Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 69: Dám cả gan uy hiếp ‘tổng công xinh đẹp’? (6)
Bọn cướp vội vàng cởi trói cho Hùng Cách Cách, rồi đè cô lên bàn muốn lột quần của cô xuống.
Cửa phòng không khóa nên Phó Bạc Yến nhìn thấy rõ tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng khách.
Anh lợi dụng thời gian bọn cướp uống rượu, lợi dụng lò sưởi bị hỏng cắt dây thừng trói hai tay anh.
Thấy Hùng Cách Cách bị người ta ấn lên trên bàn, anh chẳng thèm để ý đến sợi dây buộc ở mắt cá chân mình, lập tức lật người một cái tuyệt đẹp lăn vào phòng khách, rồi nhảy lên vung nắm đấm giáng mạnh một quyền vào tên cướp bắt đầu xé rách quần của Hùng Cách Cách!
Bọn cướp tức điên lên.
Bọn chúng nhấc ghế lên, Phó Bạc Yến vì hành động bất tiện nên bị chúng tay đấm chân đạp quật ngã xuống đất.
Phó Bạc Yến cảm thấy máu tươi chảy từ trên trán mình xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mắt anh.
Khi một gã đập bể chai bia chuẩn bị đâm vào đầu của anh thì Phó Bạc Yến ý thức được tính mạng của mình sắp kết thúc rồi.
Vậy mà vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng yêu kiều lẳng lặng đứng sau lưng tên cướp đó. Cô chìa tay đoạt lấy chai bia bị đập vỡ. Sau đó xoay cổ tay, thay đổi hướng đâm mảnh chai bia sắc lẹm vào trên mông gã đó.
Tên cướp bị đâm kêu thảm thiết.
Tiếp theo là quãng thời gian biểu hiện làm Phó Bạc Yến phải trố tròn mắt nhìn.
Hùng Cách Cách cười mỉm nhìn đám cướp, sau đó khởi động cú đấm đánh cho bọn cướp kêu cha gọi mẹ.
Bóng dáng của Hùng Cách Cách bay bổng, nhìn như say nhưng lại có thể tránh được cú tấn công của đám cướp, hơn nữa còn cho đối phương những cú nặng nề ở góc độ gian xảo nhất!
Quyền pháp, thân hình, lực độ, không thứ nào không khiến Phó Bạc Yến kinh ngạc.
Sau khi Hùng Cách Cách đánh ngã tên cướp cuối cùng, cô khịt mũi đáng thương, vừa xoa nắm đấm nhỏ của mình vừa nói với nó: “Mày đau lắm phải không? Tao cũng đau lắm.”
Vẻ mặt đó tức thì giết chết linh hồn Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến bắt đầu hoài nghi năng lực phán đoán của mình. Tại sao anh lại nghi ngờ Hùng Cách Cách? Năng lực phán đoán của anh chạy đi đâu mất rồi?
Hùng Cách Cách lòng vòng trong phòng khách tựa như đang tìm gì đó. Cuối cùng cô banh miệng một tên cướp ra, sau đó chỉ vào sợi dây trên chân Phó Bạc Yến và nói: “Mi… mi đi cắn đứt sợi dây thừng đó cho tao!”
Tên cướp lắc đầu, không chịu.
Hùng Cách Cách đứng lên lại lượn trong phòng khách một lượt. Sau đó cô nhặt lên một chai bia rồi quay lại bên cạnh tên cướp đó, mắt say lờ đờ nói: “Mi không nghe lời hả? Chẳng sao hết! Tao sẽ dạy dỗ mi. Tao là thầy huấn luyện! Vù vù vù… mi thấy đó, trong tay tao có pháp bảo!” Thế rồi cô giơ chai bia lên, “Nhìn đi, nó chính là chai công (**) trong truyền thuyết! Grừ grừ… mi có thích không, có thích không? Tiểu thụ nói không thích tức là thích. Tao thích tên thụ xấu xa không thành thực. Ha ha… ha ha ha… Hành động lần này của tao được mệnh danh là ‘bạo cúc hoa’!”
