Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 1: Anh chàng khỏa thân chạy nhong nhong (1)
Edit: Chenqiucao
Con người Hùng Cách Cách cũng tựa như một cây chài cán bột, ai cũng có thể gõ lên mình cô hai cái. Nhưng một khi cô nổi khùng lên thì độ cứng của nó còn hơn cả cây côn! Đánh kẻ nào thì kẻ đó không chết cũng bị thương!
Chỉ tiếc, trước năm cô hai mươi tư tuổi thì cô đều dùng hình thức cây chài cán bột để xuất hiện.
Người khác cảm thấy Hùng Cách Cách cô rất uất ức, nhưng cô lại cảm giác mình rất có chiều sâu. Có nhan sắc ngực to? Nếu bộ ngực kiêu ngạo đó nhằm vào cô thì cô cũng nên là một người lòng dạ cởi mở.
Thật ra thì, kể từ lúc Hùng Cách Cách khoác tay nải trên lưng, ôm 1000 đồng từ quê nhà non xanh nước biếc lên thành thị xi măng cốt thép, thì cô vẫn luôn là số con rệp (tức là đen đủi đó ạ). Nếu không phải Hùng Cách Cách nghĩ thoáng, thì cô nhất định cô đã bực tức mà sinh bệnh.
Cô từng nuôi chí làm một nhà thiết kế đồ họa, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân thực tế, mà cô đành phải làm những nghề chưa bao giờ cô nghĩ đến. Nhưng kết cục là lần nào cũng kết thúc bằng thất bại.
Hùng Cách Cách từng làm công việc kỳ lưng, nhưng lại chà mất hình xăm nằm ở giữa chữ A và C của một chị cả xã hội đen.
Hùng Cách Cách cũng từng làm người rửa rau. Cô nuôi những con sâu rau tròn vo trong cái bát sứ lớn. Mắt của bác đầu bếp không được tốt, lầm tưởng rằng những con sâu rau đó là muối hột nên đã xúc một muôi lớn làm gia vị đổ vào nồi canh hầm cách thủy.
Hùng Cách Cách từng làm thư ký cho ổng giám đốc của một công ty nhỏ. Cả công ty cộng lại đúng bằng một bàn tay, có năm người cả thảy. Tổng giám đốc Trương là một lão già háo sắc, trong túi có mấy đồng bạc thúi, trong lòng lúc nào cũng có những suy nghĩ dâm đãng. Lão ta thấy Hùng cách Cách mặc dù ăn vận quê mùa nhưng vẻ đẹp hoa lệ, thế là lão ta bèn nổi sắc tâm, kéo cô tới khách sạn xã giao. Không ngờ sau khi uống mấy ly rượu vào bụng thì Hùng Cách Cách biến thân, tổng giám đốc biến dạng, công việc cũng biến mất luôn.
Nói tới đây không thể không nhắc tới kungfu gia truyền của ông lão nhà họ Hùng, đó chính là: Túy quyền!
Cuộc sống không được như ý nên Hùng Cách Cách cũng từng nghĩ tới chuyện về nhà. Nhưng vừa nghĩ tới ba Hùng đã luyện chiêu túy tiên đại từ đại bi tới tầng thứ 9 thì cô lại sợ chết khiếp.
Nhớ ngày đó, khi cô ôm cuốn ‘Nhập môn tự học thiết kế đồ họa’ và ‘Tuyển tập manga’ phong phú trong ngực dứt khoát quyết định bỏ nhà ra đi, thì ba Hùng đã tức giận tới nỗi đập nát cái bàn gỗ nguyên chất cả trăm năm tuổi, sau đó gầm thét lên với khí thế ngút trời: “Nhà họ Hùng chúng ta vẻ vang bao đời, là con nhà võ có tiếng gần xa ai ai cũng biết! Mày lại khăng khăng muốn làm những thứ thiết kế vớ vẩn bỏ đi đó! Được, được, được! Được rồi! Nếu mày đã quyết định ra ngoài lang bạt vậy thì hãy cút đi sống cho ra hồn cho tao! Bằng không thì đừng có về nhà gặp tao!” Sau đó suy nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ngày lễ ngày tết, mày vẫn phải về nhà thăm mẹ mày.”
