Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 67: Dám cả gan uy hiếp ‘tổng công xinh đẹp’? (4)
Ba Phó trầm giọng nói: “Không thể báo cảnh sát. Nếu như có sơ xuất gì bọn cướp sẽ giết con tin.”
Mẹ Tô quát: “Nếu như chúng nó lấy được tiền lại không chịu thả người thì không phải sẽ mất cả chì lẫn chài à!”
Ông cụ Phó mở miệng nói: “Tất cả bình tĩnh lại đi. Chúng ta cứ chờ điện thoại đã rồi nói sau.”
Mẹ Tô nói lảm nhảm, “Chúng ta đã chọc giận phải người nào thế này? Phật tổ phù hộ, phù hộ cho con trai con bình an trở về...”
Cụ Phó nhìn Tô Hàng hỏi: “Con nói Bạc Yến đi cùng với trợ lý của nó. Bối cảnh của người trợ lý đó các con đã điều tra chưa? Có phải là cô ta ngấm ngầm giở trờ không?”
Tô Hàng đáp thẳng lại hai chữ, “Không phải!”
Ông cụ Phó lắc đầu than thở: “Con không hiểu lòng người hiểm ác thế nào đâu.”
Trong lúc mọi người đều trầm mặc, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ba Phó chạy tới trước tiên, tay run lẩy bẩy bắt điện thoại, “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng trẻ con. Rõ ràng giọng nói đó đã thông qua xử lý âm thanh. Hắn ta nói: “Ông đi đến hòm thư ở cổng, tìm chiếc điện thoại di động, tôi sẽ nói cho ông biết địa điểm giao tiền. Nhớ rõ, chỉ có thể đến một mình, bằng không… Ha ha… đừng trách tôi không khách sáo!”
Ba Phó chạy ra cổng, quả nhiên tìm được một chiếc điện thoại di động trong hòm thư.
Ông siết chặt điện thoại di động, đảo mắt nhìn người nhà của mình một vòng rồi nói: “Bọn bắt cóc nói chỉ cho một người đi đưa tiền chuộc.”
Tô Hàng lập tức tiến lên nói: “Con đi!”
Ba Phó lắc đầu nói: “Tính tình con không tốt, không biết cách xoay chuyển tình hình một cách khéo léo, nếu con đi có thể sẽ chọc giận bọn bắt cóc.” Nếu con trai út của ông cũng bị bọn cướp bắt mất, thì ông thật sự sẽ khóc không ra nước mắt.
Phó Khương ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Để em đi cho.”
Ba Phó than nhẹ nói: “Hay là để anh đi cho.” Ông nói xong câu đó, rồi đi vào trong cầm chiếc túi cực lớn chứa số tiền mặt đeo lên lưng.
Phó Khương nhìn lên bầu trời, khổ sở nhếch môi cười. Là thiên tài thì bị người ta xa lánh, bệnh tâm thần thì không được người ta tin tưởng, anh làm người quá là thất bại rồi. Hùng Cách Cách, em không được xảy ra chuyện gì, bởi vì anh thật sự không tìm ra người nào khác có thể ‘không xa không rời’ anh.
Anh nhớ gương mặt nhỏ tức giận cô mỗi lần bị anh chọc giận; anh nhớ dáng vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn chấp nhận mỗi lần anh cho cô một lời giải thích; anh nhớ đôi mắt bỉ ổi của cô mỗi lần hiểu lầm khuynh hướng tình dục của anh…
Vừa nhớ tới Hùng Cách Cách, là trái tim của Phó Khương lại đau đớn. Đó là nỗi đau lẫn cả hạnh phúc và lo lắng, rất chua xót khổ sở, rất ngọt ngào…
Phó Khương nghĩ: nếu như anh bị bắt cóc, thì có lẽ sẽ chỉ có mình Hùng Cách Cách là gấp gáp lo lắng cho anh thôi. Về phần những người khác, anh thật sự không dám trông cậy. Chỉ vì sau khi đã từng thất vọng thì sẽ không thể trông chờ gì nữa.