(**) Tác giả xấu xa quá. Chai công tức là cái chai đó là công (công trong công và thụ nhé)
Hùng Cách Cách lột quần tên cướp đó xuống, sau đó… tấn công...
“A...” Trong miệng tên cướp truyền ra tiếng hét thảm thiết.
Phó Bạc Yến tận mắt chứng kiến hành động ‘bạo cúc hoa’ của Hùng Cách Cách, mới thực sự biết được linh hồn hủ nữ bị Hùng Cách Cách giấu trong tư tưởng.
Tên cướp bị đâm bị thương ‘cúc hoa’, gào khóc: “Tôi cắn, tôi cắn là được chứ gì? Bà cô à, cầu xin cô, đừng đâm tôi nữa!”
Hùng Cách Cách bực bội nói: “Đừng có gọi tao là bà cô! Phải gọi tao là ‘tổng công xinh đẹp’!”
“Á...” Tên cướp bị đâm lần nữa.
Hùng Cách Cách rất vui vẻ, cô giống như một chú thỏ vui sướng nhảy đến bên cạnh Phó Bạc Yến, cởi sợi dây trên chân anh, chắp tay nói: “Bẩm đế vương công, những tên tiểu thụ kia đã bị tại hạ dạy dỗ xong rồi, mời ngài hưởng dụng bất cứ khi nào!”
Phó Bạc Yến lau chút máu trên mặt, hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Xin hỏi đế vương công, có thể trả Bạc Yến lại cho tôi được chưa?”
Khóe miệng bị thương của Phó Bạc Yến hơi động, anh trả lời: “Anh chính là Bạc Yến.”
Hùng Cách Cách nghi ngờ nói: “Anh xác định anh là Bạc Yến? Không phải Transformers?”
Phó Bạc Yến buồn cười nhưng cười không nổi. Anh biết mặt mình nhất định đã bị đánh sưng vù đến biến dạng rồi.
Anh nhìn sâu vào trong mắt Hùng Cách Cách, nhẹ giọng nói: “Anh chính là Bạc Yến.”
Hùng Cách Cách ‘ồ’ một tiếng, tựa như bừng tỉnh hiểu ra, cô chìa tay ôm đầu Phó Bạc Yến, đau lòng nói: “Anh chính là Bạc Yến hả? Anh thật sự là Bạc Yến ư? Bạc Yến, anh nhất định không được có chuyện gì đâu đấy, anh nhất định phải sống thật tốt! Tôi… có một bí mật vẫn chưa nói cho anh biết. Thực ra… tôi…. Tôi mới là Hạ Vũ Hà bên Hồ Đại Minh! Anh yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây thì không ai dám ức hiếp anh! Không ai dám ngăn cản anh và Ngũ A Ca ở bên nhau! Tiểu Yến Tử gì gì đó, đều không thành vấn đề! Anh yên tâm… Khò khò… Khò khò…” Hùng Cách Cách ngủ thiếp đi.
Phó Bạc Yến cứng ngắc ở trong lòng Hùng Cách Cách, dở khóc dở cười.
Ngực Hùng Cách Cách hết sức mềm mại, khiến Phó Bạc Yến cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đang nảy sinh.
Đúng vậy, nếu như không có Hùng Cách Cách, anh có thể đã bị bọn chúng đánh thừa sống thiếu chết. Nếu như không có Hùng Cách Cách, hôm nay nhất định anh không thể nào thoát thân được.
Anh đã từng cho rằng Hùng Cách Cách là cô gái yếu ớt, không kiên cường, bỉ ổi. Là con người không có trách nhiệm nhưng hôm nay Hùng Cách Cách đã cho anh biết được cái gì mới thực sự được gọi là anh dũng chân chính!
Hùng Cách Cách giống như là một cây thanh phong đằng, nhìn thì mềm mại nhưng lại có sức mạnh đội đất chui lên!
Khi Hùng Cách Cách chắn trước người anh, khi Hùng Cách Cách giang đôi cánh bảo vệ sự an toàn của anh, khi Hùng Cách Cách ôm đầu anh, khi Hùng Cách Cách nhìn anh với ánh mắt chất chứa nỗi đau thì anh đã nghe thấy rõ nhịp đập trái tim mình. Bởi vì mỗi mội nhịp đập đều đang gào thét tên Hùng Cách Cách. Anh muốn khắc sâu cô vào sâu trong lòng. Nỗi đau đồng thời cũng là vĩnh hằng.
