Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hứa Tiên Chí
  3. Chương 460
Trước /767 Sau

Hứa Tiên Chí

Chương 460

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhóm dịch: Sói Già

Cố nhiên đã từng nghĩ tới Hứa Tiên sẽ đến ngăn cản lần đại hôn này, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là phương thức như thế. Cảm giác chính mình ngày hôm nay nếu như bị người như thế mang đi, quả thực mất mặt về đến nhà.

- Hồ ly, chút tư tình nhỏ là không có tiền đồ, ngươi vẫn nên trở về giai cấp vô sản giản dị đi!

Hứa Tiên cũng là một câu nói truyền trở lại, hắn vốn tưởng rằng Tam hoàng tử tàn nhẫn tất nhiên sẽ xuất thủ, lại chưa từng nghĩ đến, Tam hoàng tử nhìn Hồ Tâm Nguyệt thật sâu, trên mặt đồng dạng mang theo các loại tâm tình u buồn, không thể tin tưởng,...thâm tình nói:

- Hi nhi, ngươi quen biết hắn sao? Hắn là ai? Ngươi trả lời ta đi.

Hứa Tiên chỉ biết, hài tử này đã hỏng rồi.

- Hắn không phải nói rồi sao? Hắn gọi là Tằng A Ngưu?

Hồ Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm Hứa Tiên, tâm tình rất kém đáp, nàng biết lần đại hôn này đã thất bại rồi, cũng không có tâm tư gì đến ứng phó Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử còn không kịp nói, Hứa Tiên đã bi phẫn nói:

- Trước đây khi cùng ta ngắm trăng, gọi Ngưu ca ca, hiện tại có mới nới cũ, lại gọi ta là Tằng A Ngưu.

Hồ Tâm Nguyệt túm lấy cổ áo của Hứa Tiên:

- Ngươi câm miệng cho ta!

Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận đều, ngay cả nàng loại tầm tình không đem hắn đặt ở trong mắt, cũng bị người liên tưởng đến cùng loại gia hỏa này có quan hệ phương diện kia, thật sự có chút phát điên.

Tam hoàng tử lại hiểu lầm Hồ Tâm Nguyệt thái độ chuyển biến, ngữ khí khó khăn nói:

- Hi nhi, ngươi thực nhận thức hắn, vì sao, cho tới bây giờ, không có nói cho ta biết, vì sao, đây rốt cuộc là vì sao?

Đến cuối cùng đã nhịn không được rít gào lên.

Hứa Tiên chán ghét một chút, thầm phỉ báng trong bụng nói: bởi vì ngươi không phải diễn viên chính a, ở trong kịch truyền hình loại gia hỏa như ngươi chính là vì bị NTR mà tồn tại. Nói lại, đây thực sự là Tam hoàng tử mà ta đã gặp qua trước đây sao?

Hồ Tâm Nguyệt phất phất tay:

- Ta đi, các ngươi trò chuyện đi sao!

Nàng cũng không muốn để tâm niệm của Hứa Tiên kinh lịch qua những chuyện chán ghét kia, ở trong hiện thực lại kinh lịch qua một lần nữa.

Hứa Tiên cũng đã làm tốt chuẩn bị giết ra khỏi vòng vây.

Lúc này, Tam hoàng tử lại mở miệng nói:

- Hi nhi, không nên trốn tránh, nói cho ta biết lựa chọn của ngươi đi, không nên sợ hãi thương tổn ta, nếu như ngươi lựa chọn ta, ta sẽ dùng cả sinh mệnh của ta...

Vẻ mặt si tình kia của hắn, trong khóe mắt lệ nóng, để Hứa Tiên có một loại cảm giác mất mác "ta có phải là đến nhầm địa phương rồi không?".

Hồ Tâm Nguyệt một lòng thoát khỏi hiện trạng này, không muốn lại nghe loại lời nói buồn nôn này nữa, lập tức ngắt lời nói:

- Ta chọn hắn!

