Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hứa Tiên Chí
  3. Chương 462
Trước /767 Sau

Hứa Tiên Chí

Chương 462

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhóm dịch: Sói Già

Bỗng nhiên thần sắc đại biến, trong Tử Kim Bát đúng là không có gì.

Tất cả mọi người không biết đã xảy ra biến cố gì. Gia Ngự hoàng đế càng liên tục thúc giục.

Pháp Hải nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập, thở dài nói:

- Chân nhân thỉnh ra đi, là bần tăng thua.

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng cười từ sau điện truyền đến, trong ánh mắt kinh hỉ của Gia Ngự hoàng đế, Thái Âm chân nhân thản nhiên đi ra:

- Là bần đạo thắng không vũ.

Pháp Hải nói:

- Không nghĩ tới trên đời lại có phương pháp phân thân huyền ảo như vậy!

Cho dù là Thái Âm chân nhân cũng không có khả năng dễ dàng từ trong Tử Kim Bát chạy ra, giải thích duy nhất chính là Thái Âm chân nhân dùng phân thân thuật.

Nhưng đây lại không tính là gian lận, Pháp Hải dùng Thông Thiên Nhãn không thể nhìn thấu phân thân của Thái Âm chân nhân vốn là mất đi một chiêu. Mà Thái Âm chân nhân có thể sớm làm ra chuẩn bị, cũng là hắn Thiên Cơ thôi diễn chi thuật ở trên Pháp Hải, tính ra phương thức đổ đấu. Bằng không, tuyệt đối không thể ở trước mắt Pháp Hải không một tiếng động sử dụng phân thân thuật.

Thái Âm chân nhân nói:

- Đây cũng không phải là phân thân thuật, mà là bần đạo tại Nam Cương đạt được một kiện pháp bảo vốn từ Thượng Cổ Vu Tộc, tên là Thế Thân Oa Oa, chỉ cần trước đó chuẩn bị sẵn sàng, là có thể đủ trong thời khắc mấu chốt thay chân thân nguyên bản cầm đến vô dụng, hôm nay vừa lúc ứng đối được kiếp này, đây cũng là số trời.

Pháp Hải cũng chỉ đành cảm thán nói:

- Trong u minh tự có định số.

Đối với Hoàng hậu nương nương thi lễ nói:

- Nương nương, bần tăng đã tận lực.

Dĩ nhiên không chút nào dừng lại, lập tức xoay người đi.

Quần thần rung động, Gia Ngự hoàng đế vui vẻ ra mặt, mệnh lệnh khai yến. Mặc kệ Hoàng hậu nương nương bên cạnh sắc mặt tái nhợt.

Lúc này lại có thị vệ báo lại, nói lại việc trong phủ Tam hoàng tử.

Hoàng hậu nương nương cắn răng nói:

- Chân nhân quả nhiên thần cơ diệu toán.

- Nương nương khen nhầm, bần đạo lại có cơ tính gì, tất cả bất quá là thiên mệnh ngươi.

Thái Âm chân nhân một tay cầm chén, một tay chỉ thiên.

Sắp tới hoàng hôn, cửa thành đã đóng lại.

Phan Ngọc lại khóa mã ra khỏi thành, thẳng đến trong Đào Hoa Viên của Doãn Hồng Tụ, nàng tới gặp cũng không phải là Doãn Hồng Tụ.

Phan Ngọc đăng môn nhập hộ, thấy rõ chủ nhân thiệp mời kia, bái kiến nói:

- Nương nương, người triệu kiến vi thần, có ý chỉ gì?

Không cho phép Phan Ngọc có nhiều suy nghĩ, Hoàng hậu nương nương đã đi thẳng vào vấn đề nói:

- Phan Minh Ngọc, ta tới hỏi ngươi, Hứa Tiên cùng yêu đạo kia là có quan hệ gì?