Chương 70: Chúng ta cùng nằm chung trong bệnh viện! (1)
Mười hai giờ đêm, Phó Khương vừa mở thiết bị truy tìm ra liền nghe thấy tiếng kêu to kích động của mẹ Tô: “Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi! Được, được, được, mẹ biết rồi! Con đang ở bệnh viện nào? Được được được, mẹ lập tức qua đó đây!”
Phó Khương cất thiết bị truy tìm đi, vội vàng chạy xuống dưới lầu kéo mẹ Tô nhảy lên xe jeep của Tô Hàng rồi nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Nếu anh đoán không lầm thì Phó Bạc Yến nhất định đã gọi điện về nói với mẹ Tô mình đã thoát khỏi tay bọn cướp và đang nằm trong viện.
Phó Khương mím chặt môi, liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng chạy tới bệnh viện trong thời gian ngắn nhất.
Dọc đường đi có mấy lần anh muốn mở miệng hỏi thăm an nguy của Hùng Cách Cách nhưng cố nhẫn nhịn không hỏi. Bởi vì trong cuộc đối thoại giữa mẹ Tô và Phó Bạc Yến anh đã nắm rõ tất cả. Mẹ Tô không hỏi an nguy của Hùng Cách Cách, Phó Bạc Yến lại càng không mở miệng đề cập đến Hùng Cách Cách!
Phó Khương tức giận, thầm nói: nếu như Hùng Cách Cách có chuyện không may gì xảy ra thì anh nhất định sẽ dạy dỗ Phó Bạc Yến một trận!
Khi người nhà họ Phó chạy vào bệnh viện đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra thì họ nhìn thấy một hình ảnh vô cùng quỷ dị - Hùng Cách Cách nằm trên giường bệnh màu trắng không nhúc nhích. Phó Bạc Yến thì cả người băng bó giống như một xác ướp, lặng lẽ ngồi bên giường của Hùng Cách Cách bảo vệ công chúa hồ ly đang ngủ say ngàn năm.
Trái tim Phó Khương bổng thắt lại, một cảm giác sợ hãi đã lâu không xuất hiện tập kích hệ thống cảm giác của anh!
Anh đang sợ.
Đúng vậy, anh sợ.
Anh sợ Hùng Cách Cách nằm trên giường bệnh đã ngừng thở!
Không, không thể nào!
Nếu như Hùng Cách Cách có bất kỳ chuyện gì, anh chẳng những sẽ hận chết bản thân mình vì tự cho là đúng mà còn trở thành tội phạm giết người. Đúng vậy, anh sẽ giết chết những tên cặn bã kia! Để bọn chúng dùng máu tươi đi tế tình yêu của mình, an ủi linh hồn Hùng Cách Cách!
Không, bất kể thế nào Hùng Cách Cách cũng sẽ không sao hết!
Phó Khương đi tới bên giường Hùng Cách Cách, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đưa tay sờ cổ tay của cô.
Cảm giác ấm áp, mạch đập mạnh, tốt quá.
Phó Khương thở phào một hơi, anh nhếch môi mở mắt nghiêm túc quan sát mỗi tấc da thịt của Hùng Cách Cách, sau khi xác định cô thật sự đã bình yên vô sự, anh bèn đưa tay ngắt mặt Hùng Cách Cách, nói với Phó Bạc Yến để chứng thực: “Cô ấy không sao chứ?”
Người nhà họ Phó vây quanh bên cạnh Phó Bạc Yến lo lắng tình hình sức khỏe của anh, giờ nghe thấy Phó Khương vừa mở miệng là hỏi thăm tình trạng của Hùng Cách Cách ngay nên đương nhiên thấy không vui trong lòng. Mẹ Tô nói thẳng: “Phó Khương, sao chú không quan tâm tới Bạc Yến chút nào cả?”
Phó Khương đáp rất thản nhiên: “Thì dù em có cho nó thêm một trăm cái quan tâm nữa thì vết thương trên người nó cũng chẳng khỏi được.”