Hứa Tiên nghĩ, Tam hoàng tử kia trong nháy mắt biểu tình chính là "như bị sét đánh" chính là thuyết minh hay nhất. Sắc mặt hắn tái nhợt, thanh âm run run nói:

- Ta...biết hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ta, ta chúc các ngươi bạch đầu giai lão...

Lần này ngay cả Hứa Tiên cũng nghe không nổi nữa, vội vã lôi kéo Hồ Tâm Nguyệt hướng ra ngoài cửa đi đến, dọc theo đường đi quả nhiên không ai ngăn cản, nhưng so với ánh mắt chăm chú kia của Tam hoàng tử, quả nhiên vẫn là cam nguyện ý bị một trăm người vây công hơn.

Mắt thấy Tam hoàng tử thủ đoạn độc ác kia biến thành một kẻ não hỏng như vậy, Hứa Tiên cũng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng ít ra từ hôm nay trở đi, Hồ Tâm Nguyệt lại cũng vô pháp lợi dụng thân phận Thường Hi này nữa.

Người xung quanh tách ra hai bên, nhìn theo Hứa Tiên mang Hồ Tâm Nguyệt rời khỏi, nguyên bản ánh mắt coi thường biến thành nghiêm nghị kính trọng, nguyên bản hình tượng quê mùa kia trong nháy mắt đã trở nên cao lớn, hơn nữa càng lúc càng lớn. Dựa vào thân phận như vậy dĩ nhiên có thể cùng Tam hoàng tử tranh đoạt nữ nhân, cuối cùng còn thu được thành công, đây là một loại mị lực gì.

Mà Hồ Tâm Nguyệt thừa thụ chính là một loại ánh mắt khác, cùng với rất rất nhiều chỉ trỏ bàn tán.

- Nữ tử thanh lâu quả nhiên là lẳng lơ.

- Chậc chậc, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên thích nam nhân như vậy.

- Đầu nàng có phải là bị lừa đá rồi không?

Đủ loại đánh giá như thế khiến nàng rất muốn độn pháp một cái, bay trên trời mà đi, hoặc là dùng một đạo Đâu Suất Hỏa đem người ở đây hết thảy giết chết.

Nhưng Hứa Tiên nắm chặt tay nàng hiển nhiên sẽ không cho nàng cơ hội này, thẳng đến biến mất ở trong ánh mắt của mọi người, mới hóa thành độn quang, trở lại trong Bạch Vân Quan, đã thấy Hứa Tiên ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, mìm cười nhìn về phía nàng.

Hồ Tâm Nguyệt lại lấy làm kỳ lạ:

- Chẳng lẽ là phân thân thuật?

Trên thực tế, Hứa Tiên biết trong Phật hiệu, xác thực có phân thân thuật, mặc dù làm không được "hóa thân hàng tỉ" Khoa trương như vậy, nhưng coi như là pháp thuật không tệ. Chỉ là cũng không phải áp dụng trong tranh đấu, bởi vì mỗi một phân thân đều là từ trong bản thể phân hoá ra, phân ra không chỉ không thể biến cường, ngược lại sẽ trở nên yếu hơn.

Hơn nữa trong tay Hứa Tiên có vài pháp thuật cường đại cần hắn đến tu hành, cũng không có tinh lực lại đi nghiên cứu cái khác. Hơn nữa có Thủy Hồn Thuật, đã tương đương với có rất nhiều phân thân, uy lực của Long Khu so với bất cứ phân thân nào đều phải mạnh hơn nhiều lắm.

Khi Long Khu đầu nhập trong Công Đức Bài của Hứa Tiên, Hồ Tâm Nguyệt không khỏi càng kinh ngạc: vừa rồi đó chẳng lẽ không phải là không khỏi, mà là Khôi Lỗi?

Hứa Tiên cũng không giải thích, nhìn Hồ Tâm Nguyệt một thân áo cưới đỏ thẫm:

- Xem ra hôn lễ của ngươi không thể thành công được rồi.

- Lần này ngươi hài lòng rồi?

Hứa Tiên cười nói:

- Nói vậy lần này cắt đứt kỳ luyến có một không hai, ngày hôm nay sẽ truyền khắp kinh thành.