Phan Ngọc lập tức đã đoán được Hoàng hậu nương nương đại khái là nắm giữ cái gì. Hiện tại trả lời quan hệ trực tiếp cùng hôn ước của Nhu Gia công chủ, lúc này cũng không giấu diếm:

- Là sư đồ.

Hoàng hậu nương nương nói:

- Ngươi vì sao không sớm bẩm báo? Chẳng lẽ là âm thầm thông đồng cùng yêu đạo kia, muốn mưu đồ gây rối? Xem ra ta đem Nhu Gia gả cho ngươi, thực sự là quyết định sai lầm.

Phan Ngọc bộ dạng phục tùng nói:

- Vô Nhai Tử chân nhân từng vào lúc Hứa Tiên còn trẻ gặp qua hắn một lần, có ý định thu hắn làm đồ đệ. Hán văn trẻ người non dạ liền đáp ứng. Sau đó gần mười năm chưa từng gặp lại, thẳng đến gần đây mới biết được, cũng bất quá gặp mặt vài lần mà thôi, cũng không phải quan hệ quá mức thân mật, càng thêm không có gì thông đồng.

Một phen lời nói này của nàng cũng là lời thật, lời nói cũng phá lệ khẩn thiết.

Hoàng hậu nương nương nói:

- Nếu không phải thông đồng, bệ hạ lại thế nào khâm điểm thám hoa, ban thưởng xuống kim bài?

Phan Ngọc không nhanh không chậm nói:

- Nương nương cũng biết dó đều là do bệ hạ gây nên, Vô Nhai Tử chân nhân mượn tay bệ hạ thi ân với Hứa Tiên, Hứa Tiên thân là nhân thần, lẽ nào có thể cự tuyệt sao? Phan gia đã vị cực nhân thân, thông đồng với một đạo sĩ, lại có ích lợi gì đây?

Hoàng hậu nương nương dùng một loại ngữ khí nguy hiểm nói:

- Nghe nói Phan gia các ngươi gần đây rất có dị động?

Tại bất cứ triều đại nào, mưu phản đều là đại tội số một.

Phan Ngọc không thể tránh được nói:

- Trong thời gian gần đây thường xuyên có phỉ loạn, doanh quân gìn giữ đất đai bất lực, phụ vương thân là Binh Bộ Thượng Thư, tự nhiên muốn chỉnh đốn và sắp đặt binh mã. Hôm nay thiên hạ thái bình thiên hạ thái bình, bệ hạ anh minh, Thái Tử thông minh, là lúc thần hạ chính trực phục vụ quên mình, phụ vương hắn thần trí cũng còn thanh minh, muốn vì bệ hạ nương nương phân ưu thêm vài năm.

Hoàng hậu nương nương ngược lại không nói gì, ở trong thái bình thịnh thế, quyền thần có lớn đi nữa cũng không dậy nổi sóng gió gì lớn. Đừng nói là Phan vương một người chính là Phan vương và Lương Vương liên thủ, cũng đừng hòng làm ra được cái gì. Phan vương chỉ cần không phải kẻ ngu si, khẳng định sẽ không có dị tâm gì. Theo như cái này thì, Lương Vương nói hoàn toàn không thể tin, hôm nay xem ra lại là bản thân vì yêu đạo kia làm loạn trận cước, ngờ vực vô căn cứ.

Hơn nữa Hứa Tiên phẩm tính đã sớm hiển lộ không thể nghi ngờ, người như vậy lại thế nào rắp tâm hại người đây?

- Cũng là bản cung đa nghi, ngươi đứng lên đi!

- Tạ ơn nương nương!

Phan Ngọc trong lòng thở phào một hơi, biết được đã qua một cửa này.

Sau đó bầu không khí hiển nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, Hoàng hậu nương nương một phen hỏi han ân cần, sau đó rốt cục nói rằng:

- Nhu Gia thân thể nàng đã tốt hơn không sai biệt lắm, tràng hôn sự này đã kéo dài quá lâu, cung lại để Khâm Thiên Giám một lần nữa chọn ngày hoàng đạo, thời gian đã định vào mười ngày sau để các ngươi thành hôn đi sao!