Mỗi lần nghĩ đến là Hùng Cách Cách lại cảm thấy vô cùng khủng khiếp, đồng thời lập lời thề với bản thân rằng, bất luận ở bên ngoài có lăn lộn khó khăn thế nào cũng đều phải kiên trì!
Hùng Cách Cách là người mê manga, hơn nữa còn thuộc loại mê mẩn tới mức ngấm vào xương tủy.
Nói đến con đường dẫn cô thành fan của manga thì phải dùng chính lời cô để nói, đó thật sự là ý trời!
Vào lúc Hùng Cách Cách mười lăm tuổi, thôn của cô bị nước lũ phá hủy vườn tược.
Có một số người tốt bụng đã quyên tiền và đồ đạc. Bên trong các đồ vật được quyên tặng có bộ sách. Một trong số bộ sách đó chính là cuốn ‘Nhập môn tự học thiết kế đồ họa’ và ‘Tuyển tập manga’ phong phú.
Hùng Cách Cách là một cô gái có suy nghĩ mơ hồ, vì vậy ‘vừa vào manga sâu như biển, từ đó đơn thuần là người qua đường’.
Những bộ sách đó cũng đã từng bị ba Hùng kiểm tra và tịch thu.
Nhưng ba Hùng chỉ lật xem mấy tờ đầu bèn ném trả lại cho Hùng Cách Cách, sau đó phê bình nói: “Về sau đừng xem những cuốn sách linh tinh này nữa. Bộ sách võ thuật Thái Âm Nhu này hai người đàn ông đánh nhau ngay cả mặt bàn cũng không lên được. Làm sao sánh được với võ thuật của nhà họ Hùng chúng ta? Nhà ta là làng trên xóm dưới người người đều biết!”
Hùng Cách Cách ôm chặt những cuốn sách kia, chột dạ hết sức nghe lời gật đầu như bổ củi mà vâng dạ.
Nhớ lại trước kia, ngày tháng long đong thật đáng buồn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô đến thành phố lớn này đã được năm năm rồi.
Cô đã từ một bé gái nhỏ ngây thơ biến thành một cô gái có tư tưởng xấu xa nhưng bề ngoài đơn thuần.
Hai mươi hai tuổi, vừa vặn không già nhưng cũng chẳng trẻ trung gì nữa.
Hùng Cách Cách hết sức thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của bản thân. Mặc dù cô chưa trở thành nhà thiết kế cấp cao nhất; mặc dù cô vẫn chỉ là một thư ký vô cùng nhỏ bé dưới trướng ‘Phó thị’; dù cô không có nhà thuộc quyền sở hữu của mình, chỉ có thể sống nhờ trong một căn phòng nhỏ chưa đến 39m2 của bạn thân; dù cho cô chưa giải quyết xong vấn đề cơm áo cơ bản, nhưng cô thật sự, thật sự, thật sự đã rất hài lòng rồi.
Phải biết rằng, công ty này của bọn họ là một trong những ông trùm của ngành công nghiệp điện ảnh!
Ở chỗ này, Hùng Cách Cách thấy các ngôi sao lớn ôm ôm ấp ấp, vỗ đùi hoặc làm ra các hành động mờ ám như ăn cơm bữa.
Mỗi khi nhìn thấy những trai đẹp ngồi chung với nhau rồi làm ra các động tác mờ ám, là đôi mắt bị ngăn dưới tóc mái ngố của Hùng Cách Cách sẽ lập tức biến thành hai vệt sáng xanh. Cảm giác thỏa mãn chỉ đơn giản là vậy.