Đối với tràng kịch do chính mình đạo diễn này, rất là hài lòng:

- Hiện tại ngươi có thể đem nhục thân Thường Hi trả lại cho nàng đi.

Thường Hi cũng theo đó biến mất ở trong phạm vi tầm mắt của mọi người, sau này có không ít người ở ngoài kinh thâm tra theo cái gọi là Cao Lão Trang, lại phát hiện căn bản không có một địa phương như vậy, hơn nữa cũng căn bản không ai biết gia hương của Thường Hi ở nơi nào. Từ nơi nào đến, lại đã đi về nơi nào, một đời danh kỹ hạ lạc rốt cục thành mê đề, dẫn tới hậu nhân làm ra vô số huyễn tưởng.

Hồ Tâm Nguyệt làm mặt lạnh nói:

- Không quan hệ với ngươi!

Chỉ cảm thấy rất nhiều lần hạ giới, đây là một lần mất mặt nhất, trong lòng đem Hứa Tiên hận đến chết.

Hứa Tiên lắc đầu nói:

- Thực không hiểu thưởng thức.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên hỏi:

- Tằng A Ngưu lại là chuyện gì xảy ra?

Hứa Tiên khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, một cổ cảm giác ưu việt trên chỉ số thông minh thản nhiên mà khắc sâu, chính là cổ nhân...Cổ yêu quái đương nhiên chưa từng nghe qua đại công tích Tằng A Ngưu đại chiến Quang Minh đỉnh.

Hồ Tâm Nguyệt bị hung hăng kích thích:

- Cừu này không báo phi quân tử, Hứa Tiên, ngươi cứ chờ đó cho ta!

- Được được.

Hứa Tiên qua loa có lệ, bỗng nhiên thần sắc khẽ động:

- Lại có người đến!

Hồ Tâm Nguyệt đã đứng dậy, hướng ngoài cửa đi đến.

Hứa Tiên cũng không đi ngăn cản, chỉ là đối với mấy gia hỏa bị trở thành nơi trút giận kia cảm thấy bi ai.

Nhóm bốn người Lục Tĩnh Tu, nhìn chằm chằm bước lên trên núi.

Đồ Chi An thân nhẹ như yến, ở giữa núi bay nhảy lên như thường. Lục Tĩnh Tu dùng hai cái Thần Hành Phù, ngược lại đi lên cũng dễ dàng.

Lại khổ cho một tăng một đạo kia, đều là người cao tuổi, thể lực so với thường nhân cũng mạnh hơn không nhiều lắm, mồ hôi to bằng hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, thấm đẫm tăng y đạo bào. Pháp thuật tuy rằng thần kỳ, nhưng loại tu hành bất nhập lưu như là bọn hắn này, vô luận năng lực sinh tồn hay sức chiến đầu đều so ra kém một võ lâm cao thủ, tối đa là ở trên khu quỷ trừ tà có chút ưu thế chức nghiệp thôi, thọ nguyên vừa hết, liền thành tro bụi.

Đạo sĩ oán giận nói:

- Lục thí chủ, đan lô kia ở trên núi lại chạy không thoát, hà tất chọn thời gian như vậy lên núi?

Lục Tĩnh Tu giải thích nói:

- Đại sư, ngươi cũng coi như là người tu hành, thế nào ngay cả đạo lý như vậy đều không rõ. Yêu pháp tà thuật tại buổi trưa lực lượng yếu nhất, do đó mới chọn tại canh giờ này.

Nhật quang thuần dương chi lực có thể khắc chế tất cả âm tà, Lục Tĩnh Tu thân là Mao Sơn phái xuất thân, tự nhiên minh bạch đạo lý này.

Tăng nhân nói:

- Ai, còn nói đệ tử yêu đạo kia là tà ma sao?

Đồ Chi An không nhịn được nói:

- Không nên nhiều lời vô ích như vậy, quản hắn là lúc nào, có phải là tà ma không, đi tới đem hắn một kiếm kết liễu là được rồi.

