Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 19: Tên đàn ông cặn bã không phải chỉ có trong truyền thuyết (1)
Edit: chenqiucao
Sáng sớm, Hùng Cách Cách cứ theo lẽ thường thức dậy lúc bốn giờ.
Đầu tiên cô rón rén dạo qua một vòng trong phòng Tô Hàng, sau đó xuống dưới nhà nhanh nhẹn làm bữa sáng rồi chờ Phó Bạc Yến rời giường. Hiện tại cô là trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên muốn biểu hiện tốt một chút.
Bảy giờ Phó Bạc Yến rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng xong, đúng tám giờ ra ngoài đi làm.
Hùng Cách Cách bám theo phía sau, rất tự nhiên ngồi vào vị trí ghế phụ.
Phó Bạc Yến hỏi: “Hôm qua sao cô không ngồi xe tôi?”
Hùng Cách Cách đáp: “Ngày hôm qua à? Hôm qua tôi là trợ lý của Tô Hàng mà lại ngồi xe anh không được thích hợp lắm.”
Phó Bạc Yến cười nói: “Cô phân biệt rõ ràng thật.”
Hùng Cách Cách rất tự hào nói: “Cầm tiền lương của ai, làm việc cho ai, trước giờ tôi vẫn phân biệt rõ ràng!”
Phó Bạc Yến rất hài lòng.
Khi xe đến bãi đậu xe ngầm, lời đồn Hùng Cách Cách và Phó tổng qua đêm với nhau đã đi trước hai người một bước, truyền khắp mọi ngóc ngách ‘Phó thị’.
Có người nghi ngờ, có người ghen tỵ, có người không hiểu, có người lộ ra vẻ mặt thì ra là vậy. Tóm lại rất loạn.
Có người nghĩ: Phó tổng là người có phẩm vị thế nào nhỉ?
Có người nghĩ: người có học vấn đúng là khác người, vậy mà lại đi thích kiểu con gái đó?
Có người nghĩ: có lẽ, mình nên xõa tóc xuống, dùng mái ngố che mắt lại.
Có người nghĩ: đúng là đau đớn, đây là thế giới gì vậy?
Có người nghĩ: Hùng Cách Cách kỳ thật cũng rất tốt, nên liên lạc nhiều hơn để xúc tiến tình cảm.
Hùng Cách Cách đang ở đầu sóng ngọn gió lại hồn nhiên không hay biết gì cả, vẫn ngồi trên ghế mình nhìn cô thư ký.
Hùng Cách Cách nghĩ: lúc nào mình mới có một chiếc bàn đây?
Cô thư ký nghĩ: cô ngồi im không nhúc nhích rốt cuộc là đang nghĩ gì? Cô đang nhìn tôi à? Sao tôi lại có cảm giác rợn hết tóc gáy?
Phó Bạc Yến ở trong phòng làm việc lật xem tài liệu một hồi, bèn nhấn điện thoại nội tuyến nói với cô thư ký: “Pha cho tôi một ly cà phê.” Dừng một lát rồi bổ sung, “Bảo Hùng Cách Cách đi.”
Hùng Cách Cách nhận được mệnh lệnh, lập tức tinh thần phấn chấn chạy vào phòng trà nước bưng cốc cà phê hòa tan cho Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến ngửi một cái, không uống mà xoi mói: “Tôi muốn cà phê nấu lên.”
Hùng Cách Cách nhận lệnh, bưng cốc cà phê lên ra khỏi văn phòng, chặn một đồng nghiệp nam mượn bật lửa, sau đó ngồi xổm bật lửa đốt dưới đáy cốc cà phê, tranh thủ đun sôi cà phê.
Phó Khương thần không biết quỷ không hay xuất hiện, đứng bên cạnh Hùng Cách Cách hỏi: “Cô đang làm gì đấy?”
Hùng Cách Cách giật mình, quay đầu trợn mắt lườm Phó Khương rồi nói: “Phó tổng nói muốn cà phê nấu. Tôi đun nóng cốc cà phê này lên, rồi đem nó quay lại, anh ấy chắc sẽ rất vừa lòng.” Cả phòng trà nước không có lấy một thiết bị đun cà phê nào, cô không làm vậy còn có thể làm sao nữa?
Phó Khương đề nghị: “Cô đun vậy quá vất vả rồi. Không bằng dùng cái này đi.” Anh móc ra hai cây nến từ trong túi áo khoác ngoài.
Hùng Cách Cách mừng rỡ, lập tức đốt cây nến, bắt đầu đun nóng cốc cà phê.