Hùng Cách Cách, em không thể xảy ra chuyện được! Em có nghe thấy không?
Ba Phó làm theo yêu cầu của bọn cướp, ngồi xe bus từ chỗ này đổi xe đến một chỗ khác, lại từ nơi đó đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đã lâu lắm rồi ba Phó không chen chúc trong xe bus, sau nhiều lần giày vò, sắc mặt của ông trắng bệch như tờ giấy. Trong giờ cao điểm tan tầm ba Phó vất vả chen lên xe bus thì lại được bọn bắt cóc thông báo bảo ông lập tức xuống xe!
Ba Phó liều cái mạng già chen xuống xe buýt, nhưng lại vô cùng kinh hãi khi phát hiện, ba lô sau lưng ông bị người ta dùng dao găm rạch ra, lấy hết toàn bộ số tiền mặt bên trong!
Ba Phó trợn tròn mắt. Một người bình thường cực kỳ nhanh trí, thế mà lúc này lại hoàn toàn không có biện pháp.
Ông vừa định đuổi theo chiếc xe bus kia thì lại nhận được điện thoại của bọn bắt cóc bảo ông ngoan ngoãn về nhà.
Ba Phó cắn răng giơ tay vẫy taxi gọi xe về nhà.
Ông vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.
Bọn bắt cóc nói bằng giọng điệu xảo trá, “Tiền, chúng tôi đã nhận được rồi. Chúng tôi là người giữ chữ tín. Nhận được tiền rồi đương nhiên sẽ thả người. Chỉ có điều, hiện giờ trong tay chúng tôi có hai người, ông nói xem, chúng tôi thả ai trước đây? Ha ha… ha ha ha… như vậy đi, ông lại chuẩn bị tiếp 50 triệu nữa để chuộc người còn lại!”
Ba Phó cực kỳ tức giận, cắn răng nói: “Số tiền kia là tôi dùng để chuộc con trai mình! Còn cô gái kia tôi không biết! Muốn đòi tiền chuộc thì anh đi mà tìm bố mẹ của cô ta! Bây giờ lập tức thả con trai của tôi ra!”
Bọn cướp giễu cợt nói: “Ai yo, người có tiền đúng là keo kiệt. Cô gái kia là tình nhân của con trai ông. Không cứu cô ta, con trai ông cũng chẳng mặc kệ đâu!”
Ba Phó quát: “Cô là tình nhân của ai cơ? Tôi... A lô, đưa điện thoại cho tôi!”
Phó Khương đoạt lấy điện thoại trong tay ba Phó, nói với bọn bắt cóc: “Tiền của tôi có thể tiêu bằng hai cách. Một là dùng để lấp cái động không đáy của các người. Hai là thuê sát thủ giải quyết vấn đề tận gốc.”
Bọn cướp trầm mặc trong giây lát rồi: “Mày có ý gì?”
Phó Khương đáp: “Ý của tao rất đơn giản. Cho chúng mày thêm 50 triệu để hai người họ được đưa về mà không bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc. Tài lực của nhà họ Phó tuy là hùng hậu nhưng người càng có tiền thì càng máu lạnh, đạo lý này hẳn là chúng mày cũng hiểu được.”
Bọn bắt cóc nghiền ngẫm một lát rồi đáp: “Được! Mày đã thoải mái thì bọn tao cũng thoải mái. Tiền đến nơi, bọn tao lập tức thả người! Vào giờ này ngày mai, tao lại gọi điện cho các người.”
Sau khi cúp máy, ông cụ Phó bất mãn nói: “Cô trợ lý đó đâu có đáng phải đưa nhiều tiền chuộc như vậy?”