Tăng nhân và đạo sĩ nhìn nhau, than khổ một tiếng, chỉ đành tiếp tục đi xuống, hoàng kim nghìn lượng cũng không dễ dàng buông bỏ.

Lại qua hồi lâu, Lục Tĩnh Tu bỗng nhiên dừng bước nói:

- Núi này nhìn cũng không lớn, đi như thế nào đến bây giờ còn không thấy đỉnh núi?

Tăng nhân ghé vào trên tảng đá:

- Hơn nữa hình như càng đi càng hiểm trở.

Tây Sơn vốn là không lớn, càng thêm xưng không đủ hiểm trở, thế nhưng bốn người đi đến bây giờ, căn bản không thấy cái bóng của Bạch Vân Quan, hơn nữa sơn đạo càng lúc càng dốc đứng, mà ngay cả Lục Tĩnh Tu cũng đều có chút mệt mỏi.

Lục Tĩnh Tu thần sắc biến đổi;

- Không đúng, vị trí thái dương cũng không có thay đổi, chúng ta rơi vào trong huyễn cảnh.

Tăng nhân và đạo sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ tại thế gian hàng yêu trừ ma, cũng từng gặp qua không ít quỷ mị biến ảo làm hình người, hoặc là chồn hoang đem hoang phần biến ảo thàng hào trạch, nhưng đây chỉ có thể lừa gạt phàm nhân mà thôi, không thể gạt được con mắt của bọn họ. Như loại huyễn thuật này có thể đưa bọn họ vô thanh vô tức mang vào huyễn cảnh, quả thực là chưa từng nghe nói qua.

- Mau, mau nghĩ biện pháp.

Vì vậy, bọn họ vừa niệm chú, vừa thi pháp, kết quả hoàn toàn vô dụng.

Không cho phép bọn họ có quá nhiều lo lắng, bởi vì ngọn núi đã trở nên càng phát ra dốc đứng, cho đến thẳng tắp, đã không cho phép bọn họ đứng thẳng, chỉ có vịn vào vách đá.

Nhưng mà sơn thế biến ảo một chút cũng không nghe theo, dĩ nhiên lại nghiêng qua bên một chút, phảng phất như muốn đè lên trên người bọn họ.

Bọn họ bắt lấy tảng đá, treo ở giữa không trung. Lục Tĩnh Tu và Đồ Chi An còn tốt, tăng nhân và đạo sĩ mệt đến vẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi như mưa chảy xuống.

- Bần tăng không được rồi...A!

Hòa thượng nói như thế, xuyên phá tầng tầng vân vụ, rơi xuống trong vực sâu vạn trượng.

- Bần đạo cũng không được rồi...A!

Đạo sĩ cũng rơi xuống theo ngay sau đó.

Đồ Chi An giận dữ, vũ động bảo kiếm trong tay:

- Yêu đạo, ngươi ở nơi nào? Đi ra cho ta!

Bất quá đáp lại hắn chỉ có tiếng vang.

Nham bích lại vẫn như cũ tiếp tục nghiêng xuống, trở nên vắt ngang tại bầu trời giống như trần nhà, căn bản không chỗ dùng sức, mắt thấy hai người cũng sắp chi trì không nổi, muốn ngã xuống.

Đồ Chi An nói:

- Chỉ hận ta còn không có luyện thành ngự kiếm thuật, không thể phi hành.

Lục Tĩnh Tu khinh thường nói:

- Cho dù luyện thành ngự kiếm gì đó, chỉ cần phá không được huyễn cảnh, người khác đã có ngàn vạn loại biện pháp để đối phó ngươi, thì có tác dụng gì?

Đồ Chi An đang lòng tràn đầy lửa giận, nghe vậy lập tức một kiếm bổ qua, Lục Tĩnh Tu không chỗ tránh né, chỉ đành buông tay nhưng cũng nhưng cũng oán hận dùng một đạo hỏa phù phản kích.

Vì vậy hai người cùng nhau...

- A...!