Phó Khương nói: “Nào, để tôi nấu một lát, thú vị quá.”
Hùng Cách Cách không cho, lui về phía sau.
Phó Khương chìa tay đi đến cướp, Hùng Cách Cách giơ cây nến khắp nơi tránh né.
Cơn gió nhẹ thổi lên, thổi ngọn nến về phía tóc Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách thấy Phó Khương không cướp cây nến trong tay mình nữa, bèn chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục đun cà phê. Thế nhưng cô lại ngửi thấy mùi chim sẻ nướng.
Hùng Cách Cách ngửi ngửi mũi xinh như con gấu.
Phó Khương lui về phía sau một bước, dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi: “Hùng Cách Cách, cô muốn đốt đầu mình à?”
Con ngươi Hùng Cách Cách theo tầm mắt Phó Khương nhìn đỉnh đầu của mình.
Cái góc độ này rất xảo trá, nhưng Hùng Cách Cách vẫn nhìn thấy vài làn khói đen đang từ từ bốc lên từ trên đỉnh đầu mình.
Hùng Cách Cách đờ đẫn hỏi: “Cháy rồi sao?”
Phó Khương gật đầu, “Cháy rồi.”
Hùng Cách Cách nhảy bật dậy, quơ hai tay vỗ lên đầu mình.
Phó Khương cầm cốc cà phê bị Hùng Cách Cách đặt trên đất lên, ‘ào’, dội lên trên đầu Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách vuốt cà phê trên mặt, thẫn thờ nhìn Phó Khương lầm bầm hỏi: “Lửa tắt rồi à?”
Phó Khương nghiêm túc gật đầu, “Tin tôi đi, lửa trên đầu cô đã được dập tắt. Cô nợ tôi một ân tình.”
Hùng Cách Cách vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại lập tức căng thẳng. Cô dè dặt hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy chung quanh rất nóng? Giống như có ánh lửa vậy?”
Phó Khương đút tay vào túi đi ra ngoài cửa, xoay người nói với Hùng Cách Cách: “Bởi vì cô vứt cây nến lên rèm cửa sổ rồi.”
Mắt Hùng Cách Cách lập tức trợn tròn!
Cô cứng ngắc xoay người, nhìn rèm cửa sổ đang cháy hừng hực.
Giây tiếp theo cô nhanh chóng nhào tới gạt rèm cửa đang cháy xuống dưới chân rồi dùng giày cao gót màu xám ra sức giẫm!
Đúng lúc này thiết bị phòng cháy chữa cháy trên đỉnh đầu cô đột nhiên phát huy tác dụng, phun ‘rào rào’ một lượng lớn nước xuống, tưới lạnh xuyên cả tim Hùng Cách Cách.
Đợi khi thiết bị phòng cháy ngừng phun nước, Hùng Cách Cách run rẩy đi ra khỏi vũng nước, dùng sức lau giọt nước trên mặt, phun ra một câu: “Đúng là đồ con lợn, làm hư rồi!”
Phó Khương cầm cốc cà phê trong tay đưa tới trước mặt Hùng Cách Cách, “Coi như không hỏng bét. Ít nhất cốc cà phê không bị cô đạp hỏng.”
Khi Hùng Cách Cách mang bộ tóc đuôi gà ướt sũng nước, mặt hun khói xuất hiện trong phòng làm việc của Phó Bạc Yến, đồng thời trịnh trọng dâng lên ‘cốc cà phê nấu’ trải qua sự đặc chế của cô thì mặt Phó Bạc Yến đã biến thành màu đít nồi.
Trước khi Hùng Cách Cách đi vào Phó Bạc Yến đã nhận được mấy đơn xin chỉ thị của bộ phận sửa chữa và bộ phận nhân sự, cũng thông qua camera quan sát toàn bộ quá trình ‘đun cà phê’.
Trong toàn bộ quá trình đó, anh rõ ràng trông thấy Hùng Cách Cách ngồi xổm trên mặt đất dáng vẻ bỉ ổi dùng bật lửa đun cốc cà phê.
Hình ảnh một giây trước khi Phó Khương xuất hiện biến thành trống không, hình như đường dây nào đó xuất hiện vấn đề. Khi hình ảnh khôi phục bình thường, Phó Bạc Yến nhìn thấy Hùng Cách Cách đang nhào về phía cửa sổ gạt chiếc rèm đang cháy xuống, dùng chân nhỏ giẫm liên tục.
Kế tiếp là thiết bị cứu hỏa phun nước. Lửa cuối cùng đã tắt.
