoẻ mạnh, đôi mắt sáng có thần, năng lực mê hoặc lòng người cũng mạnh mẽ hơn. Không biết Harry có vô tình phát động năng lực tinh thần của mình không, chỉ biết Snape choáng váng như say mất rồi.

Ý cười Harry càng đậm, cậu ôm Snape ngồi xuống đuôi giường, tư thế khoá ngồi quá mức ái muội làm Snape giẫy giụa một chút, nhưng rất nhanh Harry đã làm anh chẳng hơi đâu mà lo lắng nữa. Cậu ngã ngửa xuống giường làm Snape cũng té theo, rồi cậu trai trẻ lật người dậy để đè anh xuống dưới nệm.

"Khen thưởng của em... tự em sẽ lấy..." Harry nhẹ giọng thì thầm bên tai Snape, cũng xấu xa cắn cắn vành tai nhỏ đỏ bừng.

—— ——

Nụ hôn dây dưa nóng bỏng đến nỗi mồ hôi tuôn đầy trán họ. Chẳng còn biết ta là ai, ở chốn nào, chỉ có nỗi đê mê và hạnh phúc tuôn tràn của hai cơ thể khoan khoái nỗi lòng hoà hợp với nhau. Đến tận không biết bao lâu sau mới tách ra, còn treo chỉ bạc - dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Cuối cùng Snape cũng phục hồi tinh thần lại đẩy đẩy Harry, ý bảo cậu xuống khỏi người anh, nhóc quỷ này bây giờ lớn lên chẳng những cao còn nặng, đè có một hồi Snape đã cảm thấy hơi mệt.

Harry thuận theo lùi ra, ôm eo Snape thuận thế đổi vị trí, để Snape ghé vào trên người cậu.

"Mệt sao?" Harry khi có khi không vỗ vỗ nhẹ vai anh, cái đầu chôn trong ngực cậu lắc lắc khe khẽ, vẫn không ừ hử tiếng nào.

"Tắm rửa đi thôi?" Harry bới bới mái tóc lộn xộn của anh, vừa nãy còn bị cố định bằng một mớ keo xịt tóc, còn bây giờ đã xoã tung rồi, dăm ba sợi dính thít lên gò má ẩm ướt. Harry khẽ mơn man đôi lần lên đôi gò ấy, cái màu hồng đào phơn phớt vẫn chưa nguôi.

Mái tóc mướt rượt mồ hôi trong lòng Harry lại gục gặc thêm cái nữa, nhưng tay chân vẫn còn thõng ra đó, không nhúc nhích tiếp tục nằm bò. Harry toe toét cười, ngay cả khi lười biếng Sev cũng thiệt đáng yêu, cậu vòng tay ôm lấy anh, hai cơ thể đầy mồ hôi dán sát vào nhau, có hơi hơi nhớp nháp, nhưng nhiều hơn là cảm giác trong ngực căng đầy viên mãn, cả một chút rời rã yên lặng sau cơn mê.

Chỉ là nhiệt độ lạnh lẽo trong hầm rất nhanh đã đánh tan không khí nóng bỏng. Mặc dù đang mùa hạ, hầm cũng chẳng ấm áp được thêm chút nào. Đầu tiên là Snape hơi run một chút, cuộn rồi cuộn chính mình lại vùi vào ngực Harry, vừa tội nghiệp vừa dễ thương. Harry tức tốc ôm anh đứng dậy vô nhà tắm.

Harry mở vòi sen, dòng nước ấm áp tuôn trào nhanh chóng làm phòng tắm mịt mờ hơi nước. Trước tiên cậu rửa sơ mồ hôi trên người cả hai đi. Trong suốt quá trình, Snape vẫn làm biếng nằm ì trên hõm vai cậu.

Harry thấm ướt mái tóc đen dài, giúp Snape bôi dầu gội rồi mát xa tóc cho anh. Snape híp mắt, nước nóng và lực đạo trên da đầu làm người anh nhũn nhão hết ra, cảm giác vô cùng buồn ngủ.

—— Nếu giáo sư ngất đi thì?——

Sau khi hoàn toàn bùng nổ, Snape đã không còn nhúc nhích chi nữa, anh ghé vào ngực Harry khò khò thiếp đi, nhưng cậu trai trẻ lại hưng phấn chẳng thể nào ngủ nổi. Cậu bế người ta lên, phất tay dùng phép thuật đổi ga trải rồi mới đặt bạn đời mình lên chiếc giường sạch sẽ. Snape chìm nửa mặt vô gối mềm mại, ngủ mê mệt. Harry cũng nằm kề đó, không quấy nhiễu Snape, mắt phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông không chớp. Chỉ chốc lát sau Snape liền nhúc nhích, giống như đang tìm hơi ấm của sư tử nhà mình, mơ mơ màng màng dịch qua bên này, Harry vội vàng xích tới ôm chặt lấy anh vào lòng, trấn an hôn hôn trán người yêu. Lúc này Snape mới thôi cự quậy, yên bình chìm vào giấc ngủ.1

Hôm sau, Snape vừa tỉnh liền thấy khuôn mặt to bự của ai đó đập vô mắt, thấy rõ từng li từng tí nụ cười nhiệt tình dào dạt và hai cái quầng thâm mắt khó có thể bỏ qua của cậu trai.