Trong vòng nửa năm làm việc ở ‘Phó thị’, Hùng Cách Cách lấy một loạt các đặc điểm như khiêm tốn, khéo léo, siêng năng để trộn lẫn vào ‘bóng người màu xám’ điển hình.
Trong công ty, cái được gọi là ‘bóng người màu xám’ chính là để chỉ những người có cũng như không. Bọn họ không gây sự, không tranh đoạt danh lợi, cũng sẽ không thân thiết với ai. Bọn họ nghiêm túc có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng không có hành động kinh người nào. Đối với đại đa số kiểu người này mà nói, họ là màu xám, không có cảm giác tồn tại nhưng lại tồn tại một cách chân thật. Hùng Cách Cách chính là đại biểu điển hình của kiểu người này. Thế nhưng, cô lại có một mặt khác không hề muốn cho ai biết, đó chính là… xấu xa. May mắn thay, cô luôn che đậy rất tốt.
Sáng sớm mỗi ngày, Hùng Cách Cách đều là người đầu tiên tới công ty. Người lãnh đạo trực tiếp của cô đã từng đứng trước mặt toàn thể nhân viên biểu dương tinh thần chuyên nghiệp của Hùng Cách Cách. Thế nhưng, trên thực tế, sở dĩ mỗi ngày Hùng Cách Cách đều đến công ty sớm như vậy chỉ là bởi vì cô muốn ‘mượn xài’ nước tinh khiết của công ty để rửa mặt, gội đầu, sau đó dùng giấy vệ sinh miễn phí trong toilet, xử lý vấn đề tháo cống của cá nhân. Dĩ nhiên, cô làm ‘nhân vật màu xám’ như vậy sở dĩ là để không bị các nhân viên có sức cạnh tranh mạnh của ‘Phó thị’ khai trừ, còn một nguyên nhân nữa là vì cô có thói ton hót.
Sáng sớm mỗi ngày, cô sẽ pha một ly trà cho bộ phận nhân viên chủ quản. Nước trà thứ nhất bị cô lén rót vào trong chén rỗng của mình, đợi tới buổi chiều buồn ngủ thì uống. Nước trà êm dịu thứ hai là để biếu kính tổng giám đốc đại nhân. Mặc dù Hùng Cách Cách rất muốn uống nước trà thứ hai này, nhưng cô biết, làm người phải phúc hậu.
Chủ quản rất hài lòng với thái độ phục vụ nửa năm như một của Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách cũng rất vui vì mỗi ngày đều có thể uống trà ngon của chủ quản. Hài hòa muôn năm!
Ngày qua ngày, Hùng Cách Cách giống như một con ốc sên, chậm chạp leo lên.
Thỉnh thoảng tăng ca, có tiền làm thêm giờ, Hùng Cách Cách vui vẻ vô cùng.
Tối hôm nay lại làm thêm đến 21h, tất cả mọi người đều mang gương mặt mệt mỏi, chỉ có Hùng Cách Cách là tinh thần phấn chấn. Dĩ nhiên, đôi mắt sáng long lanh của cô vĩnh viễn giấu sau mái tóc ngố dài.
Tuy nói con gái bây giờ ai ai cũng tranh nhau khoe khoang vẻ đẹp của mình, nhưng sau khi trải qua một số chuyện thì Hùng Cách Cách lại học cách che giấu vẻ đẹp của bản thân.
Có lẽ là vì cô rất có khí chất mê hoặc, nên luôn hấp dẫn được một số ông già háo sắc muốn dùng tiền cảm hóa cô, bao nuôi cô.
Hùng Cách Cách hết sức bực mình, cô dứt khoát thả tóc mái ngố xuống để che đi đôi mắt phong lưu đa tình kia. Cô không sợ sắc lang, chỉ sợ sắc lang nhớ thương. Công việc có được không dễ, an toàn là trên hết.