Sắc mặt Phó Bạc Yến quả thực rất khó coi nhưng lại không nói chữ nào. Anh sợ, sợ một khi mình vừa mở miệng sẽ thay đổi thành tiếng gầm thét và chanh chua vốn có của Tô Hàng.
Anh phất phất tay với vẻ nặng nề, ý bảo Hùng Cách Cách đi ra ngoài trước.
Anh cần yên lặng một lát.
Thật sự vào giờ phút này, anh rất cần sự yên tĩnh.
Không thể nói cũng không thể nghĩ gì hết, nếu không... anh đoán chừng mình sẽ thét chói tai giống phụ nữ thời kỳ mãn kinh!
Mất đi sự tỉnh táo rất đáng sợ. Một cô nàng như vậy xuất hiện hết lần này đến lần khác có thể làm anh mất bình tĩnh.
Hít thở... đúng, hít thở...
Chương 20: Tên đàn ông cặn bã không phải chỉ có trong truyền thuyết (2)
Hùng Cách Cách ngồi lại trên ghế của mình cảm thấy vô cùng tủi thân. Nếu như không phải tên bệnh tâm thần đó đột nhiên xuất hiện thì đâu cô có đến nỗi thê thảm như vậy! Mỗi lần gặp tên thần kinh đó là đều rước họa vào thân! Nếu như cô còn để ý tới tên thần kinh đó, thì cô... cô... cô sẽ không xem sách manga một tuần!
Buổi trưa, Tô Hàng đầu tóc bù xù bò dậy khỏi giường. Anh kêu Hùng Cách Cách mấy tiếng cũng không có ai trả lời. Tâm tình có chút khó chịu. Sau khi xuống lầu, nhìn thấy trên bàn cơm có tờ giấy, nói là thức ăn đã đặt ở trong lò vi ba. Tâm trạng Tô Hàng mới tốt lên.
Tô Hàng lái xe đi tới công ty, trong nháy mắt nhìn thấy Hùng Cách Cách, anh ta cười tới nỗi xém chút là quay về. Anh ta nói: “Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, cô làm sao vậy? Biết bản thân mình mất mặt rồi cũng không cần nhóm lửa đốt tóc chứ. Ha ha... Ha ha ha...”
Khi Tô Hàng đang cười ngặt nghẽo, bỗng có tiếng ‘xoẹt’ vang lên, quần anh ta rạn đường chỉ rồi!
Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của Phó Bạc Yến mở ra, năm sáu quản lý bộ phận đi ra.
Hùng Cách Cách nhìn chằm chằm Tô Hàng không chớp mắt, dùng mắt ghi chép khoảnh khắc lịch sử rất có ý nghĩa này.
Sáng sớm hôm nay, cô len lén chạy vào phòng của Tô Hàng, thấy quần áo anh ta ném trên ghế, âm thầm suy đoán bộ quần áo đó có thể là bộ anh ta muốn mặc, cho nên... bàn tay tội lỗi đã hạ thủ với nó.
Căn cứ vào truyền thống làm chuyện xấu không để lại tên của nhà họ Hùng, Hùng Cách Cách quyết định giữ kín như bưng, vĩnh viễn không nói cho Tô Hàng, đường chỉ quần của anh ta là bị cô khều ra. Ai bảo anh ta mắng cô, nhục nhã cô, giày vò cô, cười nhạo cô? Cô cũng tức giận chứ!
Chỉ là... Chỉ là... Cô thật sự không ngờ rằng, Tô Hàng lại... lại... lại không mặc quần lót.
Chuyến này toi đời rồi.
May mà người toi đời không phải cô.
Mặt Tô Hàng xanh mét. Anh ta kẹp mông lại, gấp rút chạy vào trong văn phòng, đồng thời ‘bụp’ một tiếng đóng cửa lại.
Quản lý bộ phận rối rít cúi đầu, nhịn cười trở về chỗ làm việc của mình.
Hùng Cách Cách vọt vào trong phòng vệ sinh, ngửa mặt lên trời cười to. Sau khi cười khoảng một phút, cô vuốt cơ mặt đã hơi cứng ngắc, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Không ngờ lại gặp Tô Hàng đang đứng bên cạnh cửa nhà vệ sinh! Hùng Cách Cách hít vào một hơi!
Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, môi đỏ chậm rãi mở ra, lạnh lùng nói: “Là cô cười to không ngừng ở bên trong? Cười cái gì thế, nói ra đi chúng ta cùng chia sẻ?”