Một câu của anh làm mẹ Tô nghẹn họng.
Ông cụ Phó nhăn mày nói: “Dù sao Bạc Yến cũng quan trọng hơn người ngoài, không phải ư?”
Phó Khương cau mày đáp: “Ai nói Hùng Cách Cách là người ngoài? Cô ấy...”
Không đợi Phó Khương nói xong, Phó Bạc Yến đã xen vào: “Hùng Cách Cách quả thật không phải người ngoài. Cô ấy đã cứu con.”
Mẹ Tô kinh ngạc: “Cô ta cứu con ư?”
Phó Bạc Yến gật đầu kể lại sự việc một lượt. Trong lúc kể anh đã lược đi phần Hùng Cách Cách say rượu giở trò điên cuồng, cường điệu tường thuật lại Hùng Cách Cách đã bảo vệ anh thế nào, đau lòng và sùng bái anh ra sao! Kết quả là: nếu như không có Hùng Cách Cách thì anh không thể nào thoát thân một cách an toàn! Nếu như không có Hùng Cách Cách nhà họ Phó bọn họ giờ đây có lẽ đã phải lập một tấm bài vị cho anh, từ đó âm dương cách biệt.
Mặc dù câu nói phía sau hơi khoa trương nhưng Phó Bạc Yến lại cực kỳ vui vẻ đẩy Hùng Cách Cách tới độ cao đó chỉ bởi vì anh muốn Hùng Cách Cách đứng ở vị trí là một ân nhân, trở thành cô dâu hợp tiêu chuẩn được nhà họ Phó cho phép! Đúng vậy, anh muốn cưới cô! Cả đời này anh chỉ muốn cưới cô làm vợ, sống chết không rời.
Chuyện xảy ra đêm nay làm anh quá kinh hãi!
Chuyện xảy ra đêm nay quả thực vượt qua kinh nghiệm nửa đời người của anh!
Đầu tiên là anh bị bắt cóc, sau đó trong quá trình bị bắt đó anh đã cảm nhận được cảm giác ‘trái tim đập rộn ràng vì tình yêu’! Tất cả đó dường như chỉ trong tích tắc nhưng lại trở thành vĩnh hằng với anh!
Anh chưa bao giờ nghĩ khi anh gặp nạn lại có một cô gái chịu chắn trước người anh, một mình đối mặt với đám bắt cóc xấu xa độc ác! Phải biết rằng sở trường của bọn chúng chính là giết chết con tin.
Hùng Cách Cách lại bảo vệ anh ở phía sau dũng cảm đứng ra vì anh!
Mà vào giờ phút đó anh lại đang hoài nghi cô!
Phó Bạc Yến hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa lại trái tim bởi vì đau lòng mà thắt lại của mình. Kể từ nay về sau trong trái tim anh chỉ cho phép một cô gái chế ngự. Cô gái đó chính là… Hùng Cách Cách!
Hùng Cách Cách em phải mau chóng tỉnh lại, sau đó tiếp nhận sự theo đuổi nhiệt tình của anh. Anh sẽ làm em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này!
Phó Khương nhìn chăm chú vào vẻ mặt Phó Bạc Yến, biết nó có ý nghĩ khác với Hùng Cách Cách. Khi anh nghe thấy bọn cướp có ý đồ bất chính với Hùng Cách Cách, anh khẽ nhắm mí mắt lại che giấu đôi mắt tràn ngập hung ác của mình.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh là một người đần độn, chỉ biết làm những việc điên khùng nhưng hiếm có ai thực sự hiểu một mặt khát máu độc ác của anh! Chỉ bởi người hiểu rõ mặt tối này của anh lại trốn ở một nơi vô cùng xa, chỉ hận không thể trốn trong thâm sơn cùng cốc, mãi mãi không gặp mặt anh.