Tô Hàng cau mày nói: “Đó cũng là một mạng người, sao có thể bày đặt mặc kệ? Hơn nữa, nếu như không phải cô ấy đi ra ngoài cùng anh cả, thì cũng sẽ không bị người ta bắt cóc! Nếu như bọn con bỏ mặc thì có có thể làm người sao?”
Ông cụ Phó nổi giận mắng: “Khốn kiếp!”
Phó Khương lạnh lùng liếc ông cụ Phó một cái rồi nói: “Số tiền kia con bỏ ra.”
Ông cụ Phó kinh ngạc nói: “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Không đợi Phó Khương trả lời, ba Phó đã lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Bọn bắt cóc nói, cô trợ lý đó là tình nhân của Bạc Yến, lại còn có quan hệ gì với em nữa?”
Phó Khương vỗ tay một cái đáp: “Dĩ nhiên là... quan hệ mập mờ.” Anh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Ông cụ Phó quay đầu đi, cho rằng Phó Khương bị động kinh rồi.
Chỉ có Tô Hàng biết, Phó Khương chẳng những không động kinh, mà ngược lại còn rất tỉnh táo. Chú ấy thực sự muốn Hùng Cách Cách. Ở trong nhà này, người thật sự quan tâm tới tính mạng của Hùng Cách Cách e là chỉ có cậu và chú út thôi. Ban nãy ba Phó bác bỏ đề nghị của bọn bắt cóc, không đồng ý dùng 50 triệu để chuộc Hùng Cách Cách, dĩ nhiên có hơi máu lạnh, nhưng cũng không hẳn không phải một biện pháp tốt để tung hỏa mù. Một khi bọn bắt cóc biết Hùng Cách Cách không quan trọng có lẽ sẽ thả cô đi cùng Phó Bạc Yến. Tất nhiên đây cũng chỉ là có lẽ mà thôi. Còn có một khả năng khác đó là người không quan trọng thì chẳng có chút giá trị tồn tại nào!
Tô Hàng thừa nhận, khi ba Phó cự tuyệt đề nghị của bọn bắt cóc, quả thực cậu có ôm suy nghĩ đánh cuộc một keo.
Nhưng rõ ràng chú út không muốn đánh cuộc. Thậm chí có thể nói là cậu sợ loại tiền đánh cược này. Cậu thà thỏa hiệp, dù cho chỉ là thỏa hiệp một buổi tối.
Tô Hàng đi theo phía sau Phó Khương, ra khỏi phòng khác đi tới vườn hoa.
Trong vườn hoa hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có. Sự yên tĩnh này dường như có thể chạy thẳng vào lòng người, làm người ta ớn lạnh trong lòng.
Sau khi hai người lẳng lặng đứng một lát, thì Tô Hàng mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc trước, cậu nói với Phó Khương: “Chú út, cháu có 20 triệu tiền gửi ngân hàng.”
Phó Khương chậm rãi gật đầu, híp mắt cười nói: “Cháu chuẩn bị tặng bao lì xì cho chú à? Chờ sau khi chú và Hùng Cách Cách kết hôn, cháu hãy tặng cũng được.”
Tô Hàng nóng nảy la lên: “Giờ là lúc nào rồi mà chú còn nói giỡn!”
Phó Khương ngửa đầu ngắm trăng, nói một cách sâu xa: “Đêm còn dài lắm, phải làm gì đó để giết thời gian mới được.”
Tô Hàng nhìn sườn mặt của Phó Khương, lần đầu tiên cậu cảm thấy, người đàn ông này sao lại cô đơn đến vậy.
Chương 68: Dám cả gan uy hiếp ‘tổng công xinh đẹp’? (5)
Từ khi Tô Hàng có trí nhớ tới nay, ấn tượng với Phó Khương chỉ dừng lại ở tám chữ lớn máu chảy ròng ròng ‘điên điên khùng khùng thần bí kỳ lạ’! Cậu không biết Phó Khương có bạn bè không, cũng chẳng hay sở thích của chú ấy là gì.