Mắt Hùng Cách Cách nhìn lướt qua quần Tô Hàng, thấy nó đã đổi từ quần jean thành quần tây, không khỏi thầm than tốc độ thay quần của anh ta. Hùng Cách Cách cười gượng đáp: “Không có... Không có gì, chỉ là nghĩ tới một truyện cười thôi.”
Tô Hàng nhíu mày, “Nói nghe thử xem.”
Hùng Cách Cách rủ thấp đầu xuống, “Tôi quên rồi.”
Tô Hàng vô cùng tức giận mắng: “Đầu cô đựng toàn phân hóa học thôi à?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Hàng nhỏ giọng nói: “Bây giờ trong đầu tôi đều là suy nghĩ về anh.”
Tô Hàng trừng mắt hỏi: “Cô nói cái gì?”
Hùng Cách Cách đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, bắt đầu cười khúc khích.
Tô Hàng hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Hùng Cách Cách quệt quệt môi, bày tỏ sự khinh thường của mình.
Đến giờ nghỉ trưa, Hùng Cách Cách muốn ăn cơm.
Đến giờ nghỉ trưa, Phó Khương lại xuất hiện.
Phó Khương đứng đối diện Hùng Cách Cách ở cửa siêu thị nói: “Tốt nhất là cô nên đổi một bộ khác, cắt một kiểu tóc mới, sau đó đi ăn ‘đồ ăn nếm thử’ mới không bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài.”
Hùng Cách Cách nắm chặt quả đấm, nghiêng đầu không nhìn Phó Khương một lần.
Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, “Sao hả, không để ý đến tôi ư?”
Hùng Cách Cách tiếp tục nghiêng đầu, vẫn không nhìn Phó Khương.
Phó Khương móc một túi trà từ trong túi quần ra, đưa tới trước mặt của Hùng Cách Cách, “Nghe nói mỗi buổi chiều là cô lại mệt rã rời, nên cố ý mang một túi trà tới cho cô.”
Con ngươi Hùng Cách Cách đảo qua hai cái. Dường như tên này đối xử với cô coi như cũng không tệ. Chuyện cháy ban nãy nên trách bản thân cô tay chân vụng về chứ không nên trách anh ta.
Phó Khương móc từ trong túi quần ra một tuýp thuốc mỡ, “Nhìn tư thế đi bộ của cô không thoải mái cho lắm chắc là lòng bàn chân có vết thương. Đây là thuốc giảm đau tiêu viêm, thử một chút xem hiệu quả thế nào.”
Hùng Cách Cách mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Phó Khương, hạ quyết tâm, thầm nói: chưa từng có người đàn ông nào từng quan tâm cô như vậy, cô nên cảm kích. Được rồi, thì một tuần không coi manga! Đưa tay nhận lấy túi trà và thuốc mỡ trong tay anh.
Phó Khương nheo mắt lại, cười như tẩm gió xuân.
Hùng Cách Cách cong khóe môi, cảm thấy trái tim ấm áp.
Phó Khương lại đút tay vào trong túi quần, ánh mắt Hùng Cách Cách lập tức nhìn theo, chờ đợi niềm kinh ngạc tiếp theo.
Phó Khương móc tờ hóa đơn trong túi ra, đưa cho Hùng Cách Cách, “Thuốc mỡ 26 tệ.”
Hùng Cách Cách hỏi ngu: “Thế là sao?”
Phó Khương cười ôn nhu: “Cô bé ngốc, cô phải trả tiền.”
Hùng Cách Cách thẫn thờ nhìn Phó Khương, qua một lúc lâu cô mới nhận ra câu đó rốt cuộc có ý gì!
Hùng Cách Cách hơi rũ mí mắt xuống, mở nắp thuốc mỡ ra sau đó dùng lực bóp, bôi thuốc mỡ màu sữa lên mặt Phó Khương, cũng học cách nói chuyện của Phó Khương cười tủm tỉm nói: “Nghe nói thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau tiêu viêm, anh thử đi xem có thể chữa khỏi bệnh đần độn của anh không!” Nói xong liền xoay người đi. Cả ngày hôm nay cô đã chịu oan uổng đủ rồi! Nếu như còn tiếp tục nhẫn nhịn thì cô không gọi là Hùng Cách Cách nữa, mà phải đổi tên thành Ninja rùa!
Sau khi Phó Khương hết sững sờ, anh móc khăn giấy ra lau đi thuốc mỡ trên mặt. Anh chẳng những không tức ngược lại còn cười ha ha, bước nhanh đuổi theo Hùng Cách Cách có vẻ chân thành nói: “Cám ơn cô đã giúp tôi chữa bệnh.”