"Trò... Khụ..." Snape sờ sờ cổ, giọng nói có chút khó chịu, Harry vội vàng đưa ly nước đầu giường cho anh, Snape gian nan muốn đứng dậy, nhưng cả người cực kỳ vô lực, Harry thì quá lẹ tay, cuối cùng là anh yên lặng để cậu bế mình qua.

"Khó chịu lắm hả?" Harry đặt Snape lên đùi mình, nắn nắn eo anh.

"Khụ..." Phát hiện mình khan tiếng nên Snape lười nói chuyện, dựa luôn vào người Harry gục gặc đầu.

Harry tự biết đuối lý, chịu thương chịu khó giúp anh mát xa eo lưng, ngay cả bữa sáng cũng cu li hết sức mà bế Snape ăn luôn trong phòng.

"Mấy giờ rồi?" Snape khàn giọng hỏi, Harry quơ quơ ngón tay, con số màu xanh lá hiện lên trong không khí.

Trễ hơn bình thường nhiều.

"Em nấu giúp thầy nồi thuốc nhé?" Bây giờ Snape ít rảnh nấu thuốc cho phòng Y tế nữa, trong hầm cũng không trữ sẵn mấy loại thông dụng.

"Đợi lát nữa ta tự mình... Khụ... đi phòng y tế lấy." Snape lại bưng cái ly lên uống một ngụm: "Trễ quá rồi, ta còn hẹn Minerva có việc thương lượng nữa."

Nói rồi anh bò dậy khỏi người Harry, vào phòng ngủ thay quần áo. Harry cũng tò tò bám sau đuôi anh.

Thấy Snape chép môi xoa thắt lưng, Harry nhanh nhẹn đỡ anh ngồi xuống giường: "Để em!"

"Ta không có mảnh mai như vậy đâu!" Snape hừ một tiếng không vui, nhưng Harry giúp anh tìm quần áo anh lại chẳng ngăn cản.

"Em chăm sóc thân ái của em là việc nên làm mà!" Harry cười tủm tỉm trả lời. Cậu nhanh tay chọn cho Snape một bộ áo chùng trong tủ, lại ân cần giúp anh thay đồ.

Snape đứng trước gương cẩn thận kiểm tra để đảm bảo không lộ tí ti gì mới rời phòng ngủ, Harry bám theo sau lưng, nói: "Chiều nay em không đi về bằng xe lửa đâu; em chờ anh cùng về đó!"

Snape sao cũng được gật đầu.

"Phòng hiệu trưởng." Snape ném một nắm bột xanh vào lò sưởi, lúc nhấc chân chuẩn bị bước qua thì bị Harry tóm lại, hôn hôn lên môi.

"Nghỉ rồi thì kết hôn với em ở Thái Ấp Potter đây, anh hứa rồi, em chờ~" Harry mặt mày hớn hở cười.

"Xê ra!" Snape thẹn quá thành giận quát, bị túm một cái mà eo nhói lên, Snape lại nhớ tới chuyện hôm qua trong nhà tắm, nếu không phải tại tư thế đó thì bây giờ eo mình có đau vậy sao? Snape phẫn hận đi vào lò sưởi, để lại một câu: "Ai muốn mang họ Potter như trò chứ, ai thèm? Ta hả? Đừng có mà mơ!"

"Vậy em mang họ Snape cũng được mà!" Harry cười toe toét gọi với theo ngọn lửa, cậu biết Sev thân mến chỉ đang tức giận thôi, trước giờ hễ anh đồng ý là sẽ làm, Harry mong chờ liếm răng nanh, ra sức tưởng tượng về tương lai.

Cuối cùng, Snape vẫn bị quái thú nhà anh khiêng về nhà. Một tờ giấy hôn thú, Thái Ấp Potter nghênh đón vị nam bạn đời đầu tiên trong gia phả, hơn nữa là vị duy nhất chẳng chịu sửa họ. Snape nói được thì làm được, mặc dù anh rất yêu Harry, đồng ý kết hôn cùng cậu thì cũng không đời nào chịu đeo danh Potter. Đương nhiên Harry cũng không được như ý đổi sang họ Snape, bởi vì bức tường đầy chân dung nhà cậu tập thể phản đối...

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Copyright © 2022 - MTruyện.net