Sau khi kết thúc công việc tăng ca, theo lệ cũ mỗi người đều có thể bắt xe về nhà, sau đó cầm hóa đơn tới chỗ chủ quản để thanh toán.
Hùng Cách Cách đeo túi lên lưng đi về nhà.
Từ công ty bắt taxi đến chỗ ở của Hùng Cách Cách mất khoảng 20 đồng. Mỗi lần làm thêm giờ, Hùng Cách Cách đều đi giày cao gót cuốc bộ về nhà.
“Đây đúng là cách tốt ha, vừa kiếm được tiền lại vừa có thể giảm cân!” Hùng Cách Cách mừng thầm trong lòng. Ngày mai sau khi đi làm, cô chỉ cần xin mấy tờ hóa đơn của đồng nghiệp thích bắt taxi là có thể đường đường chính chính đi thanh toán rồi.
Vì để rút ngắn lộ trình, lần nào Hùng Cách Cách cũng đi qua cổng ‘Bệnh viện tâm thần Phúc Âm’. Mỗi ngầy đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, nhưng hôm nay lại khác.
Lúc Hùng Cách Cách sắp đi qua cổng ‘Bệnh viện tâm thần Phúc Âm’ thì cánh cửa sắt tối thui bị kéo ra vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó một anh chàng trần như nhộng xuất hiện trước mặt Hùng Cách Cách!
Hùng Cách Cách sợ ngây người.
Đêm đen như mực, anh chàng kia hết sức thản nhiên đứng trước mặt Hùng Cách Cách, đồng thời cũng dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh quan sát Hùng Cách Cách.
Trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, anh chàng kia nhếch miệng, nở một nụ cười cực kỳ đẹp mắt với Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách tức thì hồi hồn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Đừng tưởng Hùng Cách Cách là một thành viên trong gia đình nhà võ, nhưng trên thực tế, từ nhỏ cô đã không thích võ thuật, có thể lười biếng thì tranh thủ lười biếng, lúc gặp tình huống bất ngờ cô cũng chỉ biết bỏ chạy như người bình thường mà thôi.
Người đàn ông không mảnh vải che thân thấy Hùng Cách Cách bị dọa sợ chạy mất, nên nhanh chân đuổi theo cô suốt con đường!
Hùng Cách Cách giống như con ruồi không có đầu nên bay loạn, cuối cùng đâm đầu vào trong ngõ cụt.
Hùng Cách Cách quay người lại nhìn chàng trai trần như nhộng đang tiến lại gần từng bước, dùng tứ chi run lẩy bẩy bày ra tư thế đánh lộn, cố gắng tạo thế cho mình, “Anh… anh muốn làm gì hả? Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng có mà tới đây, nếu không tôi sẽ đánh anh thành bánh bao xá xíu đó!”
Người đàn ông híp mắt cười, dùng giọng nói vô cùng êm tai trấn an: “Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn hỏi cô là da tôi có trắng không?”
Hùng Cách Cách tức thì dựng hết cả tóc gáy. Cô cảm thấy, người đàn ông trước mặt này nếu không phải đang nói giỡn với cô vậy thì chính là tinh thần không ổn định. Nếu như cô trả lời là ‘trắng’, nếu tên này là kẻ khó ưa cho cô một nhát dao thì cô tiêu luôn. Nhưng nếu cô trả lời ‘không trắng’, hắn ta khó chịu lại cho cô một dao thì tiếp tục chết ngỏm. Người bị bệnh tâm thần giết người là không phạm pháp nhỉ?
Được rồi, người tinh thần không bình thường thì không thể dùng suy nghĩ bình thường để đả thông hắn ta.