Sau khi mẹ Tô nghe xong những lời tự thuật của Phó Bạc Yến, bà quan sát Hùng Cách Cách lần nữa rồi bùi ngùi nói: “Không ngờ là con bé lại là một trợ lý có thân thủ tuyệt kỹ như vậy. Ấy? Sao mẹ thấy cô bé này hơi quen quen nhỉ? Ừm… giống ai nhỉ? Ồ, Tô Hàng, con lại đây xem thử đi, nó có giống cô gái con dắt tay đi trong tiết mục giao lưu kết bạn không? Cô gái đó tên là gì nhỉ? Hùng… Hùng Cách Cách! Đúng rồi, tên là Hùng Cách Cách!”
Trong giấc mơ của Hùng Cách Cách, ba Hùng đang bắt cô luyện túy quyền. Cô lười biếng tìm một chỗ đón gió, ôm vò rượu ngủ thiếp đi. Khi cô đang say sưa trong mộng đẹp thì ba Hùng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô hét lớn “Hùng Cách Cách”!
Hùng Cách Cách tức thì mở mắt, bật dậy khỏi giường hô lên, “Có!”
Mẹ Tô bị Hùng Cách Cách làm sợ hết hồn, suýt nữa thì đau tim. Mặt bà trắng bệch che ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Hùng Cách Cách, rấ lâu sau cũng chẳng nói được thành một câu, nặn ra được một chữ. Có thể thấy bà đã bị dọa đến mức nào.
Hùng Cách Cách chậm rãi nhắm mắt lại rồi khịt mũi, lầm bầm một câu mơ hồ, “Con không lười biếng, con đang luyện công mà.” Thế rồi cô ngửa người ra sau ngã lại giường tiếp tục ngáy khò khò.
Phó Khương vô cùng cưng chiều nhìn Hùng Cách Cách, cố nén cười đắp chăn kín cho cô.
Ông cụ Phó vỗ ngực, lắc đầu cười nói: “Bọn trẻ bây giờ...”
Ba Phó vỗ sau lưng mẹ Tô trấn an: “Không sao, không sao hết...”
Mẹ Tô tức giận nói: “Cái gì mà không sao? Ông không thấy cô bé đó chính là người mà Tô Hàng đã dắt đi trong tiết mục giao lưu hả?”
Ba Phó kinh ngạc nói: “Không phải bọn cướp nói cô gái này là tình nhân của Bạc Yến sao? Vậy… rốt cuộc là sao đây?”
Ba Phó và mẹ Tô đưa mắt nhìn sang Tô Hàng vẫn luôn trầm mặc không nói nãy giờ.
Tô Hàng dựa vào trên bệ cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng ngoài đó, tiếp tục duy trì sự trầm mặc. Chuyện đến mức này rồi bảo anh còn nói gì nữa đây?
Đầu tiên là anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đè trên người Phó Khương hôn môi chú ấy, sau đó lại nghe thấy Phó Bạc Yến cải biên sự tích vinh quang của Hùng Cách Cách thành phiên bản hy sinh tất cả vì tình yêu!
Sau vụ bắt cóc thái độ của Phó Bạc Yến với Hùng Cách Cách đã thay đổi rồi. Nếu là trước kia, Phó Bạc Yến thích Hùng Cách Cách thì cùng lắm cũng chỉ là một loại tâm lý trêu ghẹo vốn không nghĩ tới tương lai. Nhưng giờ đây tất cả đã khác rồi.
Tô Hàng không phải kẻ ngốc, anh nghe được, hiểu được, Phó Bạc Yến đang cố giữ lấy Hùng Cách Cách, không dễ dàng buông tay.
Ha... Thật buồn cười!
Anh hai rõ ràng không hề tin tưởng vào tình yêu thế mà cũng có ngày động lòng!
Thế giới này đúng là điên rồ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hùng Cách Cách, em nghĩ mình là gì? Em đáng để anh em bọn anh trở mặt thành thù vì em ư? Ha ha.
Tô Hàng mím chặt môi, không trả lời câu hỏi của mẹ Tô. Phó Bạc Yến liếc nhìn Tô Hàng rồi đón ý, thản nhiên mở miệng: “Tiết mục giao chỉ là làm dáng mà thôi.”
Ba Phó và mẹ Tô mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nếu hai đứa con trai đều không nói thì họ cũng không tiện tiếp tục truy vấn thêm gì nữa.
Mọi người đều giằng co lâu vậy nên đã mệt không chịu nổi.