Phan Ngọc làm bộ vui mừng, thiên ân vạn tạ.

Hoàng hậu nương nương nói:

- Ngươi chớ có quên ước định cùng với bản cung.

- Vi thần nếu được kim chi ngọc diệp như công chúa, tuyệt không dám lưu luyến nhìn ngó bên cạnh, tham luyến nữ tử khác nữa.

Phan Ngọc nghiêm trang, có ngụy trang này, mới có thể hoàn mỹ che giấu chân thân của nàng.

Thanh Loan ngự kiếm đi dạo ở trên bầu trời, cảm ứng lấy tin tức truyền đến trong bảo ngọc:

- Chính là ở đây!

Giương mắt nhìn thành quách phía xa:

- Ưm? Nơi này là kinh thành.

Liên tục ba ngày chạy đi không ngừng không nghỉ, để nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Trong lòng lo lắng là hiện tại mà bắt đầu tìm kiếm, vẫn là trước tìm địa phương nghỉ ngơi một chút. Trong lúc phân thần chưa từng phát hiện, vào lúc này, một đôi ánh mắt đã nhìn chằm vào lên nàng.

Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn xa xa nhìn nữ tử giữa mây kia, chỉ thấy nàng tóc đen bị buộc lên cao, theo gió mà bay, đứng thân trên một thân kiếm tinh tế, thân ảnh có vẻ có chút cô độc, nhưng càng nhiều lại là bảo kiếm hàm quang lãnh ngạo.

Cố nhiên đã từng nghĩ tới có thể là Thanh Loan đến hay không, nhưng lúc này đã nhìn thấy, vẫn là có một loại cảm khái nói không nên lời, nàng xác thực đã trưởng thành.

Thanh Loan đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên có thanh âm khàn khàn già nua từ phía sau truyền đến:

- Ngươi là đang tìm hắn sao?

Thanh Loan bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe ra hàn quang, chỉ thấy một người bịt mặt lăng không đứng cách đó không xa, trong tay đang nắm Đồ Chi An một thân chật vật, phát sinh tiếng cầu cứu suy yếu:

- Đại sư tỷ cứu ta!

Bị Hồ Tâm Nguyệt ở trong huyễn cảnh giáo huấn vài ngày, trên người đã hoàn toàn không thấy ngạo khí năm xưa nữa.

- Ngươi là ai? Vì sao dám bắt đệ tử Thục Sơn phái ta?

Người bịt mặt âm hiểm cười nói:

- Tiểu nương tử, ta là tướng công của ngươi.

Vừa nói chuyện vừa đem Đồ Chi An ném xuống phía dưới.

Đồ Chi An kêu thảm rơi xuống phía dưới, mắt thấy sắp sửa rơi xuống mặt đất, một đạo kim quang đưa hắn tiếp được, phóng trên mặt đất.

- Sư tỷ, báo thù cho ta!

Đồ Chi An hấp hối nói xong câu đó, đã nhắm lại hai mắt.

Thanh Loan thăm dò một lần, liền biết là ngất xíu, thở ra một hơi. Ngẩng đầu nhìn lại, người bịt mặt kia đứng ở giữa không trung:

- Tiểu nương tử nếu đã đến, phế vật này liền trả lại cho ngươi đi sao!

Người bịt mặt lại xoay người hướng phía cao không bay vút đi.

Thanh Loan không chút do dự ngự kiếm đuổi theo, hai người một đuổi một chạy, phi thân trên tầng mây.

Thanh Loan tốc độ ngự kiếm cực nhanh, lại vẫn có chút đuổi theo không kịp người bịt mặt kia. Tay bấm kiếm quyết, đưa tay một chỉ, bay ra một đạo kim sắc kiếm quang, nhanh như thiểm điện, bức thẳng đến người bịt mặt kia.