Phó Khương tựa như một cơn gió, đến và đi không một dấu vết, động một tý là giở trò mất tích thần bí.
Cậu chưa bao giờ nghe Phó Khương nhắc tới chú ấy thích gì, ghét gì, hay chuẩn bị làm gì!
Phó Khương luôn chỉ có một mình, lúc thì yên lặng, lúc thì điên khùng, nhưng chung quy lại vẫn là… Một mình.
Cậu từng thấy Phó Khương ngồi trước mặt một bông hoa khẽ thì thầm nói chuyện cùng hoa; cậu từng nghe Phó Khương đứng trên mái nhà cất cao tiếng hát với mặt trăng!
Cậu không muốn đi qua để hiểu rõ người đàn ông đó, cậu chỉ muốn… cách chú ấy thật xa!
Cậu không thích nghe được những lời từ trong miệng người khác đại loại như kiểu: chú út của nó là đồ điên! Không chừng nó cũng là đồ điên đấy! Thần kinh là một bệnh di truyền! Không chừng cả nhà nó đều bị điên hết! Con mẹ nó… cả nhà chúng mới là đồ điên! Cả nhà chúng mày từ trên xuống dưới cộng thêm cả con chó cái đang kéo dài hơi tàn đều là đồ điên!
Cậu ghê tởm hai chữ đồ điên này!
Đồ điên đồ điên đồ điên, điên mãi không dứt làm cậu sinh lòng căn hận.
Vậy mà, chính là kẻ điên này đã bỏ ra 50 triệu vì Hùng Cách Cách!
50 triệu đó! Không phải 50 nghìn, càng không phải 5000 tệ!
Chú ấy lấy ở đâu được 50 triệu chứ?
Chẳng lẽ chú ấy ăn nói điên khùng?
Không, vẻ mặt ban nãy của chú ấy tuyệt đối không giống như đang nói năng điên khùng.
Tô Hàng nhìn chăm chăm gò má Phó Khương, hình như đây là lần đầu tiên cậu phát hiện người đàn ông này có trách nhiệm đến thế, cô quạnh đến thế.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Hàng, Phó Khương đặc biệt không có hình tượng ngáp lớn một cái! Sau đó, vẫy tay xoay người đi về phòng ngủ.
Tô Hàng nhìn lên bầu trời, cảm thấy vừa nãy mình nhất định là bị kẻ điên lây bệnh rồi! Đúng, nhất định là vậy, nếu không sao cậu lại nghĩ là Phó Khương đang lo lắng, đang sầu não chứ? Mẹ nó! Con mẹ nó đi đời nhà ma đi! Để tất cả đều đi đời nhà ma hết đi!
Tô Hàng không biết là Phó Khương cần phải dưỡng sức bởi vì đến sau nửa đêm anh còn có một trận chiến phải đánh.
Anh đã động tay động chân trong số tiền chuộc, đó là bỏ một chiếc máy theo dõi cực bé trong đó. Vì phòng ngừa đối phương có vũ khí kiểm tra tân tiến nên anh không khởi động máy theo dõi. Đợi đến sau nửa đêm anh sẽ đi gặp đám cướp dám bắt cóc người phụ nữ của anh! Gậy răng sói đã được tẩm độc đó là trang bị thiết yếu! Một chiếc gậy toàn là kẽ hở, tuyệt đối là một vũ khí thực thụ! Bởi vì đã tẩm độc nên những kẽ hở được che lại muốn vươn ra! Mỗi ngày nhìn thấy bản thân chảy ra chút máu, cũng coi như là một chuyện khá có ý nghĩa!
Anh muốn khiến cho đám cướp kia cảm nhận sâu sắc được tâm trạng phẫn nộ giờ phút này của anh!
Đánh chết coi như bọn chúng được giải thoát, đánh không chết thì coi như chúng gặp xui xẻo!