Hùng Cách Cách nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận dò xét người đàn ông này. Trong ngõ hẻm ánh sáng quá mờ, mà chỗ hắn ta đứng vừa đúng che hết ánh sáng, cô không thể xác định rõ diện mạo của hắn. Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, tất cả trong mắt đều là tứ chi thon dài và bộ ngực trần trụi của hắn. Hùng Cách Cách căn cứ vào nguyên tắc thực sự cầu thị, đề nghị: “Ánh sáng không được tốt cho lắm, nên tôi không nhìn rõ. Hay là… hai ta đổi góc đứng cho nhau nhé?”
Chương 2: Anh chàng khỏa thân chạy nhong (2)
Edit: Chenqiucao
Người đàn ông sau khi nghe được đáp án này, hai mắt cẩn thận quan sát lại Hùng Cách Cách, sau đó đột nhiên lui về phía sau một bước, cũng đưa tay phải ra sau lưng.
Tim Hùng Cách Cách lập tức vọt lên cổ họng. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm tên đó, dùng âm thanh run rẩy quát: “Anh muốn làm gì? Nhà tôi là con nhà võ nổi danh thiên hạ đấy! Tôi có thể tay không đoạt dao đó!”
Người đàn ông liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, cười nhạo: “Cô nghĩ xem tôi có thể rút dao từ đâu ra? Đúng là bệnh thần kinh!” Nói xong, xoay người đi. Bước chân kia vô cùng thảnh thơi.
Hùng Cách Cách xụi lơ trên mặt đất, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn… hắn mắng cô là bệnh thần kinh?
Đúng là đồ con lợn!
Lần sau mà tăng ca, cô phải để một hộp đinh đóng giày vào trong túi mới được!
Hắn còn dám xuất hiện thì cô sẽ cho hắn ăn đinh!
Dù không đâm hắn trăm ngàn vết thương, nhưng ít ra cũng phải cho hắn biết, khỏa thân chạy nhong là phải trả giá thật lớn!
Về đến phòng của bạn tốt Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách cởi giày cao gót, nhào tới bàn cơm, bưng tô mì ăn liền Phạm Bảo Nhi ăn thừa lên ăn vô cùng hưng phấn.
Phạm Bảo Nhi vừa đánh răng, vừa quở trách Hùng Cách Cách: “Cậu là quỷ đói đầu thai à? Công ty cấp cơm trưa thì cậu không ăn, vì muốn tiền trợ cấp một bữa 15 đồng! Buổi tối làm thêm giờ, công ty đặt cơm hộp cho bọn cậu, cậu cũng không ăn, giữ lại sáng sớm ngày mai làm bữa sáng! Cậu xem cậu đi, không thể đối xử tử tế với bản thân một chút được à?” Tay ngọc nâng lên chỉ về phía giá sách, “Thiếu tiền thì cậu mua nhiều sách manga như vậy làm gì? Có thể ăn sao? Mình hỏi cậu manga có thể ăn hả? Cậu đừng có mà giả vờ giả vịt với tớ, con nhóc mái ngố kia lên tiếng cho tớ!”
Hùng Cách Cách húp nước mì sì sụp, ngẩng đầu lên, vô tội ‘ợ’ một tiếng rõ to với Phạm Bảo Nhi.
Phạm Bảo Nhi giận đến nỗi hai mắt trợn ngược, ngã ngồi xuống ghế sofa. Suy nghĩ một lát, cô lại bật người dậy, tiếp tục quơ tay gầm hét: “Hùng Cách Cách, tớ đã nói với cậu rồi, tớ chuẩn bị lập gia đình rồi đó! Nếu như mà tớ kiếm được một đại gia thì phòng này cậu có thể tiếp tục ở lại. Nhưng nếu tớ tìm phải một tên mặt trắng, thì con nhóc mái ngố như cậu hãy dọn đi cho tớ! Bắt đầu từ ngày mai, cậu hãy thay đổi hình tượng cho tớ, tranh thủ kết giao với tên nào có nhà có xe đi! Nghe thấy chưa? Cậu nhìn kiểu tóc của cậu xem, phía trước là mái ngố, phía sau thì buộc túm thành búi quê mùa. Cậu nói xem, cậu từng trang điểm chưa? Từng dùng son nước chưa? Cậu nhìn thử cái áo khoác trên người cậu xem, thiếu chút nữa là mặc từ đầu năm tới cuối năm luôn rồi. Tuổi xuân tươi đẹp biết bao, cái đồ chết bầm nhà cậu, ngày nào cũng diện đồ xám! Thứ khiến tớ coi thường nhất chính là đôi giày của cậu, nó cũng là màu xám luôn! Cậu nói đi, tại sao không mặc đồ màu đen? Tại sao không mặc đồ có màu khác? Tại sao? Tại sao hả?”
