Hùng Cách Cách trên đường tăng ca trở về, khi đi đến cổng một bệnh viện tâm thần thì gặp một anh chàng đẹp trai khỏa thân. Ặc, chàng trai khỏa thân đó bám riết theo cô suốt hai con đường chỉ để hỏi một câu: “Da tôi có trắng không?”
Hùng Cách Cách vô cùng hoảng hốt. Cô thấy trai đẹp khỏa thân đưa tay ra phía sau lầm tưởng rằng anh ta muốn rút dao, sợ tới nỗi cúc hoa cũng co rúm cả lại, quát lên: “Anh muốn làm gì? Tôi có thể tay không đoạt dao đấy!”
Trai đẹp khỏa thân giễu cợt nói: “Cô cảm thấy tôi có thể rút dao ra từ đâu chứ? Đúng là bệnh thần kinh!”
Anh ta nói cái quái gì vậy, đây là thế giới điên khùng nào thế, ai mới là người thần kinh chứ?
Hùng Cách Cách là một hủ nữ, cô thường trốn sau tóc mái ngố để ngắm trộm trai đẹp. Trong mắt của cô không có nam và nữ mà chỉ có công và thụ!
Cô bủn xỉn tới mức đi trộm cả cuộn giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh nam, làm hại tổng giám đốc phải lấy quần lót thay giấy để giải quyết vấn đề.
Cô không biết xấu hổ cắn thần tượng một phát, thậm chí còn mặt dày mày dạn vào nhà thần tượng ở luôn.
Thần tượng và tổng giám đốc là anh em ruột, còn trai đẹp khỏa thân thì lại là chú của hai người.
Quan hệ hỗn loạn, khoảng cách mập mờ, nên làm thế nào với cái ung nhọt này đây?
Trai đẹp khỏa thân nói với cô: “Nửa thân trên của đàn ông là vẻ ngoài lịch thiệp nho nhã, còn nửa dưới mới là bản chất thật. Không cần biết nửa thân trên của hắn ta đang khen ngợi cô hiền lương thục đức thế nào, nhưng nửa thân dưới chắc chắn đang muốn công thành đoạt đất. Cô không thể kè kè giữ vững mãi được, đợi tới khi lúa lên mầm, thời gian thích hợp cũng phải mở kho đổ thóc cho sói ăn.”
Được rồi, vậy thì cứ chọn một con sói vừa ý rồi mở kho cho nó ăn!
Thế nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, Hùng Cách Cách lại vô cùng đau khổ phát hiện ra mình cho nhầm sói ăn!
Oa oa… cuộc sống thật đúng là con mẹ nó bi kịch y như ảnh chân dung của phim hoạt họa.