Nhà họ Phó có một đêm mất ngủ.
Trong hang ổ của bọn cướp, cũng là một đêm mất ngủ như vậy.
Trong ngôi nhà sắp bị phá bỏ Hùng Cách Cách và Phó Bạc Yến bị trói tay trói chân, bịt miệng ném ở một góc của căn phòng, mặc kệ họ tự sinh tự diệt.
Trên khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ mất hết kính, gió thổi vù vù vào cuốn hết bụi bặm trên mặt đất bay loạn xạ. Những đống rác được chất đầy trong một xó bốc mùi hôi thối ghê tởm làm người ta buồn nôn! Trên mặt tường cũ đã xám lại, nứt ra một khe hở không lớn không nhỉ, một số chú kiến cùng với một ổ chuột con vừa mới sinh sống nhờ trong đó, trông vô cùng rợn người.
Hai người sau khi bị gió lạnh phả vào thì tỉnh lại, cuối cùng cũng nhận ra được cảnh ngộ bị bắt cóc chỉ có trong truyền thuyết của mình.
Phó Bạc Yến mở lớn hai mắt, dùng ánh mắt hỏi Hùng Cách Cách: cô có sao không?
Hùng Cách Cách lắc đầu, dùng mắt đáp lại: tôi không biết anh định biểu đạt ý gì! Anh có biết tại sao chúng ta bị bắt cóc không?
Phó Bạc Yến nghi ngờ, tiếp tục ra hiệu bằng mắt: cơ thể cô không thoải mái ở đâu hả? Trên người cô có mang theo con dao sắc nào không? Có thể cắt dây chạy trốn được không?
Hùng Cách Cách bực bội, trợn to hai mắt: rốt cuộc anh định nói gì? Đừng có đảo mắt vòng vòng nữa, anh tưởng tôi là máy giải mã à? Đảo mắt một cái là tôi biết liền ý của anh chắc?
Hai người vẫn cố gắng dùng mắt để trao đổi, nhưng hai người nháy mắt ra hiệu cả nửa ngày mà chẳng ai biết đối phương muốn biểu đạt ý gì. Thứ gọi là ăn ý này cũng phải chọn người mới được.
Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách cùng lựa chọn từ bỏ.
Tiếp tục trao đổi như vậy họ chẳng những không hiểu ý của đối phương mà ngược lại sẽ mệt chết hai mắt của mình, tổn hại tinh thần của mình! Chậc chậc… tổn hại lớn rồi!
Trong phòng khách, bọn cướp lấy được tiền nên cực kỳ vui vẻ, mua đồ nhắm hớn hở uống một trận. Đợi đến ngày mai sau khi nhận được nốt khoản kia thì cuộc sống của chúng sẽ vô cùng thoải mái đây. Rượu ngon, gái đẹp, xe xịn, cái gì cần có đều có cả!
Sau khi bốn tên cướp đã cơm no rượu say, cả đám đều tự cho mình là đúng. Bọn chúng coi lời Phó Khương nói như gió thoảng bên tai, tất cả bọn chúng đi về phía Hùng Cách Cách và Phó Bạc Yến. Chúng rất nóng, cần phải tìm một người phụ nữ để dập lửa.
Bọn cướp đeo mặt nạ cười dữ tợn mà dâm đãng.
Một tên trong đó mắt say lờ mờ nhìn Hùng Cách Cách mắng: “Mụ nội nó! Người có tiền đúng là sướng thật! Chơi đàn bà mà cũng có thể tìm được mặt hàng đẹp đến vậy. Nhìn mà khiến ông đây cả người ngứa ngáy! Thật là muốn... Làm chết cô!”
Con ngươi Hùng Cách Cách lóe lên, nhưng không lên tiếng.
Phó Bạc Yến dùng mắt hung tợn trừng bọn cướp, anh không cho phép đám người này làm nhục Hùng Cách Cách như vậy!