Hùng Cách Cách uống canh cạn đến ngụm cuối cùng, hài lòng quệt miệng nhỏ nhắn nõn nà, hô hấp chưa ổn định đã nói: “Màu xám chống bẩn.”
Phạm Bảo Nhi lại trợn ngược hai mắt lần nữa, ngã ngửa xuống ghế sa lon, giãy chết lần cuối, “Hùng Cách Cách, cậu nghiêm túc nhìn tớ đây, thật sự không có gì muốn nói với tớ hả?”
Hùng Cách Cách suy nghĩ một chút, trả lời rất nghiêm túc: “Tớ muốn nói…” Dưới ánh mắt khích lệ của Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách tiếp tục nói, “Cậu nuốt cả bọt kem đánh răng vào trong miệng rồi.”
Phạm Bảo Nhi nôn ọe một tiếng, vọt vào trong phòng vệ sinh, nhổ bọt kem đánh răng còn sót lại trong miệng ra.
Hùng Cách Cách cởi bộ đồ công sở màu xám xuống, treo vào trong tủ quần áo.
Trong tủ quần áo của Hùng Cách Cách, còn có một bộ đồ công sở màu xám giống hệt bộ hôm nay cô mặc đi làm.
Thật ra thì, Hùng Cách Cách cũng là một người sĩ diện.
Hai bộ đồ cùng kiểu dáng này là hàng hiệu giảm giá, không có mã, không có màu nào có thể chọn được nữa. Để có quần áo thay giặt, vì mặc hàng hiệu, Hùng Cách Cách quyết tâm mua hai bộ giống nhau như đúc! Lúc này, cô còn bị Phạm Bảo Nhi mắng chừng mười phút nữa mới thôi!
Sự thật chứng minh, cô mua hai bộ đồ công sở màu xám giống nhau như đúc vẫn là quyết định sáng suốt.
Nhìn xem, chiếc quần hôm nay mặc không cẩn thận đã rách trong lúc cô bị tên khỏa thân kia bám riết. Còn chiếc áo của bộ kia thì bị vết dầu đặc biệt ngoan cố tập kích trong một lần tụ họp, không giặt ra nổi. Tổ hợp lại, ngày mai cô vẫn có thể mặc bộ đồ sạch sẽ đi làm rồi! Ha ha… Quyết định của cô quả nhiên là sáng suốt mà!
Hùng Cách Cách cho rằng cuộc sống của mình tương đối có quy luật.
Sáng sớm, cô vẫn là người đến công ty sớm nhất.
Vẫn giống như bao ngày, Hùng Cách Cách đầu tiên là rửa sạch mặt, sau đó bôi trộm kem dưỡng da tay của đồng nghiệp nữ ném trên bàn, sau đó pha ly trà cho chủ quản. Nước trà đầu vẫn đổ vào cốc rỗng của cô, giữ lại buổi chiều uống.
Lúc này còn 40 phút nữa mới đến giờ làm việc. Bình thường mà nói, lúc này cả công ty ngoài cô ra, chắc chắn sẽ không có người khác.
Hùng Cách Cách thong thả ung dung mở xuất cơm được phát vào buổi tối tăng ca hôm qua, bỏ vào lò vi sóng của công ty hâm nóng, sau đó lấy ra vui vẻ ăn.