Phó Bạc Yến nói: “Mọi người đi về nghỉ hết đi “
Mẹ Tô lắc đầu nói: “Con bị thương nặng như thế mẹ phải ở lại chăm sóc con.”
Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách đang ngủ say, cười nói: “Có cô ấy là đủ rồi.”
Mẹ Tô cười ha ha, nói: “Được, mẹ không ở đây làm chướng mắt nữa. Chỉ có điều con trai à, con chơi thì chơi, nhưng phải có chừng có mực đấy.”
Phó Bạc Yến nắm bàn tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách, ngón trỏ xoa mu bàn tay của cô nói: “Khi con người chơi trò chơi, một khi đã mê mẩn rồi thì sẽ nguyện buông bỏ cả thế giới.”
Tất cả người nhà họ Phó đều cau mày.
Cuối cùng trải qua quá trình tự đề cử và bàn bạc, Phó Khương và Tô Hàng ở lại chăm sóc người bị thương, những người còn lại về nhà ngủ.
Sau khi người lớn đã đi rồi, Phó Bạc Yến nói với Phó Khương: “Chú út, chú cũng về nghỉ ngơi đi, có Tô Hàng ở đây là được rồi.”
Phó Khương mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Phó Bạc Yến. Anh phủi sạch giầy, vô cùng tự nhiên nằm trên giường bệnh cùng Hùng Cách Cách, động tác cực kỳ thuần thục ôm cô vào lòng, “Nếu như không phải trông Hùng Cách Cách đang ngủ say, cháu nghĩ chú sẽ để mình uất ức nằm ở đây ư?” Nói xong anh liền nhắm mắt lại
Phó Bạc Yến chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, sôi ruột sôi gan, tức không chịu nổi, tức sùi bọt mép! Anh muốn giơ nắm đấm đánh mạnh vào trên gương mặt tươi cười đáng ăn đòn của Phó Khương; anh muốn ôm Hùng Cách Cách kéo cô vào trong lòng mình, che chở để cô có một đêm mơ đẹp; anh muốn đuổi Tô Hàng đi để sau khi Hùng Cách Cách tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là anh…
Nhưng mà hiện tại anh cử động khó khăn, dù có ra tay với Phó Khương thì cũng chỉ ở thế thua mà thôi.
Phó Bạc Yến tin cho dù trên người anh có bị thương, hành động bất tiện thì lúc Phó Khương đánh nhau với anh tuyệt đối sẽ không nương tay! Chẳng những không nương tay mà con chuyên chọn chỗ anh bị thương để đá!
Không nên đánh, không nên đánh.
Anh muốn nhanh chóng dưỡng thương thật tốt sau đó dẫn Hùng Cách Cách đi du lịch khắp cả nước!
Anh nhận ra được Hùng Cách Cách có ý với anh. Giữa bọn họ chỉ cần một chuyến du lịch tuyệt vời là có thể bồi dưỡng tình cảm thề non hẹn biển.
Nghĩ tới đây, Phó Bạc Yến hít sâu một hơi nói với Phó Khương: “Chú út, chú ôm Hùng Cách Cách ngủ như vậy không ổn đâu?” Hùng Cách Cách sắp sửa thành bạn gái anh rồi, thế mà lúc này lại bị chú út ôm, chuyện này nói thế nào cũng không thể nào nói nổi?
Phó Khương không biết móc từ đâu ra một chiếc bánh bao ném tới trên mặt Phó Bạc Yến, “Câm miệng!”
Nếu như không phải tại tên ngu ngốc này Hùng Cách Cách cũng sẽ không bị bắt cóc. Nếu nó dám cả gan tiếp tục cằn nhằn vậy thì thứ bay về phía nó lần tới tuyệt đối không chỉ là một chiếc bánh bao đơn giản vậy đâu!
Phó Bạc Yến tức giận vô cùng, đứng phắt dậy khỏi ghế, nhưng vì động tác quá mạnh nên đụng tới vết thương làm anh đau đớn rên lên một tiếng rồi lại ngã ngồi xuống ghế.
Tô Hàng ấn ‘máy gọi’, lạnh nhạt nói: “Có người cần khâu lại vết thương lần nữa.”