Bọn cướp không vui bước hai bước tới trước mặt Phó Bạc Yến đấm vào bụng anh. Miệng còn không quên giáo huấn: “Này thì cho mày khoa khoang, cho mày trừng ông này! Nói cho mày biết, sau này hãy treo bảng hiệu kẻ khoe khoang bị người ta đá lên người, biết chưa?”
Một gã khác quát lớn: “Đủ rồi, mày đừng có con mẹ nó nhiều lời!”
Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến bị đánh, vội vàng nghiêng người chắn trước Phó Bạc Yến, đồng thời ra sức lắc đầu, trong miệng còn phát ra những tiếng “ưm ưm”.
Có một tên đi tới trước mặt Hùng Cách Cách gỡ giẻ trong miệng cô xuống, cười cợt nhả: “Cô em, em thương nó chẳng bằng thương bọn anh. Chúng ta vui đùa một chút ha?”
Hùng Cách Cách há miệng thở hổn hển nói: “Đừng... Đừng đánh anh ấy, tôi chơi cùng các người.” Thôi được rồi, nếu như bọn cướp đã đưa ra yêu cầu mà cô lại không phối hợp thì thật sự có lỗi với sự giáo dục nhiều năm của ba Hùng! Tuy nói cô không thể vận khí đan điền, hét lớn một tiếng là có thể thoát khỏi dây thừng như ba Hùng, nhưng… cô có nắm đấm! Nắm đấm của cô vô cùng mạnh! Chỉ cần cởi trói cho cô là cô có thể chơi đùa với chúng thật tốt.
Bọn cướp đang đấm đá Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách cười dâm đãng: “Cô em, em định chơi với bọn anh thế nào đây? Theo không nổi thì bọn anh cũng mặc kệ đó.”
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Khi bọn cướp bám theo anh Hùng Cách Cách lại đột nhiên ôm lấy tay phải anh, khiến anh không thể chạy xe bình thường. Nếu không phải như vậy, đám cướp kia cũng chẳng tập kích thành công dễ dàng đến thế.
Sau khi Hùng Cách Cách bị anh sa thải lại ma xui quỷ khiến xuất hiện bên cạnh Tô Hàng. Điểm này không thể không làm anh hoài nghi, động cơ của Hùng Cách Cách rốt cuộc là gì đây?
Nếu như Hùng Cách Cách thật sự là gián điệp nằm vùng của bọn cướp, vậy thì tuồng vui này là diễn cho ai xem?
Trong lúc Phó Bạc Yến đang suy tư, Hùng Cách Cách hơi cụp mắt nhỏ giọng nói: “Cho… cho tôi uống chút rượu trước đã.”
Bọn cướp nghe thấy vậy cực kỳ vui.
Cô nàng này biết làm trò ghê!
Đã bị bắt cóc tống tiền rồi mà còn con mẹ nó bày đặt đòi uống rượu nữa chứ?! Nhìn bộ dạng cũng biết là đồ lẳng lơ!
Chậc chậc... Vừa nghĩ tới dáng vẻ phóng đãng sau khi say rượu của Hùng Cách Cách là xương cốt của bọn chúng tê dại hết cả. ,
Bọn chúng nhấc Hùng Cách Cách đến trước bàn rượu bưng rượu lên rồi rót mạnh vào trong miệng cô.
Hùng Cách Cách bị sặc ho sù sụ chảy cả nước mắt.
Bọn cướp mừng rỡ tất cả xông tới trút rượu vào miệng Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách say, đôi mắt biết cười xinh đẹo liếc nhìn bọn cướp. Cô liếm cánh môi ướt át, âm thanh ngây thơ ngây thơ như tiếng mèo kêu phát ra từ trong cổ họng. Dường như cô rất nóng, gương mặt đỏ bừng cọ tới cọ lui trên bàn, cọ với mức bọn cướp cũng nóng lên.