Sau khi ăn xong, cô lấy cốc nước dùng một lần rót nửa cốc nước ấm súc miệng, rồi nhổ ra. Sau đó, cầm tờ báo vừa được phát, chạy đến toilet đi vệ sinh. Đến khi giải quyết xong, cô sẽ lẻn sang phòng vệ sinh nam, nhân tiện lấy một cuộn giấy vệ sinh, nhét vào trong túi xách của mình để về nhà dùng.
Tất cả chuyện này đối với Hùng Cách Cách mà nói tuyệt đối là bắt đầu tốt đẹp nhất trong ngày.
Hùng Cách Cách vẫn tin chắc, bắt đầu tốt đẹp đại biểu cả ngày may mắn.
Vậy mà, thực tế thường thường không phải như vậy.
Lúc Hùng Cách Cách từ nhà vệ sinh trở lại chỗ làm việc, cô bỗng nhiên phát hiện, đám tiểu thư tiên sinh không đến 9h thì không xuất hiện lại đồng loạt có mặt ở vị trí công tác của mình, đồng thời cũng bày ra bộ dáng vô cùng bận rộn.
Thần kinh não của Hùng Cách Cách này từ trước đến giờ vẫn chậm nửa nhịp, rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện không ổn.
Đại khái lúc chín giờ rưỡi, quản lý Khúc ở bộ phận nhân sự gọi Hùng Cách Cách vào phòng làm việc, cũng đưa cho cô một phong bì thật dày.
Hùng Cách Cách cầm phong bì trong tay, len lén ước lượng, mắt lập tức sáng lên. Cô cố gắng khống chế thái độ, cẩn thận hỏi: “Quản lý Khúc, chị muốn tăng lương cho em à?”
Quản lý Khúc khó xử giật giật khóe miệng nói: “Hùng Cách Cách, đây là hai tháng tiền lương, cô bị sa thải rồi.”
Đúng là sấm sét giữa trời quang!
Hùng Cách Cách chớp mắt không dám tin hỏi: “Tại sao?”
Quản lý Khúc đầu tiên là dùng ánh mắt nhìn ‘kẻ ngu’ để nhìn Hùng Cách Cách, sau đó vuốt trán đáp: “Chẳng lẽ cô không biết, hai ngày trước công ty chúng ta lắp đặt camera trong khu vực làm việc hả?”
Hùng Cách Cách choáng váng, chậm chạp lắc đầu.
Quản lý Khúc nói tiếp: “Vậy nhất định cô cũng không biết, hôm qua sở dĩ làm thêm giờ là vì để nghênh đón tổng giám đốc mới nhậm chức được tốt hơn.”
Hùng Cách Cách tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.
Quản lý Khúc thấy Hùng Cách Cách không có ý muốn đi, đành phải nói rõ hơn: “Phó tổng mới nhậm chức sớm tinh mơ đã đến rồi. Sau khi anh ta coi băng ghi hình thì quyết định sa thải cô.”
Hùng Cách Cách hoảng hốt trong lòng, chợt hồi hồn, vội cầu khẩn nói: “Quản lý Khúc, chị giúp em nói mấy lời tốt đẹp đi. Chẳng qua là em chỉ chiếm dụng có chút xíu nguồn tài nguyên của công ty, uống mấy ngụm trà của chủ quản, bôi kem dưỡng da tay của đồng nghiệp mà thôi, cũng không làm những chuyện trời không dung đất không tha!”
Quản lý Khúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý trời khó đoán. Có lẽ, hành vi của cô trong mắt Phó tổng thuộc loại trộm cắp, loại tội không thể tha thứ.” Sau đó phất tay ý bảo không tiễn.
Hùng Cách Cách biết nhiều lời cũng vô ích, nhưng lại luyến tiếc công việc này, cô hi vọng chủ quản có thể xin tha thứ giúp cô, vậy mà chủ quản lại không thèm liếc cô một cái. Rất dễ nhận thấy, đó là cách làm bo bo giữ mình.