Lúc này, hai Bạch Hạc bay tới, đưa bọn họ tiếp ở trên lưng, giương cánh bay lên bầu trời.

Lục Tĩnh Tu và Đồ Chi An kinh hồn chưa định, cẩn thận nhìn lại xuống phía dưới, chỉ thấy núi nhỏ vẫn như cũ là núi nhỏ kia, đỉnh núi một tòa đạo quan, chính là Bạch Vân Quan bọn hắn muốn đi, trong bất tri bất giác đã ra khỏi huyễn cảnh.

Bạch Hạc nâng bọn họ đi tới trước sơn môn, lại hóa thành hai con hạc giấy trở lại lòng bàn tay của Hứa Tiên.

- Làm giả hóa thật... Ngươi là Hứa Tiên?

Lục Tĩnh Tu đầu tiên là cả kinh, đem giấy hóa thành động vật trông rất sống động, là người có cảnh giới cao tới mức nào mới có thể làm được. Đợi cho thấy rõ mặt mũi của Hứa Tiên đã càng kinh ngạc.

- Cảm ơn a!

Đồ Chi An quỳ trên mặt đất há mồm thở dốc, hiển nhiên là bị dọa hỏng.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi là Mao Sơn Lục Tĩnh Tu, ngươi là Thục Sơn đệ tử? Các ngươi sao lại đến nơi này?

Hồ Tâm Nguyệt bày huyễn cảnh trêu chọc bọn họ, Hứa Tiên ngẫu nhiên liếc mắt nhìn, dĩ nhiên có một người quen, mà gia hỏa còn lại sử dụng kiếm pháp càng quen thuộc, rõ ràng chính là kiếm pháp trên Viên Công Kích Kiếm Đồ.

Lục Tĩnh Tu từng thua ở trong tay Hứa Tiên, càng phát ra gia tăng tu hành, chỉ đợi một ngày kia lại phân ra cao thấp, hôm nay lại được hắn cứu, trong lòng xấu hổ nói:

- Sao ngươi lại ở đây?

Hứa Tiên thành thật nói:

- Ta ở đây luyện đan!

Vừa mới dứt lời, một đạo kiếm quang đã bức đến trước mắt.

Đồ Chi An giận dữ:

- Nguyên lai ngươi chính là đệ tử của yêu đạo kia, mới vừa rồi trêu chọc chúng ta cũng là ngươi đi! Xem kiếm!

Thế nhưng ngay sau đó tức giận trên mặt hắn đã biến thành kinh ngạc.

Hứa Tiên giơ tay dùng hay ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, Đồ Chi An Đồ Chi An tay kháp kiếm quyết ra sao khu động pháp lực, đều là không chút dịch chuyển.

Lục Tĩnh Tu cũng theo sát xuất thủ, nhưng tốc độ của hắn quá chậm, còn chưa giơ tay lên, đã bị hai Bạch Hạc nhào tới trên mặt đất, mỏ dài để tại yết hầu, không dám nhúc nhích.

Hứa Tiên nói:

- Các ngươi là chuyện gì xảy ra? Ăn nhầm thuốc sao?

- Chúng ta là tới thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma!

Đồ Chi An hét lớn một tiếng, lại lao người lên, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã té trên mặt đất.

Hứa Tiên lắc đầu nói:

- Chút thủ đoạn ấy lại đòi trảm yêu trừ ma, thực sự là không biết tự lượng sức mình. Không phân thị phi thiện ác giết lung tung một mạch, càng chưa nói tới thay trời hành đạo.

Đồ Chi An cắn răng, mạnh mẽ kiên cường:

- Yêu đạo, ngươi giết ta cũng vô dụng, sư môn của ta sẽ báo thủ.

Giang hai tay ra, đem một khối ngọc thạch niết nát bấy:

- Ngọc này tên là Thư Hùng Ngọc, một khối này vừa vỡ, một khối khác cũng sẽ vỡ theo.

Quảng cáo
Trước /767 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Trai Tuấn Tú Thường Xuyên Mời Ăn Cơm

Copyright © 2022 - MTruyện.net