Người bịt mặt đơn giản nghiêng người né qua, nhưng kiếm quang này bỗng nhiên đứt gãy thành góc vuông, lại một lần nữa cắt tới khuôn mặt của hắn, phảng phất như một con rết. Biến hóa này phát sinh sát nách, hiểm ác đáng sợ cực độ, người bịt mặt chỉ đành ngửa đầu né tránh.

Kiếm quang cực nhanh, khăn che mặt theo gió lay động, rơi vào trong biển mây. Trong nháy mắt mới vừa rồi bị kiếm khí phong mang cắt vỡ, lộ ra khuôn mặt Hứa Tiên, hắn dưới khinh địch cũng không ngờ tới, trong thời gian một năm ngắn ngủi, Thanh Loan dĩ nhiên có thể có tiến bộ như vậy.

Thanh Loan nhìn Hứa Tiên vẻ mặt tươi cười ở cách đó không xa đang nhìn nàng, lộ ra thần tình quả nhiên là vậy, nhẹ nhàng hô một tiếng:

- Ca!

Vành mắt đã có chút ửng hồng.

Tiếng la lên này bất quá tầm thường, nhưng rơi vào trong tai Hứa Tiên, đã có chút cảm giác rung động đến tâm can.

Hứa Tiên đùa giỡn muội tử nhà mình thất bại, cũng không thể không biết xấu hổ, nhưng lúc này gặp lại, ngược lại không biết nên mở miệng thế nào, gãi gãi đầu hàm hàm hồ hồ nói:

- A, đúng vậy, ta...

Còn chưa nói xong, thân thể mềm mại kia đã nhào vào trong lòng hắn, cắt đứt lời nói của hắn.

Hứa Tiên vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, quai hàm đầy đặn đặt ở trên vai hắn, khí tức quen thuộc bắt đầu quanh quẩn, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như cũ, hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:

- Ngươi gầy đi!

Thanh Loan kinh hãi cảm giác, đỏ mặt đẩy Hứa Tiên ra, dùng ống tay áo lau lau nước mắt. Há mồm muốn nói rồi lại yên lặng cười, chung quy chờ mong gặp lại, nhưng thực sự đến lúc gặp lại, nhìn hắn ánh mắt mỉm cười, lại không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có tiếng tim đập nhè nhẹ. Đây không phải viết thơ, không có cách nào khác lại đắn đo, hảo hảo lo lắng. Hết lần này tới lần khác hắn cũng chỉ là cười nhìn nàng, ánh mắt kia phảng phất như có thể đem tâm ý của nàng nhìn thấu.

Hứa Tiên thở phào một hơi, như là hạ quyết tâm gì đó, lại lại một lần nữa đem vòng eo nhỏ nhắn của nàng ôm chặt lấy, giữ chặt trong tay, hướng đôi môi hồng nhạt kia nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới. Tại thời gian không biết nói cái gì cho phải, thì dùng miệng để thay thế đi sao, xúc giác mềm mại ướt át truyền đến, trong lòng hắn có một tia cảm giác phạm tội, thế nhưng cảm giác thỏa mãn tựa hồ muốn có nhiều hơn, rốt cục chính mình vẫn là bước lên con đường không có lối về sao? Thế nhưng chỉ cần có thể để nàng vui vẻ mà nói.

- Ngô!

Thanh Loan mở to hai mắt, cả người cứng ngắc trở tay không kịp, hai tay không biết nên đặt đâu mới tốt, chỉ có bên môi xúc giác càng lúc càng rõ ràng, hắn đang hôn mình!

Hứa Tiên thấy nàng như là con chim nhỏ bị thất kinh, hoàn toàn không còn phong phạm kiếm hiệp mới vừa rồi nữa, trong lòng mỉm cười, nắm chặt tay nàng đặt ở bên hông.