Hùng Cách Cách vừa nguyền rủa trong lòng tên Phó tổng đó bị người ta bạo nát ‘cúc hoa’, vừa lưu luyến rời khỏi công ty.
Thật ra thì, Hùng Cách Cách có thể làm loạn một trận. Nhưng con người cô cũng giống như họ của cô, vô cùng anh hùng! Người khác đâm cô một dao, cô sẽ ngây ngốc nhìn người đó nửa ngày, sau đó che vết thương lui về phía sau một bước, rồi quay đầu đi vào bệnh viện, tự mình bỏ tiền băng bó vết thương. Trong quá trình này, cô có thể không nói một chữ, không thốt một lời.
Nhưng đừng có thấy thế mà tưởng Hùng Cách Cách là người dễ bắt nạt. Cô gái này tính tình thuộc nhà núi lửa. Có thể kìm nén, kìm nén, tiếp tục kìm nén, nhưng nếu một khi bộc phát vậy thì vô cùng dọa người.
Chuyện ngày hôm nay, trong mắt Hùng Cách Cách mặc dù làm cô rất đau lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.
Đúng là đồ con lợn! Cô cũng đâu có làm chuyện gì mà trời đất không dung đâu chứ, tên Phó tổng mới đi nhận chức đó tại sao lại sa thải cô? Giờ cô mới hiểu cái gì là bát tự không hợp.
Khi Hùng Cách Cách ôm chút đồ cá nhân của cô ra khỏi cửa ‘Phó thị’, thì tổng giám đốc mới nhậm chức Phó Bạc Yến cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng được thoải mái một chút.
Hùng Cách Cách thấy mình bị khai trừ rất oan uổng, nhưng Phó Bạc Yến lại cảm thấy đuổi việc cô nàng xám xịt đó chẳng qua chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi.
Sáng sớm hôm nay, anh đi tới công ty, thông qua băng ghi hình nhìn thấy cô nàng xám xịt lấy trộm tài nguyên của công ty vô cùng thuần thục. Anh không phải người hẹp hòi, những thứ này cũng không cần thiết so đo. Thế nhưng, khi anh bắt đầu tuần tra hoàn cảnh công tác của khu vực làm việc thì bụng anh đột nhiên đau dữ dội. Anh chạy tới nhà vệ sinh nhân viên, sau khi sảng khoái giải quyết xong lại phát hiện vị trí vốn nên đặt giấy vệ sinh… rỗng tuếch!
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ buộc phải cở quần lót ra, dùng nó để xử lý sạch sẽ bản thân.
Bởi vì tức giận, lúc kéo khóa quần, anh không cẩn thận kẹp cả mấy ‘sợi đen’ xoăn tít, đau đến mức anh muốn đánh người!
Bởi vì tức giận, anh dùng chân đá cửa phòng vệ sinh. Không ngờ cảnh cửa chết tiệt lại mở vào trong! Cửa phòng vệ sinh không bị anh đá văng ra, mà ngược lại giầy da của anh bị đá rách cả da. Ngón chân cái của anh cũng vì vậy mà anh dũng hy sinh.
Đau! Con mẹ nó đau quá!
Cả đời Phó Bạc Yến chưa từng xấu hổ như vậy!
Trong phòng vệ sinh không có camera, nhưng camera của khu làm việc lại ghi được rất rõ, cô nàng xám xịt đó lén lút móc một cuộn giấy dưới quyển báo ra, nhét vào trong túi da.
Xấu xa! Thật sự là quá xấu xa!
Trong đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, thâm trầm, cơ trí, không nhìn ra hỉ nộ ái ố của Phó Bạc Yến rốt cuộc cũng bùng lên ngọn lửa giận hừng hực.
Án kiện sa thải vì một cuộn giấy vệ sinh được trình diễn từ đó.