Thanh Loan lúc này mới phản ứng qua đây, song chưởng thắt chặt, lại như mới vừa rồi ôm lấy hắn, chỉ đem con mắt chăm chú nhắm lại.

Hồi lâu sau, đôi môi tách ra.

Bọn họ dừng lại ở trên một đám thải vân mềm mại lớn, Thanh Loan mở mắt ra, càng thêm cảm thấy e lệ. Trong lòng không thể tự đè nén nghĩ lại tình cản phóng túng vừa rồi. Cử động như vậy vô luận như thế nào cũng không có thể xem như ca ca thân cận đối với muội muội đi sao.

Hứa Tiên cũng không có chút ý tứ nào muốn buông nàng ra, ung dung ngồi ở trên ghế do thải vân ngưng tụ thành, đem thân thể mềm mại của nàng, ôm ngang vào trong ngực.

Thanh Loan cũng chỉ có thuận theo ý nguyện của hắn, song chưởng quấn quanh cổ hắn, song nhũ cao ngất đặt ở trên ngực hắn, bộ dáng nhu thuận để Hứa Tiên càng thêm muốn khi dễ nàng một chút, nhưng lại nghĩ có chút không bỏ được.

- Ca, ngươi...ta..

Thanh Loan ngôn ngữ không rõ, duy trì tư thái thân mật như vậy, để nàng rất là bất an, trong lòng một chỗ nào đó lại cảm thấy an tâm dị thường.

- Thích không?

Hứa Tiên nói.

Thanh Loan nhẹ nhàng gật đầu, không dám nhìn con mắt của Hứa Tiên, dừng thanh âm cực khẽ nói:

- Thích!

Hứa Tiên nói:

- Vậy là tốt rồi, ân, ta cũng rất thích.

Tình cảnh này, chính là đao trước người, hắn cũng không có thể nói không thích.

Lời vừa nói ra, Thanh Loan cuối cùng bất an cũng biến mất, biết hắn là đang nghiêm túc ôm lấy nàng, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào.

Hứa Tiên nhìn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng mang theo rất nhiều uể oải:

- Ngủ một hồi đi!

- A!

Thanh Loan lại cả người chấn động, ngoại trừ đoán ra chân thân của hắn, sau đó các loại đều nằm ngoài dự liệu của nàng, lẽ nào giờ này khắc này hắn lại muốn muốn...

Hứa Tiên thấy nàng sắc mặt đỏ bừng, thần tình dị dạng, không nhịn được hỏi:

- Thế nào?

- Không... Không có gì, ta chỉ là, còn không có, còn không có...

Thanh Loan ấp úng nói, dưới ban ngày trời quang, để làm cái chuyện kinh nhân kia, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể nào tiếp thu được. Thế nhưng, lại càng thêm không có cách nào khác cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Dưới tình huống lưỡng nan, nàng rốt cục xuất ra sử dụng kiếm quyết đoán cùng dũng khí, động thân nhìn thẳng Hứa Tiên, nhẹ giọng:

- Ca!

Một tiếng hô này bao hàm rất nhiều tin tức bí ẩn, cho dù không chiếm được bất cứ câu trả lời gì, cũng có thể đem chính mình giao phó cho ngươi.

Nàng trong dung nhan thanh lệ mang theo ngượng ngùng không thể chịu nổi, cùng với quyết ý xác định không thể nghi ngờ, hai loại thần tình này giao hòa nhất thể, phảng phất như trong nhu có cương.

Bày ra mỹ lệ, đem Hứa Tiên cũng kinh sợ một chút, sau đó ý thức được nàng hiểu lầm, xoa đầu nàng cười nói:

- Ngươi đang suy nghĩ cái gì, ta nói là cho ngươi nghỉ ngơi một chút.

Quảng cáo
Trước /767 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chúc Mừng Nhé

Copyright © 2022 - MTruyện.net